Thân ảnh lửa đỏ đi về phía trước, cách mọi người vài bước chân. Thân ảnh xinh đẹp kinh diễm kia lộ ra vài phần bi thương, chỉ nghe nàng thản
nhiên nói:
“Nhũ mẫu đi rồi.”
Đoàn người đi suốt đêm không nghỉ, trở lại Diệu thành vào đêm ngày hôm sau/
Trăng treo ngọn sào, ánh sờ mờ nhạt mông lung, càng làm cho người ta thêm bi thương.
Cộc cộc cộc…
Tiếng vó ngựa xé rách màn đêm tĩnh lặng, Tướng quân phủ đèn đuốc sáng trưng.
Xe ngựa dừng ở trước Tướng quân phủ, người gác cửa mắt sáng lên, đây không phải là xe ngựa của tam tiểu thư sao? Một mặt chạy đến chỗ xe đang đậu, một mặt không quên cao giộng đưa tin:
“Tam tiểu thư đã trở lại.” Bọn họ đã quen gọi Lãnh Loan Loan là tam tiểu thư, cho dù thân phận của nàng hiện tại là hoàng hậu tôn kính nhưng trong mắt bọn họ, nàng vĩnh
viễn là tam tiểu thư lợi hại làm cho bọn hắn vừa sợ vừa sùng bái.
Cửa xe ngựa kẹt một tiếng bị đẩy ra.
Thân ảnh màu trắng của Lãnh Loan Loan xuất hiện, thản nhiên dưới ánh trăng,
cả cơ thể như đước bao phủ một lớp ánh bạc trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tóc đen mượt xõa dài như dòng thác dài đến thắt lưng, theo động tác của
nàng mà lay động thành một độ cong xinh đẹp. Hé ra khuôn mặt tuyệt sắc
không chút biểu cảm, mắt đen sâu kín, môi mỏng hơi mím lại.
Nghe
bảo vệ kêu, nàng ngẩng đầu lên, treo trên mái hiên bên ngoài Tướng quân
phủ là hai lồng đèn màu trắng, ngọn đèn mờ ảo mông lung chiếu rọi hai
chữ “Điện” (*) thật lớn viết trên lồng đèn. Nhũ mẫu quả thật đã đi rồi.
(*) Điện: cúng tế, thờ cúng, ý là có người chết.
Nếu chỉ là hạ nhân bình thường, dĩ nhiên sẽ không được chủ nhân coi trọng
như vậy. Nhưng nhũ mẫu thì khác, bởi vì là người Lãnh Loan Loan kính
yêu, vị trí của nhũ mẫu ở Tướng quân phủ cơ hồ cũng gần như là một vị
chủ nhân.
“Tam muội.”
Lãnh Nguyệt Nhi nghe tiếng cửa mở,
từ trong nhà chạy ra. Bảy năm năm tháng, nàng đã trở thành một nữ tử
thành thục tao nhã, phu quân của nàng là Tô Triển theo sau cũng càng
ngày càng ổn trọng.
Lãnh Loan Loan xuống xe ngựa, nhìn bọn họ,
thản nhiên bước tới. Theo sau nàng là Dạ Thần và bốn thiếu niên. Còn Dạ
Hồn, Dạ Mị đã đem theo Minh Thuần Phi trở về Loan Nguyệt Lâu.
“Nhũ mẫu hiện đang ở đâu?” Xẹt qua hai người Lãnh Nguyệt Nhi, Lãnh Loan Loan vừa đi vào trong vừa hỏi.
“Quan tài của nhũ mẫu đặt ở hậu đương, cha và Lăng Tuyết công chúa đều đang ở đó.”. Bởi vì nàng và Lăng Tuyết công chúa tuổi cũng ngang ngang nhau,
mặc dù trên danh nghĩa là mẫu thân nhưng nàng cũng không thể gọi mẫu
thân được. Hơn nữa Lăng Tuyết công chúa tính tình hào phóng thẳng thắn
cũng không có ngại, ngược lại ở cùng Lãnh Nguyệt Nhi rất vui vẻ.
“Đi thôi.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, hướng hậu đường đi đến.
Gió đêm luồng vào tóc mọi người, thôi bay bay áo bào trắng hơn tuyết, màn đêm cũng nhiễm đậm bi thương.
“Cha.”
Đi vào hậu đường, ngọn đèn u ám. Trong phòng dán giấy trắng, trên bàn thờ
có đặt một bức họa của nhũ mẫu, một lư hương đồng bốc khói nghi ngút.
Một mâm trái cây đặt chính giữa, bài vị bằng gỗ đen đặt ở chính giữa,
hai bền là hai còng hoa cúc màu trắng, thanh khiết mà thê lương.
Lãnh Bùi Viễn và Lăng Tuyết công chúa đứng một bên, thần sắc trầm mặc. Nghe thanh âm của Lãnh Loan Loan liền quay đầu nhìn:
“Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Hai người nhanh chóng hướng tới Llãnh Loan Loan hành lễ.
“Đứng lên đi.” Lãnh Loan Loan phất nhẹ tay, nhìn hai người. Xem hai bọn họ đứng chung cũng không tệ.
“Tạ nương nương.”
Lãnh Loan Loan lướt qua bọn họ đi đến bên quan tài, nhũ mẫu an tĩnh nằm bên
trong. Tóc búi chỉnh tề, quần áo màu đen. Hai tay đặt hai bên sườn, mặt
trắng bệch, môi nhưng lại thâm đen.
Nhũ mẫu là trúng độc mà chết?
Đôi mắt vốn lạnh nhạt của Lãnh Loan Loan híp lại, dưới ngọn đèn mông lung
lại lộ ra âm u. Ống tay áo màu trắng hạ xuống, quay đầu lại nhìn Lãnh
Bùi Viễn:
“Phụ thân, nhũ mẫu chết như thế nào?”
“Trúng
độc.” Lãnh Bùi Viễn một thân quần áo Nguyệt Nha trường bào, con ngươi
thâm thúy xẹt qua mọt đạo lãnh liệt. Xem ra là lâu nay hắn không có động tĩnh gì nên bị người ta xem là con mèo nhỏ ngoan ngoãn, cư nhiên dám
không coi hắn ra gì mà đầu độc.
“Trúng độc thế nào?” Lãnh Loan Loan ánh mắt lạnh lùng, nhũ mẫu dù sao cũng chỉ là hạ nhân, sao lại có người ra tay hạ độc?
“Đều do ta.” Lăng Tuyết công chúa đột nhiên che mặt khóc,“Nhũ mẫu uống canh
xong liền trúng độc. Mà canh vốn là hạ nhân làm cho tướng quân, nhưng ta lại sai người đưa đến cho nhũ mẫu, vậy nên, vậy nên mới…” Nói đến đây,
nàng không cần nói rõ ra ai cũng đều hiểu.
“Công chúa không cần
tự trách.” Lãnh Bùi Viễn vỗ vai Lăng Tuyết công chúa an ủi, ngoái đầu
lại nhìn Lãnh Loan Loan. “Công chúa cũng là có ý tốt, ai biết lại có
chuyện xảy ra như vậy, hơn nữa…” Con ngươi nguy hiểm nheo lại. “Xem mục
tiêu hạ độc là ta.”
Lãnh Loan Loan mím môi, cúi đầu nghe hai
người nói. Móc đen che biểu tình trên mặt nàng, làm người ta nhìn không
ra nàng đang suy nghĩ cái gì?
Không khí trong phòng trầm xuống, căng thẳng đến mức làm người ta khó có thể hô hấp.
Lăng Tuyết nhìn trượng phu Lãnh Bùi Viễn của mình, tuy rằng là do lỗi của
nàng mà nhũ mẫu trúng độc, nhưng áy náy thì áy náy nàng vẫn cảm thấy may mắn. Nếu đổi lại là trượng phu trúng độc, nàng chắc sẽ sống không nổi
mất.
“Các ngươi vào đây.”Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, hướng tới
ngoài cửa kêu. Đôi mắt đen sáng ngời dưới ánh đèn càng phát ra âm lãnh,
gió đêm nâng lên những sợi tóc mai, mặt không biểu tình, nhìn nàng giống hệt như nữ thần báo thù đến từ địa ngục
“Tham kiến tướng quân, phu nhân.” Mấy người đi vào đều hướng Lãnh Bùi Viễn, Lăng Tuyết công chúa vấn an.
Lăng Tuyết có chút tò mò đánh giá năm người, năm người này trừ Dạ Thần nàng
đều chưa bao giờ gặp qua, xem bọn họ ai cũng tuấn mĩ phi phàm, tâm phúc
bên người Hoàng hậu quả nhiên không phải hạng thường.
“Chủ tử.” Năm người cúi đầu, nói với Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan nghiêng người nhìn quan tài của nhũ mẫu, bàn tay mềm cầm lấy
một bông cúc bên quan tài. Nhẹ nhàng chạm vào, đóa hoa trắng như bông
tuyết rơi xuống trên người nhũ nương. Đen như mực, trắng như tuyết. Hai
loại màu sắc đập màu sắc càng khiến người ta cảm thấy bi thương. Mắt đen nhìn khuôn mặt an tường của nhũ mẫu thật lâu, gằn từng chữ:
“Trong một ngày, tra ra hung thủ cho ta.”
“Vâng, chủ tử.”