Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 14: Q.2 - Chương 14: Hung thủ thần bí






Ảnh Tam đáng chết, đúng vậy.

Vạn Oánh Chiêu lạnh lùng trừng mắt nhìn nam nhân xấu xí bị trói quỳ gối trên boong thuyền, hận ý trong nàng như nước biển cuồn cuộn không ngừng. Là gã, là nam nhân dữ tợn trên mặt có vất đao này đã giết toàn bộ hơn hai mươi nhân khẩu trong nhà nàng, là hắn đã diệt cả cuộc đời nàng. Nàng hận không thể vứt gã từ khoang thuyền ra bên ngoài cho cá ăn. Nhưng như vậy sẽ khiến hắn quá dễ dàng, nàng tuyệt không cho pháp. Huống chi rốt cục là ai tìm chúng tới diệt Vạn Gia Trang, giết cả nhà nàng, vẫn còn bao nhiêu chuyện không biết. Cho nên hắn không thể chết ít nhất bây giờ không thể chết được.

Không khí đóng băng nhanh chóng, giống như chạm nhẹ vào cũng sẽ vỡ tan.

Ảnh Tam quỳ gối trên boong thuyền lạnh như băng, gió biển tràn vào khoang thuyền khiến mái tóc gã hỗn độn, hắn cúi đầu, đáy mắt tràn đầy khủng hoảng. Cho tới bây giờ, hắn vẫn không ngờ Viêm Nguyệt Lâu cũng không thể che chở mình, ánh mắt Vạn Oánh Chiêu giống như báo săn đang giơ móng vuốt, xé rách gã ra thành mảnh nhỏ dù không tiếng động.

Bọn họ rốt cục sẽ đối phó gã như thế nào? Sợ hãi trào lên trong lòng, gã chưa từng hối hận như thế. Hối hận hắn không nên thèm thuồng sắc đẹp mà đùa giỡn nha đầu kia, ngược lại bị nàng tháo được mặt nạ thấy được khuôn mặt mình. Có lẽ đại ca nói đúng, hắn sớm muộn gì sẽ chết ở trong tay nữ nhân. Hiện tại, đã ứng nghiệm.

“Nói đi, rốt cục là ai mua các ngươi diệt Vạn Gia Trang?”

Lãnh Loan Loan ngồi ở trên chiếc ghế màu đỏ thắm, tay cầm một chén trà. Hương trà tràn ngập, khói bốc lượn lờ. Y bào màu trắng cùng thành ghế màu màu đỏ thắm đối lập nhau, lại tôn lên tao nhã cùng tôn quý của nàng. Dung nhan tuyệt mỹ thờ ơ, không có một tiếng nói. Nhưng không khí càng thêm sít chặt, hết sức căng thẳng.

Ảnh Tam co rúm lại, tuy rằng trong lòng sợ muốn chết, hận không thể lập tức ôm chân của nàng cầu xin tha thứ, nhưng gã cũng thật sự không rõ ràng lắm rốt cục là ai đến giao dịch, từ đầu tới đuôi gã chưa từng gặp diện mạo chân thật của người này.

“Ta không biết.”

“Nói láo.” Vạn Oánh Chiêu nghĩ hắn nhất định không chịu khai, tức giận, cầm lấy cây roi trúc bên cạnh quật vào hắn. “Ngươi nói hay không?” Cây roi mài qua lưng Ảnh Tam, âm thanh chấn động cả khoang thuyền.

“Ngươi tha cho ta đi, ta là thật sự không biết.” Ảnh Tam bị roi vụt vào lưng bắt đầu vừa rát vừa đau, nhịn không được muốn chạy trốn, cắn răng kêu to. “Từ đầu đến cuối, hắn che mặt, không hề lộ.”

“Vút…”

Vạn Oánh Chiêu vụt trượt roi, có lẽ hắn nói thật. Nhưng cả nhà nàng từ cao đến thấp cũng chết trong tay đám sát thủ này, đây là chuyện thực.

“Có nói hay không?” Nàng không tin hắn không có chút gì manh mối, roi càng không ngừng vụt xuống, phía áo trên lưng Ảnh Tam bắt đầu xuất hiện vét thương do bị roi quật, máu chảy ra, dính ở trên cây roi.

Dạ Thần cùng mọi người lẳng lặng quan sát, không nói một lời. Dường như bọn họ đều ngầm được sự cho phép của Lãnh Loan Loan, tùy ý để Vạn Oánh Chiêu phát tiết đau xót cùng cừu hận trong lòng.

“Ta thật sự không biết.” Má ơi, Ảnh Tam muốn chạy trốn, nhưng đã bị phế võ công, sao có thể dễ dàng chạy chứ, không hẳn hoi sẽ bị ném xuống biển cho cá ăn.

Vạn Oánh Chiêu nghe vậy, lại quất roi.

Lãnh Loan Loan bảo Dạ Mị ngăn lại nàng. Có oán hận muốn phát tiết tự nhiên không gì đáng trách, nhưng nếu nàng còn tiếp tục dùng sức vụt roi như vậy, chỉ sợ người này chẳng không lâu nữa sẽ đi gặp Diêm vương. Đến lúc đó, dù hắn biết hung sau phía sau màn là ai, cũng không thể mở miệng.

Vạn Oánh Chiêu dừng quất Ảnh Tam, trong ngực vì tức giận mà không ngừng phập phồng. Thật muốn một đao giết hắn, nhưng không thể. Răng cắn môi, khắc chế lửa giận. Không thể đán nữa, nếu đánh chết hắn, dù hết thù giận, nhưng chỉ sợ sẽ chẳng bao giờ biết kẻ thù cha mẹ rốt cục là ai? Đáp án sẽ chôn vùi xuống bể khơi.

“Ngươi thật sự không biết sao?” Lãnh Loan Loan nhìn Ảnh Tam, giống như đang nhìn một con bọ nhỏ, nhẹ nhàng đụng vào một cái, hắn sẽ chết rất thảm.

Ảnh Tam liều mạng gật đầu. Trời ạ, hắn thật sự không nên trêu chọc đến nha đầu kia. Hiện tại lại rơi vào kết cục như thế?

Vạn Oánh Chiêu nghe vậy vừa muốn vung roi, lại bị một ánh mắt Lãnh Loan Loan khiến khựng lại. Thu roi, đầy ngập phẫn hận ngồi vào một bên.

“Một chút manh mối cũng không có?” Lãnh Loan Loan vân vê ngón tay của mình, ngẩng đầu không chút để ý nhìn hắn.

Ảnh Tam lắc đầu, tuy rằng con người hắn luôn luôn tham mê sắc đẹp, nhưng hiện tại không dám cười. Nữ nhân này đẹp thì rất đẹp, nhưng là đóa hoa có độc, đụng vào sẽ trúng độc mà chết.

“Vậy sao?” Lãnh Loan Loan nhướn mi, “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng.” Nếu không quý trọng, đừng trách nàng không nói trước, hắn sẽ tự gánh lấy hậu quả.

Ảnh Tam vốn đang quỳ xuống đất run run, sợ tới mức trong đầu cố nhớ lại dáng người người nọ.

“Có.” Đột nhiên giống như đã lâu mới thấy nắng, Ảnh Tam bỗng nhiên lớn tiếng trả lời: “Hắn nói khẩu âm Giang Nam ở Mê Thành.” Đôi mắt cẩn thận lưu ý nhìn Lãnh Loan Loan, hy vọng bọn họ có thể thả mình.

“Khẩu âm Giang Nam ở Mê Thành?” Loan Loan nhếch môi, “Chắc chắn?”

“Dạ dạ…” Ảnh Tam gật đầu, đôi mắt hiện ra hào quang, hiện tại hắn đã nói ra đặc thù của kẻ phía sau màn, vậy là sẽ không còn gì nữa chứ?

“Dạ Hồn, lập tức điều tra nghe ngóng ở Mê Thành có ai hay lui tới Vạn Gia Trang? Điều tra tất cả mọi chuyện liên quan đến bọn họ.” Lãnh Loan Loan phất tay với Dạ Hồn, ra lệnh.

“Dạ.” Dạ Hồn gật đầu, đáp.

“Dạ Mị, ngươi lập tức gửi một phong thư cho chi nhánh của Duyệt Hương Các ở Mê Thành, bảo họ hỏi thăm.”

“Dạ.” Dạ Mị lĩnh mệnh.

Ảnh Tam đang quỳ gối nghe được liền trợn mắt há mồm, tim đập như sấm. Cô gái này rốt cục là loại người nào? Chỗ nào cũng có thế lực, thật đáng sợ. Hắn càng thêm sợ hãi, nhịn không được cúi đầu, muốn lánh tầm mắt của mọi người rồi thừa cơ biến mất.

“Thần, trở lại bờ, chúng ta tiếp tục đi về hướng nam. Đến Mê Thành, huynh đi trước chuẩn bị đi.” Lãnh Loan Loan phân phó Dạ Hồn, Dạ Mị xong, quay đầu nói với Dạ Thần.

“Được.” Dạ Thần gật đầu.

“Tiểu Chiêu.” Lãnh Loan Loan gọi Vạn Oánh Chiêu một bên, thấy nàng vẫn oán hận trừng mắt nhìn Ảnh Tam quỳ trên mặt đất như cũ. Cặp mắt vốn linh động nay hoàn toàn bị cừu hận chiếm cứ, bàn tay mảnh khảnh siết chặt vào cây roi, mu bàn tay ứa ra gân xanh. Chỉ sợ nếu mình không bảo phải giữ mạng Ảnh Tam, nàng ta sẽ không thể khắc chế được lửa giận mà giết chết gã ngay lập tức.

“Tiểu Chiêu!” Tăng thêm âm lượng, tuy rằng nàng hiểu tâm tình của Tiểu Chiêu, nhưng vẫn không thể để nàng không nhìn thấy chủ tử này như thế, huống chi nha đầu kia quá non nớt, còn cần tôi luyện một phen.

“Dạ.” Tiểu Chiêu hoàn hồn, bỗng cả kinh. Nửa quỳ khom người đứng bên Lãnh Loan Loan.

“Hiện tại người này giao cho cô, cô muốn xử lý như thế nào thì xử lý.” Muốn giết muốn chém đều tùy ý nàng, so với người nhà đã chết của nàng, chỉ sợ nam tử này chết trăm lần cũng không bù đủ.

“Tạ chủ tử.” Tiểu Chiêu vừa nghe, lập tức quỳ đến tạ nói. Ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Ảnh Tam, rốt cục có thể báo thù cho cha mẹ.

“Tiểu thư, xin người tha ta đi.” Ảnh Tam sợ tới mức dập đầu trên mặt đất.

“Dẫn đi.” Lãnh Loan Loan vung tay lên với bốn thiếu niên, bọn họ lôi Ảnh Tam, cùng Tiểu Chiêu rời đi.

Rất xa còn truyền đến tiếng cầu xin tha thứ của Ảnh Tam, nhưng tìm Lãnh Loan Loan mà cầu xin tha thứ hiển nhiên là một sai lầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.