“Bãi giá Từ Trữ cung.”
Hiên Viên Dạ đưa tay phất áo, u ám đi ra ngoài.
Hứa Mậu lật đật theo sau, ngầm lắc lắc đầu, Thái Hậu ơi Thái Hậu, lần này
người thật sự làm cho Hoàng Thượng phát hỏa rồi, chỉ sợ lần này đoạn
tuyệt quan hệ chớ chẳng chơi.
Từ Trữ cung
“Mama, chuyện tối hôm qua đã làm tốt chưa?”
Hoàng Thái Hậu một bên ôm Tiểu Húc Nhi trong lòng cười đùa, một bên hỏi mama
bên cạnh. Húc Nhi thật ngoan ngõa làm sao, cả ngày ăn no rồi ngủ khì,
không khóc không nháo, những lúc tỉnh liền mở to đôi mắt tròn lay láy
nhìn mình. Khi ngủ lại ngốc ngốc, đáng yêu vô cùng. Nếu tối hôm qua Hiểu Liên có thể thành công hoài long thai, có thể chẳng bao lâu nữa lại có
thêm một tiểu tử đáng yêu như vậy.
“Thái Hậu yên tâm.” Mama vừa phe phẩy quạt hương bồ, vừa cười yếu ớt trả lời.
“Nô tỳ đã sai người xem thử, nói là, Hoàng Thượng cả đêm không ra khỏi phòng.”
“Phải không?” Hoàng Thái Hậu nở nụ cười, xem ra rất hy vọng.
“Hoàng Thượng giá lâm.”
Tiếng thái giám thông báo làm cho Hoàng Thái Hậu chợt rùng mình. Ánh mắt vừa
chuyển đã thấy Hiên Viên Dạ nhanh bước đi vào. Long bào vàng óng dưới
ánh mặt trời nhỏ vụn, lại thêm đôi mắt sâu không lường được kia làm cho
Hoàng Thái Hậu chợt không rét mà run.
Hắn đang tức giận.
Mặc dù không giận dữ quát mắng, nhưng vẻ mặt lạnh như vậy lại càng khiến
cho người ta cảm thấy sợ hãi, bởi vì ngươi vĩnh viễn đoán không ra dưới
khuôn mặt lạnh nhưng bằng kia rốt cuộc cất giấu cái gì.
“Hoàng
nhi, sao người lại đến đây?” Cố gắng áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, Hoàng Thái Hậu nói với Hiên Viên Dạ. Chỉ có trước đây, khi tiên hoàng vừa qua đời, các vị Hoàng tử con của các phi tần khác có ý định soán ngôi đoạt
vị thì hắn mới có biểu tình như vậy. Lạnh đến mức người ta nhìn không ra một tia biểu cảm, lại đủ để hủy diệt trời đất.
Hiên Viên Dạ cũng không đáp lời, đôi mắt thâm thúy liếc nhìn Hoàng Thái Hậu đang ôm Hiên
Viên Húc. Bàn tay vung lên, lạnh lùng nói với Hứa Mậu đang đứng sau:
“Đưa tiểu Thế tử về Trù Vương phủ.”
“Vâng.” Hứa Mậu nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy Hiên Viên húc trong tay Hoàng Thái Hậu, vội vàng đi ra ngoài, tránh khỏi Từ Trữ Cung càng nhanh càng tốt.
“Hoàng nhi, người đây là…?” Hoàng Thái Hậu nhìn hoàng tôn hết mực thương yêu
bị mang đi cũng không dám oán giận. Bà cũng biết việc làm lần này có thể chọc giận Hiên Viên Dạ, nhưng nghĩ đến dù thế nào mình cũng là mẫu hậu
của hắn, dù hắn có giận đến mức nào cũng không dám động đến mình. Nhưng
mà bây giờ, bà cũng không dám chắc chắn.
Hiên Viên Dạ nhìn lướt qua Hoàng Thái Hậu, ngồi vào một chiếc ghế, hé mắt nhìn, hỏi bằng giọng điệu lạnh hơn cả băng:
“Mẫu hậu rất thích tiểu hài tử?” Vì cái gọi là hoàng tôn mà không tiếc dùng thuốc với con mình?
“Đương nhiên.” Hoàng Thái Hậu nhấp mím môi, càng ngày càng không hiểu dụng ý
của Hiên Viên Dạ.“Tôn tử đáng yêu như Húc nhi ai àm chả thích.” Mà quan
trọng hơn là con nối dõi của Hiên Viên Dạ có liên quan đến tương lai của Thiên Diệu hoàng triều.
“Cho nên người không tiếc hạ xuân dược
với con mình?” Hiên Viên Dạ lạnh lùng nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm không
lường được. Loại mị dược này, hắn nghĩ có lẽ là cấm dược trong cung –
hoa tiên tán. Dược này tác dụng vô cùng mãnh liệt, df có ý chí kiên
cường thế nào một khi trúng dược cũng không tự chủ được.
“Người
biết rồi.” Hiên Viên Dạ đã trực tiếp hỏi như vậy, Hoàng Thái Hậu cũng
biết có chối cũng vô ích. Ánh mắt như ngọc lưu ly cố sức chống lại sự
lãnh liệt của Hiên Viên Dạ.
“Ai gia làm như vậy cũng là vì nghĩ
cho người, thân là vua của một nước, vậy mà lại không có con nối dòng,
người không vì chính mình suy nghĩ, cũng nên nghĩ cho tương lai của
Thiên Diệu hoàng triều. Chẳng lẽ người muốn nhìn thấy giang sơn bị mất
trên tay người, không ai kế thừa sao?”
“Vậy thì sao?” Hiên Viên
Dạ lạnh lùng phản bác, dù hắn bây giờ không có cũng không có nghĩ là sau này cũng không có. Hắn không thể tha thứ cho chính mẹ đẻ của mình lại
làm trò sau lưng mình, khiến hắn làm ra việc có lỗi với Loan Loan. Trong đầu lại nhớ đến lời nói của Loan Loan, nếu hắn làm chuyện có lỗi với
nàng, nàng sẽ rời đi, mãi mãi không bao giờ trở về nữa. Tim bất chợt
thắt lại, hắn không thể nào tưởng tượng nổi phản ứng của nàng sau khi
biết được chuyện. Chẳng lẽ nàng thật sự bỏ đi sao? Không, hắn sẽ không
để cho nàng đi. Nghĩ đến việc có thể sẽ mất đi Loan Loan, hắn lại càng
thống hận Hoàng Thái Hậu.
“Nghiệt tử.” Hoàng Thái Hậu tức giận đến run run, không nghĩ đến Hiên Viên Dạ có thể nói như vậy, gương mặt đỏ bừng vì tức giận.
“Chẳng lẽ người muốn ta xuống suối vàng cũng không biết ăn nói thế nào với tổ
tông Hiên Viên hoàng tộc sao?” Nước mất, làm sao có thể đi gặp tiên đến, gặp liệt tổ liệt tông Hiên Viên gia?
“Không có trẫm, không phải
còn có Trù sao?” Hiên Viên Dạ đứng lên, gió từ cửa sổ thổi vào luồn qua
tóc hắn bay bay. Đôi mắt đen lóe ra ý chí kiên định, nếu Loan Loan thật
sự không tha thứ cho hắn, hắn làm Hoàng Đế còn có ý nghĩa gì? Mà bây giờ làm cho hắn phải lo lắng, hối hận, áy náy thế này lại là mẫu hậu của
hắn, hắn thật không thể nào chấp nhận được.
“Người không phải rất thích Húc nhi sao? Trẫm liền hạ chỉ lập húc nhi làm thái tử, như vậy không phải tốt rồi sao.”
“Ngươi, ngươi muốn làm ta tức chết sao?” Tuy rằng để Hiên Viên Húc làm thái tử
cũng không phải là không thể, nhưng ngay khi hắn còn đang thanh niên
mạnh khỏe thế này mà lại lập cháu làm thái tử, như vậy rõ ràng là Hiên
Viên Dạ đang hận mình, đang trả thù mình.
“Mẫu hậu bớt giận.”
Hiên Viên Dạ lạnh lùng nói,“ Mẫu hậu không phải cũng chỉ vì lo cho ta
thôi sao, sao ta lại có thể làm người tức chết được?” Nếu thật sự mất đi Loan Loan thì cũng có thể lắm.
“Ai gia làm như vậy cũng là vì
người, cũng là vì tương lai của Thiên Diệu hoàng triều có người kế tục.” Hoàng Thái Hậu mặt trắng bệch.
“Đủ rồi.” Hiên Viên Dạ lạnh lùng
quát, “Trẫm không cần người làm cái gì cho trẫm. Từ nay về sau, thỉnh
mẫu hậu không cần quan tâm đến chuyện trong cung nữa, chuyên tâm ở từ
Trữ cung của người một lòng hướng Phật, nếu như người thật sự có Phật
tâm…”
“Ngươi, ngươi…” Hoàng Thái Hậu lắp bắp nói không ra tiếng,
hắn là đang chỉ trích mình không có thiện tâm, là mẫu thân độc ác sao?
“Người đâu.” Hiên Viên Dạ xoay người, quát.
“Khấu kiến Hoàng Thượng, Thái Hậu.” Tổng quản Từ Trữ cung một tiểu thái giám đi đến.
“Nghe đây…” Hiên Viên Dạ nhìn thẳng Hoàng Thái Hậu, gằn từng chữ. “Từ hôm nay trở đi, Thái Hậu không thể tùy ý ra vào Từ Trữ cung, trừ khi thật sự
cần thiết, còn nếu không có sự cho phép của ta thì không được phép. Nếu
không, cẩn thận đầu của các ngươi.”
“Này…… là…” Hoàng Thượng thế này là đang giam lỏng Thái Hậu sao?
“Ngươi…” Hoàng Thái Hậu chỉ vào Hiên Viên Dạ, không thể tin được những gì vừa nghe.
“Nhi thần cáo lui trước.” Hiên Viên Dạ vung bào, bước đi nhanh ra ngoài.
“Thái Hậu, Thái Hậu……”
Hiên Viên Dạ đi rồi, Hoàng Thái Hậu giận dữ té xỉu, Từ Trữ cung trong ngoài hỗn loạn.