“Vài năm sau, chúng ta lại gạt gia đình, gặp nhau ở khách điếm. Nhưng là đêm đó Uyển Nương lại nói với ta rằng nàng đã có con của ta, lúc ấy làm ta thật sự rất vui vẻ. Để chúng ta có thể tiếp tục được ở cùng nhau,
cũng vì đửa trẻ trong bụng Uyển Nương, chúng ta thương lượng cùng nhau
bỏ trốn, ẩn cư…”
“Là ngươi xui khiến mẹ ta bỏ cha con ta mà đi?”
Tàn nhất cất bước đi tới, tay áo tung bay, tóc đen theo bước chân của hắn
mà phất tán mãnh liệt, giống như trái tim đang đập liên hồi vì đau đớn
cùng tức giận của hắn. Đôi mắt màu nâu giống như một mũi tên băng bắn
thẳng về phía Tăng Duyên Dật, hận không thể bắn một lỗ trên người hắn.
“Tàn huynh, hãy bình tĩnh.”
Đông Phương Triết nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hận ý của Tàn Nhất, thân hình
chợt loé, chắn trước mặt Tăng Duyên Dật, con ngươi đen cảnh giác nhìn
hắn.
“Tránh ra…” Tàn Nhất lạnh lùng lãnh nhìn Đông Phương Triết, nói.
Đông Phương Triết không nói gì, chỉ im lặng nhìn hắn.
Gió phất phơ, hai người tay áo tung bay, một cỗ trầm mặc.
“Triết nhi, tránh ra đi.” Tăng Duyên Dật ốm yếu nói, gọi Lâm Nguyệt Dao giúp hắn ngồi dựa vào đầu giường.
“Cậu.” Đông Phương Triết lo lắng nhìn hắn.
“Không có việc gì.” Tăng Duyên Dật khẽ lắc đầu, biểu tình thản nhiên. “Cái gì
nên đến rồi cũng sẽ đến, hãy để cho hắn cùng ta giải quyết chuyện này.”
Đông Phương Triết nghe vậy lui qua một bên, nhưng vẫn như cũ đứng sát một
bên giường, nếu Tàn Nhất có động thủ hắn cũng sẽ có thể ngăn lại.
Tàn Nhất liếc mắt nhìn Đông Phương Triết một cái, lùi ra đứng cách Tăng
Duyên Dật khoảng năm bước chân. Đôi mắt kia tang thương lại thâm sâu,
hận ý lạnh như băng không chút nào che giấu. Nam nhân này thì có gì tốt
chứ? Nói về dung mạo thì không có được tuấn mỹ như cha, nói về khí chất
thì lại càng không có. Vì cái gì mà bà ta lại vì hắn mà rời bỏ cha con
hắn, thậm chí còn có thể lén lút cùng hắn. Đến tột cùng là vì cái gì?
“Ngươi chính là con của Uyển Nương?” Tăng Duyên Dật nhìn mặt nạ bằng bạc che
nửa mặt Tàn Nhất thì có chút áy náy. Năm đó khi Uyển Nương rời đi, hắn
cũng chỉ mới sáu bảy tuổi thôi, nhìn khuôn mặt hiện tại của hắn có thể
thấy những năm qua đã sống rất vất vả rồi.
“Thực xin lỗi.”
“Một câu xin lỗi thì có thể bỏ qua cho việc ngươi cùng bà ta phản bội cha ta sao?” Tàn Nhất vẫn như cũ oán hận nhìn hắn chằm chằm, chỉ một câu nói
mềm nhẹ là có thể lau đi tất cả bi thảm sao? Hắn không làm được. Nếu
không phải tại lão, có lẽ hiện tại họ sẽ là một nhà hạnh phúc bên nhau.
“Nàng là mẹ của con.” Nghe được tàn dùng một chút lạnh như băng không có cảm
tình khẩu khí gọi lâm uyển nương, từng duyên dật không khỏi bất đắc dĩ
thở dài.“Cho dù chúng ta không đúng, nhưng nàng là ngươi nương sự thật
cũng không dung gạt bỏ, ngươi không thể dùng như vậy khẩu khí gọi nàng.”
“Bà ta không xứng.” Mẹ? Mẹ không phải là người rất thương con sao? Nhưng
khi hắn cần thì bà ta đang ở đâu? Khi hắn bị thương ở mặt suýt chết, bà
ta đang ở đâu? Bà ta ở trong lòng người khác, ở cùng người bà ta quan
tâm. Không xứng, nữ nhân không tuân thủ nữ tắc như vậy, nữ nhân vô tình
như vậy cơ bản là không xứng làm mẹ hắn.
“Không được nói về mẹ
như vậy.” Nghe Tàn Nhất năm lần bảy lượt dùng khẩu khí thù hận nói về
mẹ, Lâm Nguyệt Dao không nhịn được nữa ngắt lời. Theo như cha kể, cha và mẹ là một cặp tình nhân yêu nhau. Nếu không phải do số mệnh, sao lại
phải chia ly? Sao lại có những chuyện sau đó? Có lẽ cha mẹ sau khi kết
hôn rồi mà còn dây dưa là không đúng, nhưng chuyện tình cảm ai có thể
nói rõ? Hai người yêu nhau sâu đậm không kìm lòng được phát sinh chuyện
vượt rào cũng có thể hiểu. Chỉ nên trách vận mệnh, tất cả đều tại ý
trời.
“Nếu không phải nhị nương của mẹ đính hôn cho bà, mẹ vốn sẽ bên cha. Huống chi cha ngươi đúng sao? Ta không tin ông ta không phát
hiện ra chuyện của mẹ, nhưng ông ta ích kỷ chỉ nghĩ đến tình cảm của
mình, không nghĩ đến những đau khổ của mẹ khi phải ở bên ông ta. Nếu ông ta cố gắng đi nghiệm chứng sẽ hiểu mẹ đã có người trong lòng. Nếu ông
ta thật sự yêu mẹ, đáng nhẽ phải để mẹ đi, chứ không phải nhốt mẹ lại,
khiến mọi người đều đau khổ…”
Giọng nói dần bình tĩnh lại của Lâm Nguyệt Dao vang lên trong phòng, Lãnh Loan Loan nhìn nàng một cái.
Không ngờ nữ tử nhìn như quyến rũ lại dịu dàng này có thể nói đúng trọng tâm như thế. Đúng vậy, nếu nàng mở miệng thì cũng sẽ nói như thế. Tình
yêu vốn không phân đúng sai, huống chi là ai đoạt ai, ai là bên thứ ba.
Phụ thân của Tàn Nhất giống hơn, bởi vì sự có mặt của hắn mà Lâm Uyển
Nương và Tăng Duyên Dật mới phải xa cách nhau. Nhưng người nên phải kiểm điểm nhất là Lâm Uyển Nương và cTăng Duyên Dật, nếu ban đầu họ có thể
dũng cảm hơn, kiên định hơn, có lẽ kết cục đã khác…
Những lời của Lâm Nguyệt Dao đều như một cú đánh vào tai Tàn Nhất, là cha đã cướp đi
hạnh phúc của mẹ và nam nhân này sao? Đôi mắt hắn nhạt màu đi, lắc đầu.
Không, không phải như thế. Rõ ràng là nam nhân này đã cướp mẹ, khiến mẹ
phản bội cha và hắn, khiến cha cả ngày đau khổ, khiến hắn chịu khổ phải
hủy dung. Hắn hạ tầm mắt, trong óc hắn chợt hiện lên cảnh lễ mừng năm
mới khi còn bé, mọi người một nhà bên nhau. Cha yêu mẹ như vậy, lo bà
làm việc nhà mệt, luôn hỏi han ân cần. Cha không hề có lỗi với mẹ. Rõ
ràng là mẹ đã phản bội. Tàn Nhất siết chặt bàn tay, nữ nhân này đừng mơ
có thể dùng lời nói như vậy mà lừa gạt hắn…
“Không cần phải từ
chối trách nhiệm.” Đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng,“Nếu không
phải do cha ngươi, nữ nhân kia làm sao lại rời đi mà bỏ rơi cha con ta.”
“Cho dù không có cha, nương cũng nhất định rời đi.” Lâm Nguyệt Dao cơ hồ rít gào đứng lên, người này tuy rằng là huynh trưởng của nàng, nhưng dám
chỉ trích, cừu thị mẫu thân cuàng phụ thân nàng, nàng không bỏ qua được.
“Ngươi nói bậy…” Tàn Nhất rống trở lại.
“Ta không có nói bậy.” Lâm Nguyệt Dao kêu lớn, tóc đen bay trong gió.“Rõ ràng nương căng bản không yêu cha ngươi.”
“Không…” Một lời của nàng đâm trúng tâm của Tàn Nhất mà lâu nay hắn vẫn lừa mình dối người lảng tránh sự thực xảy ra trước mặt. vết thương trong lòng
giống như vừa bị xé rách, máu chảy mơ hồ. Đúng vậy, nương không yêu cha, người không yêu cha, cho đến bây giờ chỉ có một mình cha yêu nương. Tuy rằng đã sớm nhận ra chuyện này nhưng hắn vẫn không thể chấp nhận được.
“Không, không……” Hắn ôm đầu, nhìn con người từng một thời tuấn dật trên giường, đột nhiên xoay người bay nhanh chạy đi ra ngoài.
“Chủ tử, có cần đi theo hắn không?”
Bốn thiếu niên nhìn Tàn Nhất liếc mắt một cái đã không thấy đâu, quay đầu hỏi Lãnh Loan Loan.
“Không cần.”