Ao nước trong
vắt, phản chiếu hoa lá cùng đình viện mờ mờ ảo ảo. Sắc hoa diễm lệ loá
mắt, màu đỏ rực rỡ, tuyết trắng thuần khiết, phấn hồng tao nhã, màu vàng kiêu sa…
Một gốc cây chu toả hương thơm thanh u, làm cho cảnh sắc thêm đẹp.
Đình viện cửa màu đỏ, hòn giả sơn màu xanh. Một thiếu nữ y phục màu trắng
tuyết, chất vải sa lụa, cơ hồ có thể thấy được băng cơ ngọc cốt trước
ngự đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế. Tà áo trắng không ngừng lay động
trong gió, khuôn mặt đẹp tinh xảo, im lặng hưởng thụ mùa hạ ấm áp.
“Chủ tử.” Thân ảnh bốn thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng bay vào trong đình, đầu cúi xuống, không dám nhìn thẳng vào Lãnh Loan Loan.
“Thế nào?” Lãnh Loan Loan mở to mắt, miễn cưỡng hỏi. Nàng rất sợ nóng, cũng
mau bây giờ mới vào đầu hạ, trời cũng không nóng lắm, nếu bây giừo mà là tháng bảy tháng tám thì chỉ sợ nàng không bước ra khỏi cửa.
“Gia đã an toàn trở về Diệu thành.” Phong Triệt trầm giọng đáp.
“Được rồi.” Lãnh Loan Loan điểm nhẹ đầu. Mấy ngày trước Hiên Viên Trù đột
nhiên sai người từ Diệu Thành đưa tới một phong thư khẩn, đại ý nói vùng biên cảnh Diệu Thành có một bộ tộc nhỏ đang rục rịch, có ý đồ liên hợp
các bộ lạc lật đổ Thiên Diệu hoàng triều. Việc này cũng không lớn, không cần Hiên Viên Dạ phải tự mình trở về xử lý. Nhưng đúng lúc Vương phi
của Hiên Viên Trù là Thu Tư Dung sau bảy năm thành thân rốt cục đã mang
thai. Hoàng thái hậu vô cùng mừng rỡ, Hiên Viên Dạ chưa có con nối dõi,
con của Thu Tư Dung là người nối dõi hoàng thất đầu tiên, tự nhiên là
được chiếu cố đủ đường, thấy vậy bà liền hạ chỉ để Hiên Viên Trù chuyên
tâm chăm sóc Thu Tư Dung, triệu Hiên Viên Dạ về Diệu Thành tự mình quản
lý công chuyện. Tuy rằng Hiên Viên Dạ tất nhiên là không chịu đi, nhưng
nàng cũng hy vọng hắn trở về. Xem như hồi báo Hiên Viên Trù, để hắn có
thể hưởng hạnh phúc thật sự từ sinh mệnh sắp chào đời này.
“Các
ngươi đi đường vất vả, xuống nghỉ ngơi trước đi.” Lãnh Loan Loan phất
phất tay, tay áo sa lụa theo động tác của nàng mà bay lên. Đẹp đến nỗi
dù không khiến người ta chết ngay tại chỗ thì cũng đứng khôg nổi. (cái
này có hơi quá không vậy tác giả =.=)
“Vâng.”
“Chủ tử.”
Bốn thiếu niên vừa rời đi, Dạ Hồn, Dạ Mị lại đến. Vẫn như cũ là y bào
màu đen thật dài cột bên lưng, nhưng trên mặt toàn mồ hôi khiến người ta hoài nghi không biết bọn họ có biết nóng là gì hay không.
“Đã tra ra rồi?” Lãnh Loan Loan ngồi thẳng lên, làn váy sa lụa rũ rơi trên mặt đất.
“Vâng.” Dạ Hồn gật đầu,“Chúng thuộc hạ đã tra được tên Diệp Huyền kia có khả
năng có mặt tại Đại hội võ lâm năm nay.” Mà với tính cách âm hiểm của
Diệp Huyền, không chừng lại làm ra quỷ kế gì ở Đại hội võ lâm.
“Đại hội võ lâm?” Lãnh Loan Loan đột nhiên hai mắt sáng ngời. Nàng xuyên
không đến nơi này đã mười mấy năm rồi, trước đây vì nhiều nguyên nhân mà vẫn chưa thật sự tham gia một cái Đại hội voc lâm trong truyền thuyết
nào. Ở hiện đại có đọc qua nhiều tiểu thuyết đều nhắc đến đại hội võ lâm là nơi anh tài tụ hội, chắc chắn là rất thú vị. Con ngươi hơi híp lại,
đứng lên, nếu tên Diệp Huyền kia cũng đến Đại hội võ lâm, nàng lần này
vì cớ gì mà không đi chớ, dù sao cũng phải biết Đại hội võ lâm nó ra làm sao. Hơn nữa…
Đầu hơi cúi xuống, Võ lâm minh chủ không phải là
Sở Ngự Hằng sao? Đã bảy năm rồi không có gặp hắn, đi thăm hỏi lão bằng
hữu cũng tốt, không biết hắn cùng công chúa Dạ Liêu quốc kia sống có tốt không.
“Thần cùng Đông Phương Triết đang ở đâu?”
Ngẩng
đầu, thờ ơ hỏi Dạ Hồn. Dạ Thần, Đông Phương Triết, Tiểu Chiêu đã đi xung quanh tìm hiểu tung tích Diệp Huyền. Nhưng không thể không nói tên kia
đúng là rất giảo hoạt, mỗi lần họ sắp bắt được, lão lại chuồn mất. Nam
nhân âm hiểm kia giống như một con rắn độc, vĩnh viễn lẩn trong bóng tối tìm kiếm mục tiêu. Nàng thật ra rất ngạc nhiên, theo lý thuyết, nam
nhân độc ác, thủ đoạn âm hiểm như vậy sao lại không có danh tiếng gì
trong giang hồ, thật kỳ quái, lão ta có cách để che dấu mình.
Như thế cũng thú vị .
Bàn tay ngọc trắng nõn vuốt vuốt trán, nàng thật là trông đợi đến lúc gặp
tên Diệp Huyền kia. Nam nhân thâm trầm, âm hiểm kia không biết là có bộ
dáng thế nào? Dịch dung sao? Hắn làm sao lại lấy khuôn mặt thật xuất
hiện tại Đại hội võ lâm được.
“Lâu chủ, Đông Phương công tử cùng
Tiểu Chiêu sau khi biết tin Diệp Huyền có khả năng có mặt tại Đại hội võ lâm thì đều đến đó trước rồi. Lâu chủ bảo thuộc hạ báo cho chủ tử, nói
bọn họ đi trước đợi chủ tử ở đó.” Dạ Hồn cúi đầu, ánh mắt đảo qua cây cỏ bên ngoài, đâu đâu cũng sức sống tràn trề như thế nhưng hắn lại có linh cảm sắp xảy ra một hồi huyết vũ phong tinh.
“Được.” Lãnh Loan
Loan bước lên, tóc đen xoã giữa thắt lưng bày ra một độ cong xinh đẹp.
Đôi tay ngọc ngà giữ giữ tà áo, gió thôi phất phơ, vô hạn phong tình.
Mắt liếc mọi người, môi anh đào khẽ nhếch.
“Chuẩn bị xuất phát đi.”
“Vâng.”
Dạ Hồn, Dạ Mị, bốn thiếu niên đồng thời khom người đáp. Sáu nam nhân tuấn
mỹ phi phàm, sắc mặt lạnh lùng, Hai áo đen, bốn áo trắng, đối lập cực độ nhưng lại dung hợp đến cực độ.
Buổi sáng hôm sau.
Mặt
trời mới vừa chui từ ổ chăn ra, miễn cưỡng ngáp ngủ. Ánh nắng vàng, ấm
áp chiếu rọi mặt đất. Tiếng gió du dương, lay khẽ hoa cỏ như đang múa.
Không khí vô cùng tươi mát, khiến người ta sảng khoái.
Cạch một tiếng, cửa lớn mà đỏ bị đẩy ra.
Lãnh Loan Loan đi trước, quần la áo lụa màu lửa đỏ, tay áo tung bay. Tóc đen được búi lên một búi tóc phiêu dật, đơn giản, chỉ cắm một cây trâm châu sai. Bên mang tai, vài sợi tóc rũ xuống. Mắt phượng mày ngài, biểu tình thờ ơ. Đôi môi mềm min trơn bóng như đoá hoa anh đào, xinh đẹp tuyệt
luân, tựa như tiên nữ hạ phàm…
Phía sau nàng là bốn thiếu niên áo trắng, tuấn mỹ phiêu dật. Ánh mắt thờ ơ nhưng kiên định, cây hoa đoà
rơi rơi vài cánh hoa bay bay, vươn trên tóc bọn họ để lại một mùi hương
thanh u.
Dạ, Dạ Mị sớm đã ngồitrên xe ngựa, nhìn thấy Lãnh Loan
Loan đi ra, đều nhảy xuống xe. Một trái một phải mở cửa xe ngựa, cung
thỉnh Lãnh Loan Loan đi vào.
Lãnh Loan Loan phi thân một cái, vào trong xe ngựa. Bên ngoài xe ngựa, Dạ Hồn, Dạ Mị ngồi vào chỗ đánh xe.
Kéo dây cương thúc ngựa chạy về phái trước.
Sau xe ngựa, bốn thiếu niên cưỡi tuấn mã theo sau.