Đồng tử mắt màu tím đưa lưng về phía mặt trời, sâu kín nhìn nàng,
mang theo kiên định, cũng mang theo chút lên án. Môi mỏng hé ra, gằn
từng chữ:
“Ta-không-đi.”
Đôi mắt đen như hắc bảo thạch của Lãnh Loan Loan nhìn hắn, Dạ Thần nhìn nàng, ánh mắt không giảm bớt kiên định. Nàng vốn cũng là không có ý bảo hắn một mình đi Mê La quốc, hắn
lại hiểu sai ý nàng. Nhưng cũng bởi hắn hiểu sai ý nàng, Lãnh Loan Loan
mới một lần nữa rõ ràng được sự chấp nhất của hắn. Môi anh đào căng mọng mấp máy, nở ra nụ cười bất đắc dĩ. Đến mức tìm thân nhân của mình, hắn
cũng không chịu đi sao? Tình yêu to lớn như vậy, trầm lặng mà vững vàng
như Thái Sơn, không oán cũng không hối hận, nàng làm sao có thể trả lại
đây?
“Tại sao không quay về?”
Minh Thuần Phi nghe Dạ Thần
trả lời một cách kiên định như vậy thì sửng sốt, khuôn mặt xinh
đẹp tràn đầy lo lắng cũng khó hiểu. Đôi mắt đỏ ước chừng sắp rơi lệ,
ngẩng đầu nhìn Dạ Thần chăm chăm, nàng rất là khó hiểu, hắn có gì quan
trọng hơn cả việc gặp được thân nhân của mình?
“Thần ca ca, huynh nói đi, là vì cái gì? Chẳng lẽ huynh không muốn gặp Hoàng hậu cô cô và
Hoàng thượng thúc thúc sao?” Đôi bàn tay thon dài trắng nõn nhịn không
được nắm chặt, tại sao có thể như vậy? Nàng trước đây thầm nghĩ nhất
định phải tìm được Thần ca ca mất tích nhiều năm, gởi bỏ khúc mắc trong
lòng cô cô, nhưng không nghĩ đến khi tìm thấy, hắn lại không nguyện ý
trở về gặp bọn họ.
Lời nói gần như chỉ trích của Minh Thuần Phi
đánh vào lòng Dạ Thần. Không phải không muốn gặp bọn họ, nhưng nếu để
hắn phải chọn giữa thân nhân chưa từng gặp mặt qua và Lãnh Loan Loan,
hắn vĩnh viễn chỉ có một đáp án: Lãnh Loan Loan.
Có lẽ quyết định như vậy sẽ bị tội bất hiếu, sẽ bị người ta phỉ nhổ, nhưng mà muốn hắn
chọn cha mẹ thân nhân của hắn thất lạc đã hai mươi mấy năm, buông tha
cho mười mấy năm làm bạn với Lãnh Loan Loan, nữ nhân hắn yêu say đắm,
hắn thật sự không thể làm được.
Gió lẳng lặng thổi, nhấc lên tà
áo trắng của hắn tung bay. Không khí tĩnh lặng đến mức tiếng lá cây rơi
xuống đất cũng có thể nghe được, sau một lúc lâu, Dạ thần mới nhấp mím
môi, nói.
“Bọn họ còn có người con khác.”
“Làm sao có thể
so sánh như vậy.” Minh Thuần Phi gấp đến mức dậm chân, chuông bạc đeo
trên cổ theo động tác của nàng mà kêu leng keng.
“Cho dù còn có
biểu huynh, biểu tỷ, biểu muội, nhưng tình cảm của bọn họ với huynh cũng không giống như vậy. Huynh phải biết rằng vị trí của huynh trong lòng
thú thúc và cô cô là không ai có thể thay thế được.” Bởi vì hắn mất
tích, bọn họ đều tự trách, cũng đều thương tâm, nhớ nhung, như vậy làm
sao có khả năng các vị biểu ca, biểu tỷ kia thay thế được Thần ca ca
trong lòng họ được.
Dạ Thần nghe nàng nói, vẫn như cũ không nói một câu,y ên lặng dựa vào bên cửa sổ.
Minh Thuần Phi oán hận dậm chân, đôi mắt đỏ giận dữ trừng hắn. Không nghĩ
đến Thần ca ca cư nhiên lại là người lãnh khốc vô tình như vậy, ngay cả
thân nhân của chính mình cũng có thể vứt bỏ. Xem như là nàng nhìn lầm,
lại còn trông mong sớm chút tìm được hắn. Nếu sớm biết hắn vô tình như
vậy, nàng sẽ không rời khỏi Mê La quốc, như vậy cũng sẽ không bị người
ta nhìn thành yêu quái. Nghĩ đến đây nàng càng ủy khuất, nhịn không được hốc mắt đỏ hoe. Giận dỗi ngồi ở một bên, quai đầu không thèm nhìn Dạ
Thần.
Bốn thiếu niên, Dạ Hồn, Dạ Mị hai mặt nhìn nhau, không biết có nên mở miệng hay không, này thật giống như Lâu chủ cùng cô gái này
sinh sự.
Tay của Lãnh Loan Loan chống cằm, xem ra nếu nàng không nói rõ ràng, sự tình chỉ có càng ngày càng phức tạp.
“Ta cung chưa nói để ngươi đi Mê La quốc một mình.”
Nhìn vẻ mặt quật cường của Dạ Thần, nàng thản nhiên nói. Chỉ là một câu đơn
giản ngắn gọn, nhưng ý tứ trong đó làm Dạ Tần không khỏi giật mình. Nàng cũng đi cùng mình về Mê La quốc sao? Dạ Thần tựa hồ cũng không ngờ.
Dạ Thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Loan Loan, đôi mắt tím lóe
ra quang mang sáng ngời. ý nàng không phải là muốn cùng mình đi sao?
Thật đúng là vậy sao? Bàn tay nắm chặt dưới ống tay áo dần thả lỏng, môi mỏng có chút khó khăn nói.
“Ý chủ tử là muốn đi cùng ta sao?”
“Đương nhiên.” Lãnh Loan Loan gật đầu, “Ta cho tới bây giờ cũng chưa có nói là để ngươi đi một mình,”. Huống chi nàng đối với Mê La quốc thần bí kia
cảm thây vô cùng hứng thú, Minh Thuần Phi kia đến tột cùng là vì nguyên
nhân gì mà giống mình như vậy? Có khi nào hai người có quan hệ với nhau
hay không? Hay chỉ là có dung mạo tương tự nhau, đơn giản chỉ là trùng
hợp?
Lãnh Loan Loan vừa nói xong, bốn thiếu niên, Dạ Hồn, Dạ Mị nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai chủ tử không có ý muốn đuổi lâu chủ đi.
“Tốt lắm, ta đi Mê La quốc.” Chỉ cần nàng không có ý muốn hắn rời khỏi nàng, hắn có thể đều đáp ứng nàng mọi thứ. Huống chi hắn cũng biết kỳ thật đi Mê La quốc là bởi vì Loan Loan hy vọng hắn có thể hiểu rõ thân thế của
mình.
“Thật tốt quá.” Minh Thuần Phi vừa nghe Dạ Thần đồng ý đi
Mê La quốc, không còn giận dỗi, vui vẻ đứng lên. “Ngày mai chúng ta đi
luôn đi.” Đôi mắt đỏ đảo qua Lãnh Loan Loan, nàng mới vừa rồi đã hiểu
rõ, Dạ Thần từ đầu đến cuối chỉ nghe lời nói của nữ tử này. Môi anh đào
mím lại có chút mất hứng, vì cía gì nàng ta vừa nói muốn đi, Thần ca ca
liền đáp ứng? Chẳng lẽ nữ nhân này so với cô cô, thúc thúc quan trọng
hơn sao?
“Thần ca ca, vì sao huynh lại đổi ý vậy?” Đôi mắt đỏ nhìn thẳng vào Dạ Thần, không chút nào che giấu hỏi.
Phông Triệt liếc nàng một cái, thật là nữ tử ngu ngốc nha. Lâu chủ đồng ý đi
đương nhiên là vì chủ tử cũng đi a, chuyện thực xảy ra rõ ràng trước mắt như vậy lại còn hỏi, thực hoài nghi không biết có phải màu đỏ kia che
mất tầm mắt của nàng rồi không.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn ta đi
sao?” Dạ Thần cũng thản nhiên liếc nàng một cái, hắn cũng không phủ nhận lúc trước bởi vì đôi mắt đỏ như máu của nàng, cũng bởi vì dung mạo của
nàng quá giống Loan Loan mà cảm giác phức tạp. Hiện tại biết nàng chính
là biểu muội của mình, hắn cũng không lạnh lùng với nàng nữa. Nhưng mà
hắn cũng không thích tính tình quá ngây thơ của nàng, đôi khi hồn nhiên
vô tư quá cũng làm người ta chịu không nổi.
“Không, không……” Minh Thuần Phi lắc lắc đầu,“Ta đương nhiên rất muốn huynh đi rồi.”
“Vậy thì được rồi.” Một câu của Dạ Thần, âm thanh ôn hòa.