Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 87: Q.2 - Chương 87: Khó sinh




Thiên Diệu hoàng cung

Ánh mặt trời vẫn thờ ơ rơi trên phiến ngói lưu ly, ánh lên một ánh sáng nhu hòa.

Tại thiên điện của Từ Trữ cung, một đám cung nữ thái giám đi tới đi lui tất bật.

“Aaaaa…”

Tiếng kêu đau đớn của nữ tử truyền ra từ bên trong, làm cho người ta sợ hãi.

Ở hành lang bên ngoài, nam tử mắc áo bào trắng đi qua đi lại, mái tóc đen được cố định bởi một cây trâm ngọc, đuôi tóc theo mỗi bước chân đi lại mà đung đưa, lộ ra sự lo lắng của hắn.

“Hoàng Thượng giá lâm.”

Thanh âm ẻo lả của thái giám vừa cất lên, bóng dáng cao lớn của Hiên Viên Dạ đã xuất hiện. Long bào màu vang dưới ánh mặt trời càng sáng chói mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn nam tử áo trắng đa đi qua đi lại hơi hơi lay động.

“Trù.”

“Hoàng huynh.” Hiên Viên Trù nhìn thấy bóng dáng của Hiên Viên Dạ, giống như nhìn thấy được vị cứu tinh. Bước hai bước dài đến bên cạnh Hiên Viên Dạ, bộ dạng luôn ôn nhu như nước của hắn bây giờ lộ rõ vẻ bất an.

“Đã gần một canh giờ (*) rồi, Tứ Dung còn chưa sinh nữa, phải làm gì đây?” Không biết đứa nhỏ trong bụng có gì không ổn không? Hiên Viên Trù nhin không được suy nghĩ vẩn vơ.

(*) 1 canh giờ = 2 tiếng

“Không sao đâu.” Hiên Viên Dạ vỗ vỗ mu bàn tay của Hiên Viên Trù, nhỏ giọng trấn an. Lại quay đầu nói với một cung nữ vừa đi tới: “Ngươi vào xem, Vương phi có chuyện gì vậy?”

“Vâng.” Cung nữ đáp, cúi người, đi vào trong.

“Đệ cũng vào xem thử.” Hiên Viên Trù vừa nói, liền cất bước đi vào.

“Vương gia, ngài không thể vào đây.” Cung nữ bên trong đưa tay ngăn hắn lại, “Hiện giờ Vương phi đang sinh, sẽ mang vận xui đến cho ngài.”

“Xui xẻo gì chứ?” Hiên Viên Trù trừng mắt nhìn cung nữ, “Người nằm bên trong là Vương phi của bổn vương, sinh ra cũng là đứa nhỏ của bốn vương. ”

“Hoàng Thượng…” Cung nữ bất đắc dĩ, ánh mắt khó xử hỏi ý Hiên Viên Dạ.

“Trù, đệ đi vào cũng không giúp được gì, có khi lại còn thêm phiền. Tốt hơn là đệ cứ chờ ở đây đi, trẫm tin tưởng vương phi và đứa nhỏ sẽ đều bì an.” Hiên Viên Dạ vừa nói, một mặt ra lệnh cho thái giám đứng bên đưa Hiên Viên Trù ra ngoài.

“Nhưng là vì sao còn chưa sinh?” Hiên Viên Trù lo lắng bất an. Mỗi thanh âm đau đớn thảm thiết của Thu Tứ Dung truyền ra cứ như một mũi dao cắt mài tim hắn. Tuy rằng trong lòng hắn vẫn tồn tại hình bóng của Lãnh Loan Loan, nhưng bảy năm ở chung với Thu Tư Dung, nói không có tình cảm gì thì là nói dối. Có lẽ hắn không hoàn toàn yêu thương nàng, nhưng trong lòng hắn vị trí của nàng cũng rất quan trọng. Huống hồ, bây giờ nàng còn mang thai, sắp sinh đứa nhỏ của hắn.

Hiên Viên Dạ mím môi, không nói gì. Trong lòng hắn vẫn có một dự cảm không tốt. Có thể hay không Vương phi thực sự khó sinh? Nếu đúng là vậy, Trù phải làm sao đây? Nhìn Hiên Viên trù nôn nóng bất an trước mặt, Hiên Viên Dạ không khỏi lo lắng.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu sai người đến hỏi Vương phi đã thuận lời sinh hoàng tự hay chưa?” Hứa Mậu tay cầm phất trần, kính cẩn nói.

“Ngươi tự xem thì biết.” Hiên Viên Dạ tức giận nói.

“A, a, đau quá……”

Tiếng kêu thảm thiết của Thu Tứ Dung lại vang lên, làm cho Hứa Mậu không tự chủ được run rẩy. Sao lại còn chưa sinh?

“Hoàng huynh, có chuyện gì xảy ra rồi vậy? Sao đến giờ con chưa sinh được?” Hiên Viên Dạ nghe được tiếng kêu đau đớn của Thu Tứ Dung lại càng thêm lo lắng.

“Trù…”

Cạch…

Cửa điện đột nhiên mở ra, bà dỡ hai tay đầy máu, gương mặt đầy vẻ hoang mang rối loạn:

“Không tốt, không tốt. Vương phi khó sinh.”

“Cái gì?” Hiên Viên Trù kinh hãi, Hiên Viên Dạ, Hứa Mậu cũng cả kinh.

“Hoàng Thượng, Vương gia, người muốn giữ lại vương phi hay là đứa trẻ?” Bà đỡ lại hỏi.

“Gì mà giữ Vương phi với đứa trẻ?” Hiên Viên Trù quát, “Đều phải giữ. Bổn vương ra lệnh cho ngươi, nhất định phảm làm cho cả hai còn sống. Nếu không, ngươi cẩn thận cái đầu của ngươi đó.”

“Vương gia tha mạng.” Đùng một tiếng, bà đỡ quỳ xuống, sợ tới mức thiếu chút nữa đập đầu xin lạy. “Nô tỳ đã dốc hết sức, nhưng đứa bé ở vị trí không đúng, không thể sinh thuận lợi được.”

“Trù.” Hiên Viên Dạ giữ chặt hắn, chuyện tới nước này, chỉ có thể chọn một.

“Vì sao lại như vậy? Vì sao?” Hiên Viên Trù lảo đảo lui về phía sau, trên gương mặt tuấn mỹ lộ rõ vẻ không thể tin được, thấm đẫm bi thương.

“A, a……” Thu Tứ Dung lại kêu một trận thảm thiết.

“Trù, đệ mau quyết định đi, nếu không, có lẽ sẽ không kịp .” Nghe được tiếng la hét càng ngày càng đuối, vẻ mặt của Hiên Viên Dạ cũng ngưng trọng.

“Ta…”

“Để ta giúp…” Đột nhiên, một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến.

Hiên Viên Dạ, Hiên Viên Trù nhìn lại, người tới đúng là Lãnh Loan Loan. Nàng một thân quần áo lụa Nguyệt Nha màu trắng, xinh đẹp bất phàm. Mái tóc dài xõa tùy tiện sau lưng, mắt ngọc mày ngài, mày mũi như họa, thời gian bảy năm đã biến một tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài thành một nữ tử tuyệt sắc yêu kiều.

Hiên Viên Trù nhìn thấy nàng, ánh mắt hiện lên tia phức tạp. Nhưng trong nháy mắt, suy nghĩ của hắn lại bị tiếng la đau đớn của Thu Tứ Dung gọi về.

“Tiểu hoàng tẩu, người có thể giúp Tứ Dung sao?” Ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm nàng, mang theo chờ mong.

“Loan loan, hiện tại Vương phi khó sinh, nàng xem xem phải làm gì?” Hiên Viên Dạ cũng nói.

Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn Hiên Viên Trù. Nàng đã quyết định đi mê La quốc, lần này trở về cung chỉ là muốn nói một tiếng với Hiên Viên Dạ, lại không nghĩ rằng Hiên Viên Trù lúc nào cũng ôn nhu như gió xuân lại có thể có bộ dáng chật vật thế này, xem ra trong tim hắn đã có chỗ dành cho Thu Tứ Dung rồi. Nếu hắn đã rất vất vả có được hạnh phúc này, nàng làm sao có thể dửng dưng nhìn hạnh phúc này tuột khỏi tay hắn?

“Ta có thể cứu cả hai.” Nói xong, nàng lập tức đi vào phòng sinh.

Bà đỡ ngây ngốc nhìn nàng, Hoàng Hậu nương nương nói là có thể cứu cả mẹ con Vương phi, làm sao có thể chứ?

Cách một tiếng, cửa bị đóng lại, để lại Hiên Viên Dạ, Hiên Viên Trù đờ đẫn nhìn chằm chằm khung cửa đóng chặt. Sau mấy giây, hai người hai mặt nhìn nhau, Loan Loan thực sự có thể cứu cả hai mẹ con Vương phi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.