Gió , vù vù thổi qua; Lá cây, sàn sạt rung động.
Ánh mặt trời mang theo hơi ấm rơi khắp nơi trên mặt đất
Lãnh Loan Loan tao nhã đi lên xe ngựa,trong nháy mắt tiến vào trong xe ,
quay đầu lạnh lùng nhìn mấy người phía sau liếc mắt một cái ,trong chớp
mắt bọn họ liền biến mất ở ngoài cửa xe
Dạ Thần, Dạ Hồn tay áo tung bay, bay vọt lên xe ngựa.
Bàn tay to của Dạ Hồn cầm lấy dây cương, đem xe ngựa rời đi.
“Nàng đi rồi.” Quốc quân Hổ Gầm quốc nhìn thấy Lãnh Loan Loan rời đi khỏi tầm mắt, bàn tay to nắm chặt lại , cư nhiên lại bỏ lỡ cơ hội, đáng chết.
“Hiện tại là vấn đề trước mắt.”
Lãnh mâu của Thượng Quan Hiên nhìn ảnh vệ trước mặt, hắc y, ngân mặt, cả
người lãnh lệ cùng sát khí so với sát thủ càng làm người ta sợ hãi hơn.
Hoàng hậu Thiên Diệu kia thật đáng sợ, cư nhiên bồi dưỡng ra thế lực như vậy. Bọn họ so với Diệu Ảnh cung của Bắc bang quốc càng thêm bí ẩn hơn, không thể nắm bắt được.
“Sợ cái gì, chúng ta giống nhau đều có
người .”Bàn tay to của Quốc quân Hổ Gầm Quốc vung lên, một đám Hắc y
nhân đứng ở phía sau họ
Nam tử cầm đầu ảnh vệ lạnh lùng cười, giống như cười nhạo bọn họ không biết lượng sức.
Hai bên giằng co , không khí quỷ dị.
Bạch Mị Nương nghiêng đầu nhìn Khương Uyển Uyển đứng một bên, tức giận đến
run run. Suy nghĩ cả nửa ngày, người hãm hại chính mình lại luôn ở cạnh
mình. Mệt nàng còn tưởng rằng Khương Uyển Uyển cùng mình là đứng ở cùng chiến tuyến
Khương Uyển Uyển cảm giác được ánh mắt cừu hận của
Bạch Mị Nương, không dấu vết hướng bên cạnh di chuyển. Tình trạng hiện
tại đối nàng thật không tốt, không nói đến hắc y nhân mà Lãnh Loan Loan
lưu lại, liền ngay cả ba người bọn họ cùng Bạch Mị Nương củng không thể
trông chờ được. Xem ra tình huống hôm nay thực không ổn, mặc mâu mị mị,
trong đầu nàng nhanh chóng suy tư , xem có biện pháp gì hay không tránh
được tai kiếp này
“Hừ, hôm nay không phải bọn họ tử chính là
chúng ta vong, không cần tiếp tục lãng phí thời gian .” quốc quân Hổ Gầm Quốc , mặc sắc phát sao theo động tác lay động.
“Hổ huynh nói đúng, hiện tại chúng ta cũng không còn đường sống .”
Dạ Thanh Minh tiếp lời, hai tròng mắt híp lại, hai tay nắm chặt, cảnh giới .
“Lên đi.”
Thượng Quan Hiên vung tay lên, với mấy người đứng ở phía sau, Hắc y nhân xoát
xoát rút ra đao kiếm, hướng tới ảnh vệ phát ra công kích.
Hắc y, một mảnh đem tối, dòng người như nước.
Mặt nạ màu bạc của ảnh vệ dưới ánh mặt trời chiết xạ một luồng ánh sáng
trắng, tựa như kia đáy mắt cười lạnh bàn.Người cầm đầu ảnh vệ đứng ở nơi đó, bàn tay to giương lên. Ảnh vệ phía sau nghênh chiến đi lên, đao
quang kiếm ảnh, sát khí ở trong rừng tràn ngập.
Diệp lạc chim bay, ánh mặt trời nhỏ vụn.
Mấy người Thượng Quan Hiên nhìn hai đội hắc y nhân chém giết , huyết tinh
tràn ngập ở chóp mũi, máu văng khắp nơi, ở trên quần áo , ngạch gian,
trên mặt, nở rộ xinh đẹp , nguyên bản là một địa phương phong cảnh như
họa nháy mắt biến thành địa ngục nhân gian . Hai tay dính đầy huyết tinh ba cái đế vương tự nhiên là mặt không đổi sắc, nhưng Khương Uyển Uyển
nhìn thấy một màn này gương mặt tươi cười lại trắng bệch. Những người
chết kia giống như kết quả cho tương lai của nàng, thân hình run run,
nàng không cần chết ở chỗ này. Phe phẩy đầu, nàng xoay người hướng phía
sau chạy tới. Nàng phải rời khỏi nơi này, nàng muốn tiếp tục sống ......
“Tiện nhân, ngươi muốn chạy trốn ở đâu? Chuyện của chúng ta còn chưa có tính đâu.”
Bạch Mị Nương vừa nhìn thấy Khương Uyển Uyển nhanh chân hướng phía ngoài
chạy đi, mày liễu dựng thẳng, cũng bất chấp đám người Thượng Quan Hiên,
bóng dáng bay vút, hướng theo Khương Uyển Uyển đuổi theo.
“Nữ nhân của ngươi chạy.” Dạ Thanh Minh nhìn phía Thượng Quan Hiên, lạnh lùng nói.
“Tùy nàng.” Thượng Quan Hiên lắc đầu,“Bất quá là một nữ nhân.”
Ba người ngoái đầu nhìn lại, lại kinh sợ phát hiện trong nháy mắt này
người bên phe bọn họ đã ngã xuống hơn phân nữa. Hiện tại bọn họ mới
chính thức cảm giác được ảnh vệ này khủng bố như thế nào, phải biết rằng hắc y nhân bọn họ mang đến thân thủ cũng là đều là đứng đầu. Đàn ảnh vệ này quả thực rất khủng bố , hoặc là nói bọn họ chủ tử Lãnh Loan Loan
càng làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Phốc –
Một hắc y nhân
bị đánh trúng, miệng phun máu tươi bay lại đây, ngã xuống ở bên chân ba
người, máu tươi phun lên trên cẩm bào màu trắng của Thương Quan Hiên
Hắn chán ghét nhíu mi, bàn tay to vỗ vài cái y bào.
“Ta xem chúng ta vẫn là đi thôi.” Hổ gầm quốc quân nhìn thấy hình ảnh như
vậy , mày hung hăng nhướng lên, mâu để xẹt qua một đạo sợ hãi. Lúc trước không sợ nhưng những người này lợi hại vượt qua dự kiến của hắn, xem ra những người bên phe bọn họ không thể thắng được , cùng với ở chỗ này
chờ chết, không bằng đào tẩu. Chỉ cần có tánh mạng, hắn tin tưởng chung
qui có ngày Đông Sơn tái khởi.
“Giữ lại núi xanh, không sợ không củi đốt.”
“Đáng giận --”
Dạ Thanh Minh gắt gao nắm chặt tay, hiện tại đã muốn bại lộ , cho dù có
năng lực đào tẩu thế nào? Cái hoành hậu Thiên Diệu kia cũng nhất định
không bỏ qua bọn họ . Nhưng là nếu không đi, chẳng lẽ liền thật sự chờ
chết sao?
“Dạ huynh, đi thôi.” Thượng Quan Hiên sắc mặt ngưng
trọng phụ giúp Dạ Thanh Minh,“Hổ huynh nói đúng, giữ lại rừng xanh,
không sợ không củi đốt. Chung có một ngày, chúng ta chắc chắn ngóc đầu
trở lại, Đông Sơn tái khởi .”
“Hảo.” Dạ Thanh Minh gật đầu, nhìn
phương hướng Lãnh Loan Loan rời đi , nhíu mi, hoàng hậu Thiên Diệu,
ngươi chờ, chung qui có một ngày, ta sẽ trở về rửa sạch tất cả sỉ nhục
ngày hôm nay
Ba người xoay người hướng tới chỗ sâu trong rừng rậm chạy tới.
“Còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy.” thủ lĩnh ảnh vệ híp mắt lại, mặt nạ
màu bạc chiết xạ dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng lạnh lùng. Thân ảnh
màu đen chợt lóe, như quỷ mỵ ngăn ở trước mặt ba người Thượng Quan Hiên
“Chúng ta cùng nhau giết hắn.”Quốc quân Hổ Gầm Quốc nói, ba người liếc
nhau,đếu hướng về phía thủ lĩnh hắc y nhân đánh tới, thân thủ sắc bén,
đều muốn lấy mệnh của hắn.
Thủ lĩnh hắc y nhân cười lạnh, kiếm trên tay lóe ra hàn quang. Chợt tắt ý cười, cả người sát khí giống như là Tu La từ địa ngục đi tới. Thân hình chợt lóe, ai cũng không thấy rõ hắn là như thế nào xuất thủ , nhưng ba người Thượng Quan Hiên lại
trừng mắt mắt rồi ngã xuống, máu tươi nơi mi tâm trào ra.
“Đại ca, những người này đều đã xử lý .” Ảnh vệ tiến lên bẩm báo.
Thủ lĩnh liếc mắt một cái những thi thể đầy đất, bàn tay to vung lên, đoàn
người hướng tới phương hướng hai người Bạch Mị Nương thoát đi đuổi theo. Ở ngoài ba mươi thước tìm được hai người, Khương Uyển Uyển trong một
kiếm xuyên tim, hiển nhiên là kiệt tác của Bạch Mị Nương . Nhưng Bạch Mị Nương cũng không chạy trốn được, một cây đầy gậy gộc theo lưng thẳng
sáp mà vào, hai người té trên mặt đất, trừng mắt mắt, chết không nhắm
mắt.
“Trở về.” giơ tay lên, một đám ảnh vệ hắc y biến mất ở rừng rậm .