“Đi qua đi, thân thể của bà ấy không thể chống đỡ lâu đâu.”
Đôi mắt đen của Lãnh Loan Loan liếc nhìn Mê La quốc Hoàng Hậu đang lệ nóng
từng dòng, thản nhiên nói với Dạ Thần. Hoàng Hậu này thân thể đã rất suy yếu rồi, sống được một ngày đã là rất cố gắng, khúc mắc quá nặng, chỉ
sợ lục phủ ngũ tạng đã bị ăn mòn.
“Cô nương nói vậy là có ý gì?”
Anh Diệp Vũ vừa nghe lời nói của Lãnh Loan Loan, khuôn mặt tuấn tú bỗng
dưng biến sắc. Sao lại không thể chống đỡ lâu hỡn chứ? Đôi mắt tím nhìn
nàng, xẹt qua một đạo tán thưởng, thật là một nữ tử xinh đẹp như thiên
tiên, sau đó liền thay thế bằng một ánh mắt tràn đầy lo lắng.
“Phụ hoàng, vị này là Hoàng Hậu Thiên Diệu hoàng triều.” Anh Diệp Tường giới thiệu.
“Cái gì?” Anh Diệp Vũ và Hoàng hậu Minh Y Nhu đều giật mình, Hoàng Hậu Thiên Diệu hoàng triều sao lại hạ giá đến Mê La quốc vậy?
“Là nhi thần mời Hoàng Hậu nương nương đến Mê La quốc ta làm khách, tạ ơn
nàng đã chiếu cố Thần và Phi Nhi.” Anh Diệp tường thấy nghĩ hoặc của phụ hoàng và mẫu hậu, lên tiếng giải thích, cũng nhân tiện nói rõ quan hệ
giữa Dạ Thần và Lãnh Loan Loan.
“Thì ra là thế.” Anh Diệp Vũ gật
đầu, “Hoan nghênh Hoàng Hậu nương nương đến Mê La quốc, hy vọng người ở
đây có thể vui vẻ đến, vui vẻ về.”
“Cám ơn.” Lãnh Loan Loan gật đầu.
“Hoàng Hậu nương nương, tại hạ cũng muốn biết nương nương vừa nãy nói vậy là
có ý gì?” Chẳng lẽ bệnh tình của mẫu hậu đã nghiêm trọng như vậy sao?
Nhưng mà Lãnh Loan Loan biết y thuật sao? Đôi mắt màu lam hiện rõ vẻ
hoang mang.
“Sức khỏe của cô cô không thể khá hơn sao?” Minh Thuần Phi, Minh Thuần Anh, Minh Thuần Dao đều lo lắng nhìn Minh Y Nhu.
“Không có việc gì, các ngươi không cần lo lắng, chỉ là bệnh cũ mà thôi…” Minh Y Nhu ngược lại không thắc mắc, còn an ủi mọi người. Ánh mắt dừng lại
trên người Dạ Thần một lần nữa, “Thần Nhi, con thực sự không muốn nhận
cha mẹ sao?”
“Không đâu.” Anh Diệp Vũ xiết chặt tay Minh Y Nhu,
đôi mắt tím nhìn Dạ Thần, “Thần Nhi, con lại đây cho mẫu hậu và phụ
hoàng nhìn thử thôi, được không?” Ánh mắt mang theo khẩn cầu, có thể bây giờ Thần nhi còn xa lạ với bọn họ, nhưng là vì Nhu Nhi, hắn hy vọng Dạ
Thần có thể đoàn tụ với bọn họ.
“Thần, mẫu hậu thân thể không tốt, đệ mau qua đi.” Anh Diệp Tường khuyên .
“Đúng vậy, Thần ca ca, đừng để cho cô cô đau khổ nữa, mau qua đi mà.” Minh
Thuần Phi cũng chớp chớp đôi mắt đỏ long lanh, khẩn cầu nhìn hắn.
Dạ thần cụp mắt nhìn xuống, mái tóc đen che khuất vẻ mặt của hắn, làm ngoiwf ta đoán không ra hắn đang nghĩ gì.
Mọi người đều nhìn hắn, cùng đợi hắn trả lời.
Không gian tĩnh lặng như tờ.
“Chủ tử, thân thể của bà ấy làm sao vậy?” Một lát sau, dạ Thần ngẩng đầu
lên. Trong đôi mắt tím ấy dường như có một tầng sương mù, làm cho người
ta mơ hồ không rõ. Hắn không để ý ánh nhìn của những người khác, chỉ
chăm chú nhìn Lãnh Loan Loan. Theo nàng hơn mười năm, hắn hiểu được thâm ý của Lãnh Loan Loan trong lời nói vừa rồi. Có lẽ bây giờ hắn đúng là
không có cảm tình gì với người của Anh Diệp gia, nhưng hắn cũng không
thể trơ mắt nhìn nữ tử trên giường chết đi. Cho dù thế nào cũng không
được.
Lãnh Loan Loan mím môi, nhìn lại Dạ thần. Y bào mà đỏ như
lửa tung bay, chuông bạc trên tay theo động tác của nàng phát ra tiếng
đinh đang.
“Phiền não lâu thành bệnh.”
“Xin hỏi Hoàng Hậu nương nương, bệnh của mẫu hậu ta có thể chữa khỏi hay không?”
Anh Diệp tường nghe được đối thoại giữa Dạ Thần và Lãnh Loan Loan, nghĩ
thật sự nàng biết y thuật, có lẽ thần y bấy lâu bọn họ tìm kiếm đang ở
trước mắt đây.
Anh Diệp Vũ nắm chặt tay Minh Y Nhu, đôi mắt tím
căng thẳng nhìn Lãnh Loan Loan, đợi câu trả lời của nàng. Minh Y Nhu một bên lại thắc mắc, Dạ Thần gọi Lãnh Loan Loan là chủ tử, trong mấy năm
qua Thần Nhi đã sống thế nào?
Gia đình Minh Thuần Phi, Vũ Đồng
công chúa, ngũ điện hạ Anh Diệp Mân cũng chờ mong nhìn Lãnh Loan Loan.
Đối với vị Hoàng Hậu tuyệt sắc của Thiên Diệu hoàng triều này, bọn họ
đều muôn phần bội phục. Đã nghe qua nhiều lời đồn về nàng, bây giờ chính mình gặp được người thật, thật đúng là trăm nghe không bằng một thấy
“Có thể.” Lãnh Loan Loan thản nhiên nói. Tuy rằng thân thể bà ấy đã rất
yếu, nhưng là nếu nàng đã ra tay, Diêm Vương cũng không dám đem bà ấy
đi.
“Thật vậy sao?” Anh Diệp Vũ vui vẻ nở nụ cười, chờ mong nhìn
Lãnh Loan Loan. “Vậy có thể thỉnh Hoàng Hậu nương nương cứu giúp hay
không? Trẫm vô cùng cảm kích.”
“Cô cô, người nghe thấy không? Bệnh của người có thể phục hồi đó.” Minh thuần Phi chớp mắt, đáng yêu nhìn Minh Y Nhu.
“Nghe thấy rồi.” Minh Y Nhu ôn nhu cười, “Gặp được Thần Nhi, bệnh cũng ta
cũng khá hơn phân nửa rồi.” Tảng đá nhiều năm đặt trong lòng được gỡ bỏ, thoải mái không ít. Hiện tại chỉ cần Thần Nhi gọi nàng một tiếng mẫu
hậu, bệnh sẽ tốt hơn thôi.
Đôi mắt trong như ngọc kích động nhìn Dạ Thần, Thần Nhi, con mau gọi ta mẫu hậu đi…
Lãnh Loan Loan không trực tiếp trả lời Hoàng Đế Mê La quốc, ngược lại quay
đầu nhìn Dạ Thần, đôi mắt đen tinh tường phản chiếu hình bóng hắn, môi
anh đào khẽ mở, thản nhiên nói:
“Ngươi muốn ta cứu nàng sao?”
Mọi người nghe được lời của nàng đều sửng sốt, sao lại thế này? Chẳng lẽ nếu Thần không đồng ý, nàng sẽ không cứu sao?
“Này, ngươi làm sao lại như vậy chứ?” Minh Thuần Phi là người đầu tiên lên
tiếng bất mãn, trừng mắt chất vấn Lãnh Loan Loan. Một người bệnh ngay
trước mắt, nàng ta làm sao có thể thấy chết mà không cứu chứ?
Lãnh Loan Loan thản nhiên nhìn nàng. Lãnh Loan Loan nàng một khi đã muốn làm gì thì không ai có thể ngăn cản, nhưng khi đã không muốn thì cũng không ai bắt buộc nàng được.
Mọi người thấy vẻ mặt Lãnh Loan Loan như
vậy, trong lòng liền hiểu quyết định là ở trên người Dạ Thần, ánh mắt
đều chăm chú nhìn hắn, chờ đợi hắn trả lời.
“Thần Nhi, con mau
cứu mẫu hậu đi. Nhiều năm như vậy, nàng lúc nào cũng nhớ con, vì con mà
nàng mới mắc bệnh thế này.” Anh Diệp Vũ nhìn Dạ Thần, kích động nói. “Có thể bây giờ con vẫn còn xa lạ với chúng ta, nhưng con cũng biết dòng
máu này là không thể phủ nhận, chẳng lẽ con có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn mẫu hậu càng ngày càng yếu như vậy sao?”
“Đúng vậy, Thần, một
nhà chúng ta vất vả lắm mới có thể đoàn tụ, chẳng lẽ đệ không hy vọng có thể được ở bên cạnh mẫu hậu sao?” Anh Diệp Hạo cũng nói.
“Thần
ca ca, huynh nhất định phải cứu cô cô, huynh không thể vô tình như vậy,
ngay cả mẫu thân sống chết thế nào cũng bỏ mặc được.” Minh Thuần Phi
nhìn Dạ Thần, nói.
Dạ Thần nhìn Minh Y Nhu, bà ấy vẫn đang dịu
dàng nhìn hắn, tựa hồ không lo nghĩ đến bệnh tình của mình, như vậy thật làm cho lòng hắn đau xót, sao bà ấy lại không biết quý tọng bản thân
như vậy?