Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 12: Q.2 - Chương 12: Kim diện VS Ngân diện






“Ta muốn giết ngươi.”

Khi nam tử mặt sẹo bị dẫn tới, sự căm hận của Tiểu Chiêu như núi lửa đột nhiên bộc phát. Xoát một tiếng, kiếm ra khỏi vỏ. Thân kiếm lóe lên trong ánh dương, phản xạ hàn khí lạnh lùng.

Nam tử mặt sẹo hiển nhiên bị sự xuất hiện đột nhiên của Vạn Oánh Chiêu khiến cho hoảng sợ, nha đầu này không phải đã nhảy xuống vách núi mà chết sao? Vì sao ả lại xuất hiện ở Viêm Nguyệt Lâu? Bị dọa đến ngây người, hắn quên cả né tránh, mắt thấy kiếm của Vạn Oánh Chiêu sẽ đâm trúng hắn.

“Vút…”

Ánh mắt màu nâu của Tàn Nhất xẹt qua một ánh hào quang, tay áo bào vừa động. Chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy, thanh kiếm trên tay Vạn Oánh Chiêu bị bật khỏi tay.

Vạn Oánh Chiêu quay đầu, oán hận trừng mắt nhìn Tàn Nhất, hận không thể băm thây kẻ đã ngăn cản nàng báo thù ra thành vạn đoạn, mái tóc nàng tung bay trong gió, mỗi một sợi tóc nhảy múa là một sự hận thù kéo dài vô tận.

“Ngươi chính là Ảnh Tam?” Tàn Nhất thờ ơ quét mắt nhìn nam tử mặt sẹo.

“Ảnh Tam, còn không mau quỳ xuống, Lâu chủ hỏi ngươi đó.” Cát Đường chủ thấy Ảnh Tam chỉ ngây ngốc đứng đó, giận dữ hét lên. Vì tên chết tiệt này khiến hắn gặp rắc rối. Hắn ghé mắt nhìn Lâu chủ lạnh lùng, cái trán chảy ra mồ hôi lạnh, bọn họ lần này thảm rồi.

“Tham… tham kiến Lâu chủ.” Ảnh Tam vừa nghe Cát đường chủ nói vậy liền quỳ xuống. Trong lòng đập thình thịch, trời ạ, là Lâu chủ, hắn gặp Lâu chủ.

“Ảnh Tam, ngươi khá lắm.” Tàn Nhất nhếch môi, mắt hơi híp lại, ý tứ hàm xúc không rõ ràng.

Ảnh Tam quỳ gối, sợ run. Chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí từ mặt đất chui vào thân thể của hắn, sợ hãi vô cùng. Đầu cúi gằm gần như sát đất. Rốt cục sao lại thế này? Chẳng lẽ hắn đã phạm chuyện gì tới Lâu chủ ?

“Lâu chủ, có thể giao người này cho chúng ta được không?” Dạ Thần đứng dậy, mặt nạ màu vàng cùng mặt nạ màu bạc lóe ra ánh hào quang, đôi mát màu tím và đôi mắt màu nâu đối diện nhau, cùng ngạo nghễ.

“Lâu chủ, xin đừng! Thuộc hạ dựa theo quy củ làm việc, không vi phạm lâu quy.” Ảnh Tam nhìn ánh mắt tràn ngập hận ý của Vạn Oánh Chiêu, ánh mắt gã co rúm lại. Tuy rằng không biết vì sao nha đầu tưởng như đã chết nay lại đứng trước mắt, càng không biết nàng từ nơi này tìm ra nhiều người lợi hại như thế này, nhưng gã biết nếu mình rơi vào tay bọn họ, nhất định sẽ thảm hơn cái chết.

“Làm càn.” Tay áo hắc bào của Hắc Nghiên vung lên, thân như tia chớp đứng trước mặt Ảnh Tam. Chát chát chát, trên mặt Ảnh Tam bỗng sưng đỏ, Hắc Nghiên đã lui về bên người Tàn Nhất.

Bốn vị Đường chủ đứng ở một bên không dám thở mạnh. Chỉ nên oán là do Ảnh Tam không biết sống chết, dám chen mồm vào trước mặt Lâu chủ.

“Các hạ yêu cầu có phải quá đáng hay không?” Ánh mắt Tàn Nhất giằng co cùng Dạ Thần, “Ảnh Tam là người của Viêm Nguyệt Lâu ta, dù gã có sai, cũng là do Viêm Nguyệt Lâu ta xử lý, có liên quan gì đến chư vị?” Ánh mắt màu tím lại híp lại, nguy hiểm đảo qua mấy người. Những người này rất không đặt Viêm Nguyệt Lâu vào mắt.

“Huống chi các vị tự tiện xông vào Viêm Nguyệt Lâu, rõ ràng không đặt Viêm Nguyệt Lâu vào mắt.”

“Nói như thế, các hạ không chịu giao người.” Lãnh Loan Loan nhẹ nhàng mở miệng, mắt đẹp hờ hững, phong tình vô hạn, lại mang theo hàn ý lạnh lùng.

Vẻ mặt Hắc Nghiên bình tĩnh, trong lòng lại khiếp sợ Lãnh Loan Loan. Nữ tử này thật đẹp, quả thực không phải người phàm trần. Huống chi trên người nàng có một hơi thở tôn quý ngạo nghễ, nàng như nữ vương nhìn xuống chúng sinh.

Tàn Nhất nhẹ gật khẳng định, đối mặt với nữ tử xinh đẹp kinh người, có một khí phách làm người ta không thể cãi lời này rất là tò mò. Nàng rốt cục là ai? Ngay cả nam tử mắt tím bên người nàng cũng không phải hạng người phàm phu, nhân vật như vậy không thể không có danh tiếng trên giang hồ?

“Ta nhất định phải giết hắn, báo thù cho người của Vạn Gia Trang.”

Vạn Oánh Chiêu mặc kệ nam tử này có giao người hay không, tóm lại, nếu đã tìm được hung thủ, nàng nhất định sẽ không bỏ qua.

“Đừng có vô lễ như vậy.” Dạ Hồn lôi kéo Tiểu Chiêu đầy mặt phẫn hận, tuy rằng bọn họ đều có thể lý giải tâm tình khi Tiểu Chiêu nhìn thấy kẻ thù, nhưng trước mặt chủ tử, nào có chuyện để thuộc hạ tùy tiện mở miệng.

Vạn Oánh Chiêu liền ngậm miệng, trở về khom người đứng bên Lãnh Loan Loan. Nàng tin Hoàng hậu nhất định sẽ vì làm chủ.

Lãnh Loan Loan liếc mắt một cái, quay đầu, nhìn Tàn Nhất, thờ ơ mở miệng, “Vậy chúng ta thất lễ.”

Vung tay lên, Dạ Hồn, Dạ Mị hiểu rõ. Hai thân ảnh màu đen chợt lóe, một trái một phải đánh tới Ảnh Tam, hai tay như ưng trảo, bắt lấy gã.

Tàn Nhất nhíu mi, tay áo Hắc Nghiên tung bay, thân ảnh như chớp, tay chạm tới thắt lưng, bảo kiếm rời vỏ, lao qua ngăn Dạ Hồn, Dạ Mị lại.

Dạ Hồn, Dạ Mị hai người bốn mắt dừng lại, Dạ Hồn rút nhuyễn kiếm bên hông ra, kiếm quang hàn thiểm, lao vào đấu với Hắc Nghiên. Dạ Mị chộp được Ảnh Tam, đồng thời cánh tay Tàn Nhất vung lên, tứ đại đường chủ phía sau xông lên đánh với Dạ Mị. Nhất là Lam đường chủ, lúc trước hắn bị thua trong tay nhóm người này, hiện tại mỗi đợt ra chiêu tàn nhẫn như muốn đòi lại vốn.

Lãnh Loan Loan giơ tay lên, bốn thiếu niên áo trắng tuấn tú như trích tiên ấy, thân ảnh nhanh như điện xẹt chặn tứ đại đường chủ. Dạ Mị nhân cơ hội quăng Ảnh Tam đến trước mặt Lãnh Loan Loan. Ảnh Tam ngã xuống liền tìm cánh chạy trốn. Nhưng Vạn Oánh Chiêu sớm đã hận đến đỏ mắt sao có thể để gã thoát, một kiếm đâm thẳng xuống.

“Để lại người sống.” Lãnh Loan Loan thờ ơ nói.

Vạn Oánh Chiêu khựng lại, lực kiếm yếu bớt. Ảnh Tam quay cuồng, muốn trốn khỏi lưỡi kiếm, Dạ Thần một cước đá gã quay lại chỗ cũ. Kiếm của Vạn Oánh Chiêu đâm trúng cánh tay Ảnh Tam, máu tươi chảy ra.

Tàn Nhất thấy thủ hạ của mình đấu với đối phương khó phân, mày kiếm nhíu lại. Đưa tay lấy thanh kiếm theo bên người đã lâu, liền đâm tới Lãnh Loan Loan. Hắn rất muốn xem thân thủ của cô gái này, rốt cục nàng là người như thế nào mới có những thủ hạ xuất sắc như thế?

Dạ Thần thấy Tàn Nhất một kiếm lao tới, đôi mắt tím dần dần thâm u, rút kiếm ra, thay Lãnh Loan Loan đấu cùng Tàn Nhất.

Dưới ánh mặt trời, hai thân ảnh như giao long cuốn lấy nhau. Mặt nạ màu vàng chiết xạ ánh sáng mặt trời, mặt nạ màu bạc lóe lên lạnh lùng trong ánh dương. Ngươi tới ta đi, thực lực tương đương, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.

Bên kia, dưới sự công kích của bốn thiếu niên, tứ đại đường chủ đã ngã xuống đất, một kiếm của Dạ Hồn cũng chém đứt tóc sợi tóc trên trán Hắc Nghiên, nhóm Lãnh Loan Loan đại thắng.

Người của Viêm Nguyệt Cung ai cũng chật vật, thương tàn quá nửa. Hắc Nghiên bị chém đứt tóc cũng chấn động, tuy rằng chỉ là vài sợi tóc, nhưng nàng cũng đã bị đánh bại.

Ánh mắt mọi người đều đặt ở Dạ Thần cùng Tàn Nhất vẫn đấu kiếm không ngớt ở giữa không trung như cũ. Chỉ thấy hai thân ảnh cuốn lấy nhau nhưng không chút nào bị lẫn, gió cát tung bay, chiêu chiêu tung ra lợi hại vô cùng.

Lãnh Loan Loan nhíu nhíu mi, Tàn Nhất này thật sự là nhân vật không thể khinh thường. Tuy nhiên, nàng cũng không muốn chờ hai người chiến đến đêm. Nhận lấy bảo kiếm của một thiếu niên áo trắng, thân ảnh màu trắng tựa như hải âu phi thẳng lên, xoát, ngân quang lóe sáng, Dạ Thần cùng Tàn Nhất phải tách ra.

Lãnh Loan Loan nhảy xuống, tay áo tung bay, mái tóc nhảy múa, đứng ở giữa hai người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.