“Rất đơn giản.” Lãnh loan loan nhẹ nhàng cười, xinh đẹp như đoá hoa
mùa xuân chớm nở, lại mang theo một cỗ ngạo nghễ không che giấu được.
“Loan Nguyệt Lâu là của ta.”
Vẻ mặt của nàng cao ngạo, bễ nghễ giống như vị nữ vương cao cao tại thượng đứng trên thế gian vạn vật. Như Ngạo nghễ như vậy nhưng lại không cách
nào khiến người ta chán ghét, ngược lại cảm thấy như vậy nàng mới càng
thêm mê người. Giống như có vô số ánh sáng trong suốt vây quanh nàng,
loá mắt hấp dẫn người nhìn vào. Thời khắc này, bọn họ cảm thấy cho dù là quỳ dưới chân nàng thần phục cũng cảm thấy hạnh phúc. (Thật là không có tiền đồ a~)
Gió núi nhè nhẹ, lay động quần la lửa đỏ. Sợi tóc
đen mượt mà như dòng suối, dung nhan tuyệt mĩ, đôi đồng tử mắt sáng
ngời. Chóp mũi, mùi hoa tràn ngập.
Tàn Nhất hơi hơi giật đôi mắt
nâu, tâm vốn lạnh như băng tựa hồ lại như bị làn gió xuân xẹt qua, không còn yên bình như trước nữa.
Thời khắc này, gần trước mắt là một
nữ thần tuyệt mĩ, cao cao tại thượng, mà mỗi nụ cười, mỗi cái chớp mắt
của nàng đều rực rỡ loá mắt như một đóm lửa hừng hực cháy, hấp dẫn hắn
làm hắn muốn thân cận nàng như một con thiêu thân, biết rõ hậu quả chính là diệt vong, lại vẫn không thể dừng lại.
Tâm động, nguyên thuỷ
là vì cái này nên đối với nữ tử đó động tâm. Tim lạnh giá hai mươi mấy
năm, trước nay chưa từng có một chút dù chỉ là sóng triều, mà bây giờ rõ ràng là hải triều ngoài Viêm Nguyệt Lâu vang lên bên tai hắn. Mâu quang bất tri bất giác tối lại, mang theo một chút nhu tình mà ngay cả hắn
cũng không biết được.
Ánh nắng màu vàng rực rỡ hạ trên mặt nạ của Dạ Thần,làm dịu đi con ngươi màu tím bí ẩn lạnh lùng, nhìn một bên Lãnh Loan Loan ngạo nghễ lại một lần ngây ngốc. Lần đầu ở chợ nô lệ kia, khi mà nàng ba tuổi mua hắn về, có lẽ từ khi đó đã định sẵn ngày hôm nay sẽ yêu nàng say đắm. Dung nhan tuyệt mỹ kia, khí chất xuất trần không
vướng chút khói lửa nhân gian kia đều làm người ta ái mộ. Mà khí thế duy ngã độc tôn của nàng càng làm cho người ta thêm phần thuyết phục. Có lẽ bảy năm trước, mình không rời nàng đi là đúng. Bởi vì theo thời gian
trôi qua, hắn đối với nàng yêu càng sâu, tình càng nặng, sâu nặng đến
nỗi đôi khi làm cho chính hắn cảm thấy thực khủng bố. Nếu có một ngày
không thể ở bên cạnh nàng nữa, khi đó hắn phải làm sao? Dưới tay áo bào, năm ngón tay thon dài nắm chặt, mang theo một nỗi lo lắng khó hiểu, tâm tư xa phiêu….
Hắc Nghiên cùng người của Viêm Nguyệt Lâu ngẩng
đầu nình Lãnh Loan Loan, mặc dù nàng không ngồi cao lắm và bọn hắn cũng
không cần thiết phải ngước đầu mà nhìn. Nhưng là trên người nàng có một
cỗ khí chất nữ vương khiến bọn hắn không kìm lòng được mà phải ngước đầu nhìn, quên mất rằng nàng là địch nhân.
“Ý của Loan Nguyệt Lâu đến cuối cùng là thế nào?”
Tàn Nhất đầu cúi xuống, lại nâng mặt lên, đáy mắt lại là một mảnh lạnh
lùng. Hắn không quên và cũng không được phép quên các cứ điểm của Viêm
Nguyệt Lâu trong một đem bị Loan Nguyệt Lâu đốt thành tro. Huống chi kẻ
chủ mưu gây nên lại chính là nữ nhân trước mắt này, người mà hắn thua
đến hai lần trong tay thủ hạ của nàng. Ngẫm nghĩ, mâu quang trở nên âm
u, hắn bỗng dưng lại có một loại cảm giác hèn mọn.
“Cái này phải
hỏi Viêm Nguyệt Lâu của các ngươi.” Lãnh Loan Loan liếc hắn một cái
không có nhiệt độ,“Người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng Viêm
Nguyệt Lâu các ngươi cư nhiên mua chuộc người của Loan Nguyệt Lâu, muốn
đem Loan Nguyệt Lâu vào dưới trướng các ngươi. Tự nhiên sẽ phải nhận hậu quả.” Ánh mắt lãnh lệ, hồng y tung bay, tóc đen phiêu diêu, nàng từ vị
nữ vương cao cao tại thượng phút chốc trở thành Tu La từ địa ngục.
Đoá hoa màu trắng rơi xuống, bay lả tả, bí mật mang theo mùi hoa tươi mát
trên người nàng lan toả, hạ trên xiêm y. Đen cùng trắng, trắng cùng đỏ,
hai sắc thái đối lập, đem ánh mắt mọi người gắt gao giữ lại.
Vài
hắc y nhân của Viêm Nguyệt Lâu trở nên căng thẳng, trời có gió nhưng lại đổ mồ hôi lạnh. Nữ tử này quá mạnh mẽ , làm bọn hắn dù đã trải qua bao
nhiêu trận huyết vũ vi phong cũng không nhịn được mà rùng mình.
Hắc Nghiên không tiếng động đem kiếm ôm ở trước ngực, khí chất cuồng ngạo
cùng bá chủ của Lãnh Loan Loan làm cho nàng kinh hãi. Cảm giác nguy hiểm rất lớn, nàng không quên trận quyết đấu giữa Lãnh Loan Loan và Lâu chủ
trước đây. Chỉ là chiêu đơn giản nhất của nàng nhưng đã mang theo một
sức mạnh kinh người, mà lửa kia quỷ dị càng làm người ta kinh hãi, không có gì nghi ngờ khi nói nữ tử này có thể phá huỷ trời đất.
Có lẽ
mình so với nàng, căn bản là quá nhỏ bé không đáng nhắc tới. Nhưng là
mình đã thề với lòng, phải bảo hộ Lâu chủ cho dù có phải dùng chính sinh mệnh của mình để đổi lấy. Nếu hôm nay Loan Nguyệt Lâu muốn bắt hạ bọn
họ, nàng liền phải liều mạng vậy.
“Ta cũng không biết ngươi là
chủ nhân của Loan Nguyệt Lâu.” Tàn Nhất trả lời, thế giới này vốn là
thắng làm vua thua làm giặc. Huống chi một núi khôg thể có hai hổ, bọn
họ có ý muốn thu phục Loan Nguyệt Lâu cũng không phải là sai.
“Nếu ngươi biết ta là chủ nhân của Loan Nguyệt Lâu, ngươi sẽ không làm vậy
sao?” Lãnh Loan Loan tà tứ cười,“Cho dù như thế thì đã dám khi dễ Loan
Nguyệt Lâu của ta, ta cũng không thể để yên được .” Nàng là người điển
hình có thù tất báo.
“Cho nên ngươi phái người tiêu diệt cứ điẻm
của Viêm Nguyệt Lâu?” Tàn Nhất khiêu mi hỏi, trong lòng lại đắn đo lừoi
nói của Lãnh Loan Loan. Nếu hắn biết Loan Nguyệt Lâu của nàng thì sẽ
không làm vậy đối với Loan Nguyệt lâu sao? Không, sẽ không. Hắn biết
mình chính là một kẻ có dã tâm vô cùng lớn. Nhưng là hiện tại, nâu đồng
tử nhìn nàng, hiện tại hắn cũng không thể tự mình xác định được sẽ cùng
Loan Nguyệt lâu đối đầu hay không. Làm cho viêm Nguyệt Lâu bị tổn hại
nghiêm trọng, lại còn không tự chủ được mình…
“Có thù tất báo.” Bốn chữ, giải thích nguyên do.
“Hừ, vậy Loan Nguyệt Lâu các ngươi làm bị thương bao nhiêu là huynh đệ của
Viêm Nguyệt Lâu, còn phá huỷ cứ điểm của Viêm Nguyệt Lâu. Chúng ta cũng
phải tìm các ngươi báo thù mà thôi.” Hắc y nhân Viêm nguyệt Lâu nghe
nàng nói như vậy, vô cùng giận dữ phản bác.
“Cái đó phải xem ngươi có bản lĩnh hay không.” Dạ Hồn mày rậm hơi nhíu, lạnh lùng nói.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí như bị lửa thiêu đốt.
“Lâu chủ, ngài nhất định phải vì huynh đệ mà báo thù.” Hắc y nhân quỳ xuống đất, hướng tới Tàn Nhất nói.
“Chủ tử.” Hắc Nghiên cũng quỳ xuống, nàng cảm giác được tâm trạng bất thường của Tàn Nhất khi ở cạnh Lãnh Loan Loan, đã không bình tĩnh cùng quyết
đoán như trước kia. Tâm run lên, có chút lo lắng.
“Các ngươi –” Tàn Nhất cúi đầu nhìn thủ hạ, đôi mắt hiện lên một tia ảo não.
“Ta phụng bồi.” Lãnh Loan Loan thản nhiên liếc người của Viêm Nguyệt Lâu
đang quỳ dưới đất. Thật sự là ngu xuẩn, một nam nhân như Tàn Nhất làm
sao có thể vì mấy lời này mà dao động. Bất quá, Viêm Nguyệt Lâu là có ý
tưởng thu phục Loan Nguyệt Lâu, tại sao lúc này nàng lại không lợi dụng
cơ hội mà ăn luôn nó chứ.
“Chúng ta đánh cược một ván.”
Không chỉ tàn Nhất, tất cả mọi người của Viêm nguyệt lâu đều bị doạ đến sửng sốt.
“Cá cược thế nào? Tiền đặt cược như thế nào tính?” Sau khi lấy lại tinh thần, Tàn Nhất hứng thú nhướng mi.