Lãnh Loan Loan mím môi, không trả lời. Đôi mắt sáng không bỏ lỡ tia ghen tuông lo lắng xẹt qua
trong đôi mắt tím kia. Cúi mắt nhìn đôi bàn tay đặt trên làn váy, sự cố
chấp của Dạ Thần thật sự làm nàng cảm động. Nhưng dù sao cũng sẽ không
có kết quả, con đường tình yêu chỉ nên có hai người thôi, ba người sẽ
trở nên chật chội.
Dạ Thần chăm chú nhìn Lãnh Loan Loan, ánh mặt
trời nhỏ vụn qua khung cửa sổ rơi vào trong kiệu, hạ trên mái tóc đen
của nàng lấp lánh ánh sáng bạc. Nàng đang cúi đầu làm hắn không thể nhìn rõ vẻ mặt nàng, như vậy lại làm cho hắn càng hoảng hốt. Hắn tựa hồ có
thể nghe được trái tim mình đang đập liên hồi bất an, có lẽ hắn cũng
không hẳn là ăn dấm chua với Anh Diệp Tường, mà là lo lắng một ngày nào
đó sẽ không được ở bên Lãnh Loan Loan nữa.
Xe ngựa vẫn lộc cộc chạy, không ai nói gì, im lặng quỷ dị.
Đột nhiên, Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên, đôi mắt đen đón ánh mặt trời nhìn Dạ Thần.
“Anh Diệp Tường rất được, nhưng có liên quan gì đến ta?” Tốt cũng được,
không tốt cũng được. Hắn dù sao cũng chỉ là một người vừa mới quen, quan tâm làm gì?
“À…” Câu trả lời của Lãnh Loan Loan làm cho Dạ Thần
không khỏi nhếch môi. Quả nhiên vẫn là chủ tử, sao hắn lại lo lắng có
người thay thế vị trí của mình chứ? Tuy rằng sự hấp dẫn của chủ tử luôn
thu hút người khác, nhưng dù sao chủ tử cũng đã có lập trường của mình
rồi.
“Hoàng Hậu nương nương, Thần, Mê La hoàng triều ở phía trước kia rồi.” Anh Diệp Hạo cưỡi ngựa đi đến, chỉ về phía trước nói với hai
người, đồng thời đánh vỡ không khí kỳ quái giữa hai người.
Dạ
Thần lập tức nhìn lại, phía trước khắp nơi đều mang vẻ phồn hoa thịnh
vượng, mơ hồ có thể thấy được Mê La hoàng triều không hề thấp kém.
“Muốn đến thật sao?” Lãnh Loan Loan cũng ngiêng đầu nhìn,
“Phải.” Dạ Thần gật gật đầu.
Đoàn người tăng nhanh tốc độ, khoảng hai khắc sau đã đến ngoại thành.
——— ———–
Cổng thành cổ nguy nga, xây từ đá tảng chắc chắn kiên cố. Mái thành oai
nghiêm, gắn lên hai con hùng ưng điêu khắc từ đá, phi thường oai vệ. Ba
chữ to “Mê La quốc” như rồng bay phượng múa treo ngay giữa cổng thành.
Quan viên đứng hai bên cổng thành, ở giữa là hai nam nữ trẻ tuổi và hai người trung niên đang ngóng nhìn.
“Đã về rồi, bọn họ đã về rồi.”
Nữ tử quần áo màu đen lấp lánh ánh vàng, trên cái trán trắng nõn có đeo
một chuỗi hạt màu đỏ lại gần xe ngưa, vui mừng cười nói, đôi mắt to linh động nhin xung quanh, bàn tay mềm chỉ về phía trước, nói với người bên
cạnh.
“Đã về rồi sao?” Nữ tử trung niên nhìn theo tay của nữ tử
áo đen, quả nhiên nhìn thấy xe ngựa hoa lệ phía trước, còn có vì bóng
dáng quen thuộc đang cưỡi ngựa.
“Đúng là Tường điện hạ.”
Hai nam nữ trẻ tuổi này chính là Vũ Đồng công chúa và ngũ hoàng tử Anh Diệp Mân của Mê La quốc. mà hai người trung nia kia là cha mẹ của Minh Thuần Phi, cũng chính là cậu mợ của đám huynh đệ Anh Diệp Tường.
Đám người Lãnh Loan Loan rốt cuộc cũng vào trong thành, đám người Anh Diệp Tường xuông ngựa, tà áo tung bay, tuấn mỹ vô cùng.
“Đại ca, nhị ca.” Vũ Đồng công chúa, Anh Diệp Mân nghênh đón.
“Tham kiến đại vương tử, nhị vương tử.” Những quan viên đến đón tiếp đồng thanh chào hỏi, đồng thời nhất tề quỳ xuống.
“Hãy bình thân.” Anh Diệp Tường phất phất tay.
Minh Hựu Nguyên, Minh Hựu Thác, Minh Thuần Dao đều đứng sau Anh Diệp Tường.
Hai xe ngựa đã dừng lại, cửa xe mở ra, bóng dáng của Minh Thuần Anh, Minh Thuần Phi cũng nhau đi ra.
“Phi Nhi.”
Vợ chồng Minh Khê Dã nhìn thấy đứa con gái đã chuồn đi mấy tháng an toàn trở về đều nhịn không được kích động ôm lấy nàng.
“Cha, nương.” Minh Thuần Phi nhìn bộ dáng lo lắng của cha mẹ cũng đỏ hồng hai mắt, ôm lấy bọn họ.
“Nữ nhi làm cho cha mẹ lo lắng rồi .”
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Vợ chồng Minh Khê Dã đồng thanh nói.
“Đúng rồi, cha, nương, Phi Nhi tìm được Thần biểu ca rồi.” Minh Thuần Phi buông hai người, hưng phấn mà nói.
“Chính là Thần biểu ca đã mất tích hơn hai mươi năm của Hoàng Hậu cô cô.” Minh Thuần phi nói, xoay người chỉ chỉ Dạ Thần.
Vợ chồng Minh Khê Dã thuận thế nhìn lại, nhìn thấy khuôn mặt Dạ Thần giống hệt như đúc với Hoàng Thượng cũng ngây ngẩn cả người.
“Ngươi, ngươi đúng là Thần sao?”
Dạ Thần thờ ơ nhìn qua hai người, xoay người mở cửa xe ngựa của Lãnh Loan Loan.
Khoảnh khắc bóng dáng Lãnh Loan Loan xuất hiện trước mắt mọi người, ai nấy đều ngây người. Trời ạ, trên đời lại có người đẹp như vậy. Mặt mày như
tranh vẽ, mắt ngọc mày ngài, khuynh thành khuynh quốc, một mái tóc đen
tuyền phiêu dật, ngọc trâm trên tóc nàng theo mỗi bước đi giống như con
bươm bướm màu vàng lấp lánh đang giương cánh bay lượn. Một đóa hoa đào
ngay giữa trán càng tôn lên vẻ thanh khiết mĩ miều của nàng, quần áo lụa là màu lửa đỏ quyến rũ, xinh đẹp như thiên tiên.
Nữ tử này là ai?
Mọi người ai cũng nghi hoặc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chỉ thấy trong mắt mỗi người đều hiện rõ vẻ kinh diễm.
Đôi tay như ngọc của Lãnh Loan Loan đặt lên tay của Dạ Thần, tao nhã xuống
xe. Khi khuôn mặt của Dạ Thần lộ ra hoàn toàn, ai nấy đều lộ rõ vẻ kinh
ngạc.
Trời ạ, vị công tử này sao lại có khuôn mặt giống hệt Hoàng Thượng như vậy? Hắn là ai?
“Im lặng.” Anh Diệp Tường đứng ở nơi đó, áo trắng hơn tuyết, tóc đen tung
bay, gương mặt tuấn mĩ nghiêm túc, giải thích cho mọi người.
“Mọi người không cần phải kinh ngạc như vậy, đây chính là Tam đệ đã mất tích của ta, cũng là tam điện hạ của Mê La quốc, Anh Diệp Thần.”
“A, thì ra người này chính là tam điện hạ, quả thực là giống y hệt Hoàng Thượng.”
“……”
Mọi người đều rì rầm to nhỏ với nhau.
Dạ Thần nghe thấy Anh Diệp tường giới thiệu mình là Anh Diệp Thần liền
nhíu mày, hắn đã bao giờ đồng ý nhận cái họ Anh Diệp này sao?
“Mà vị này…” Anh Diệp tường khi giới thiệu Lãnh Loan Loan, khuôn mặt mang theo cung kính.
“Chính là Hoàng Hậu nương nương của Thiên Diệu hoàng triều.”
Mọi người không ai ngờ tuyệt sắc nữ tử này lại là Hoàng Hậu của đại quốc
Thiên Diệu xa xôi, ai nấy đều ngây ngẩn. Chỉ khi ánh mắt băng lạnh của
Anh Diệp Tường quét tới mới lấy lại tinh thần, vội vàng quỳ xuống, đồng
thanh hành lễ:
“Thiên Diệu Hoàng Hậu nương nương kim an, Thần vương tử thiên tuế thiên thiên tuế.”
Với lại, Thần vương tử hình như vô cùng thân thiết với Thiên Diệu Hoàng Hậu nương nương, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?