Tìm tìm kiếm kiếm, kiếm kiếm tìm tìm.
Nàng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt, hắn lại không hay không biết…
Phải chăng là ông trời cố tình trêu ngươi hắn?
=== ===
Nam tử mặc Nguyệt nha trương bào đeo một chiếc mặt nạ màu bạc che đi nửa
khuôn mặt, mái tóc được cột hờ , màu đen dài tung bay theo mỗi bước
chân, con người màu nâu hiện ra ánh nhìn thản nhiên.
Phía sau hắn là nữ tử mặc y phục tay ngắn, dung mạo lãnh diễm, con ngươi đen sáng
tỏ, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng phía trước.
Hai người vẫn duy trì một trước một sau, không mở miệng nói đến một câu.
Gió, nhẹ nhàng mà phe phất, thong thả trên chuyến hành trình không điểm đến.
Trên đường người đi đường nhìn hai người, hoặc khe khẽ nói nhỏ, hoặc mặt mang tò mò.
Mặt nạ nam tử liếc mắt, lạnh lùng thoáng nhìn, như một hầm băng quanh năm lạnh lẽo, làm người ta không chiến mà ngã.
Phía trước, một chiếc xe ngựa cấp tốc chạy tới, tốc độ tựa hồ không thể
khống chế. Người đánh xe sắc mặt kích động, dùng gậy hãm ngựa. Ngựa lại
vẫn như cũ mất tốc độ đánh thẳng về phía trước, người đánh xe sợ tới mức mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt. Rốt cục nhịn không được hướng tới người
chung quanh hô lớn:
“Tránh ra, mau tránh ra.”
Mọi người vừa thấy xe ngựa mất tự chủ xông đến, đều sợ tới mức chạy tán loạn ra bốn phía
“Mẫu thân, mẫu thân……”
Đột nhiên một đứa bé trai từ bên lề chạy ra giữa đường, khóc gọi mẫu thân.
“Tiểu hài tử, mau tránh ra.”
Người đánh xe nhìn thấy đột nhiên có một đứa bé chắn đường, sợ tới mức ngay cả hô hấp cũng gấp gáp.
“Trời ạ, đứa nhỏ kia.”
“……”
Mọi người nhìn thấy xe ngựa đã đến gần đứa nhỏ đều la hoảng lên, nhát gan
lấy tay bịt chặt hai mắt, không dám nhìn xem hình ảnh bi thảm sẽ xảy ra.
Nữ tử mặt áo đen nhìn thấy đứa nhỏ, đôi mắt lạnh lùng cũng hiện lên một
tia không đành lòng. Nhưng mà, nâng mắt nhìn chủ tử phía trước, thấy hắn vẫn như cũ đi tiếp, tựa hồ đối chuyện đã xảy ra căn bản không quan tâm.
Nữ tử xoa xoa thái dương, cuối cùng cũng nhắm mắt, bắt buộc chính mình không nhìn tới, không nghe tới.
“Aaaa…”
Xe ngựa trong nháy mắt đã đến gần đứa bé trai kia. Đột nhiên một bóng dáng màu lửa bay vút xẹt qua, một cái xoay tròn đem tiểu hài tử ôm lấy, bóng dáng nhanh nhẹn rơi xuống một bên đường, tránh được xe ngựa.
Mọi người chứng kiến ai nấy đều thở một hơi nhẹ nhõm, nhìn bóng dáng màu
kia tràn đầy bội phục. Nhưng khi bóng dáng kia hướng mắt nhìn, bọn họ
đều nhịn không được hít một hơi. Quả là một nữ tử quyến rũ đến động lòng người, xem nàng hồng y tung bay, phiêu dật tựa tiên tử, khuôn mặc như
tạc tựa phù dung, sóng mắt phiêu nhiên, lông mi dài đen ướt át. Không
nghĩ tới nữ tử tuyệt mỹ như vậy cư nhiên lại có thân thủ tốt đến thế,
thật sự là làm người ta hâm mộ lại đố kỵ.
“Oa oa……”
Tiểu
nam hài bị doạ cho kinh sợ, bỗng nhiên gào khóc đứng lên. Đôi mắt to đen lóng lánh ngây thơ đầy nước mắt, thật là đáng thương.
“Tiểu đệ đệ, đừng khóc nga.”
Hồng y nữ tử sửa quần áo trên người, thuận thế phủi bụi trên tóc. Biểu tình
quyến rũ, ánh mắt lại ôn nhu như gió xuân tháng 3. Nàng vỗ nhẹ lưng của
đứa nhỏ, nhẹ giọng an ủi.
“Đã không có việc gì rồi, không cần sợ hãi.”
Mọi người vừa nghe thấy, trong lòng lập tức chấn động. Không nghĩ tới nữ tử xinh đẹp quysn rũ như thế nhưng lại có được tính tình dịu dàng đến vậy, thật sự là một tổ hợp mâu thuẫn lại hoàn mỹ.
Tàn Nhất vừa nghe
đến thanh âm này đột nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi chạm đến bóng dáng
của nữ tử, trong lòng chợt có chút khó thở. Thân ảnh quen thuôc ấy, là
nàng sao? Nhíu mi, thanh âm này quen thuộc đến thế, ngay cả bóng dáng
cũng giống y hệt trong trí nhớ. Nhưng là nàng sao? Không tự chủ được,
hắn hướng nàng đi đến. Môi bạc khẽ nhếch, nỗi lòng dao động không thôi.
Hắc nghiên bị tàn nhất động tác sửng sốt, chủ tử đây là làm sao vậy? Hai
tròng mắt gắt gao đi theo hắn, nhìn đến hắn luôn luôn lãnh lệ ánh mắt
bởi vì cái kia tuyệt mỹ quyến rũ nữ tử dựng lên phục khi, tâm căng
thẳng, có loại dự cảm bất hảo ở trong lòng dâng lên.
Hồng y nữ tử nhẹ giọng dịu dàng trấn an nam hài tử lại cảm giác được sau lưng có một ánh mắt mãnh liệt nhìn chăm chú vào nàng. Đuôi lông mày nhếch lên, vừa
quay đầu lại nhìn lại, đã thấy một nam tử nhìn mình chăm chú.
Là người đó? Lại không phải người đó.
Tàn Nhất thấy rõ dung nhan của nữ tử kia, trống ngực đột nhiên đập nhanh.
Khuôn mặt ấy rõ ràng là trong trí nhớ giống nhau như đúc, hắn thậm chí
thật sự tin rằng người đó đứng ở trước mặt mình. Nhưng nữ tử này đáy mắt xa lạ, làm hắn đột nhiên thất vọng. Không phải người đó, tuy rằng dung
nhan giống nàng như đúc, nhưng là tuổi cũng không giống. Nếu người đó
còn tồn tại trên đời, đến bây giờ phải đã ở tuổi trung niên. Mà nữ tử
trước mắt rõ ràng là chỉ mới ở tuổi xuân xanh.
“Ngươi là ai?” Có
lẽ là do khuôn mặt tương tự, cho dù hiểu được nữ không phải là người đó, Tàn Nhất lại vẫn như cũ không thể khống chế, liền như vậy thốt ra.
Ánh nắng hạ xuống chiếc mặt nạ bạc, nửa gương mặt kia chiết xạ man theo một ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Con ngươi màu nâu thâm thuý nhìn
nàng, mang theo thần sắc có chút khó hiểu.
Hồng y nữ tử giật
mình, không nghĩ tới nam tử này khi mở miệng lại hỏi thân phận của mình, thật sự là có chút thất lễ. Nhấp mím môi, nàng không nghĩ để ý tới hắn. Nhưng là đôi mắt kia mang một ý mê man cùng chờ mong, lại làm nàng
không thể làm như không thấy.
“Ta…”
“Tiểu Bảo, Tiểu Bảo.” Đột nhiên, một nữ tử vừa hô vừa hướng nơi này chạy tới, cắt ngang lời nói của hồng y nữ tử.
“Mẫu thân.” Tiểu nam hài trông thấy nữ tử, cười vui mừng. Đưa tay nhỏ múp míp chạy tới nữ tử kia.
“Tiểu , ngươi là chạy đi đâu ? Mẫu thân lo lắng gần chết.” Nữ tử vừa chạy
đến, đột nhiên đem tiểu nam hài ôm vào lòng. Hốc mắt đo đỏ, vừa vội vừa
tức nói.
“Mẫu thân..” Tiểu nam hài ôm nữ tử, nhỏ giọng khóc nức nở .
“Vị đại tẩu này, vừa rồi đứa nhỏ con ngươi thiếu chút nữa bị xe ngựa đụng
phải. May là có vị cô nương này hảo tâm cứu đỡ.” Một nữ tử đứng bên cạnh thấy thế, nói. Thật sự là người mẹ quá sơ ý, may mắn đứa nhỏ không có
việc gì.
“Bị xe ngựa đụng phải?” Mẫu thân của đứa nhỏ nghe thấy,
sợ tới mức thất thanh. Buông nhanh đứa nhỏ ra xem xét từ trên xuống
dưới, phát hiện nam hài không bị thương thì rốt cục mới nhẹ nhàng thở
ra. Quay đầu lại, nhìn hồng y nữ tử chân thành cúi đầu nói lời cảm tạ:
“Đa tạ cô nương cứu tiểu nhi, thật sự vô cùng cảm tạ ngươi.”
“Đại tẩu, không cần khách khí.” Hồng y nữ tử đối với nam nữ tử cười yếu ớt
lắc lắc đầu, “Chỉ cần đứa nhỏ không có việc gì là tốt rồi.”
Mẫu thân lại cảm ơn một vài câu, cuối cùng mới ôm tiểu nam hài rời đi.
Mọi người xem hết náo nhiệt, cũng đều đều tự rời đi. Hồng y nữ tử cũng chuẩn bị rời đi, lại bị Tàn Nhất lần nữa gọi trụ.
“Ngươi là ai?”
Vì cái gì mà có được khuôn mặt giống người đó như đúc, vì cái gì đến giọng nói cũng là như vậy, vì cái gì? Hắn bức thiết muốn hỏi thân phận của nữ tử này, lại không phát hiện phía sau Hắc Nghiên mang một biểu tình ảm
đạm.
Lần đầu tiên nhìn thấy chủ tử vì một nữ tử như vậy mà căng
thẳng, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Thế nào chủ tử lại để ý nữ tử
này? Có khả năng sao?