Nháy mắt qua đi, ngày sinh nhật của Hoàng thái hậu cuối cùng cũng đã tới.
Khắp nơi trong Hoàng cung giăng đèn kết hoa, người đông tấp nập, người nào người đấy nét mặt tươi cười, cả bầu không khí vui mừng dào dạt.
Hoàng cung có bốn cửa chia làm đông, tây, nam, bắc. Các quan viên mang theo gia quyến, mỗi người xiêm y hoa lệ, lũ lượt từ các cửa kéo vào. Bọn người hầu thì vác bao lớn bao nhỏ quà tặng, đi theo chủ tử phía sau.
Trong khi các quan viên đều hướng phía trong cung chạy vào thì có 2 con ngựa, 2 cỗ kiệu dừng ở phía cửa đông của Hoàng cung.
Người có dáng vẻ cao to ngồi trên lưng con ngựa nâu chính là Trấn Bắc tướng quân Lãnh Bùi Xa. Hắn mặc một bộ áo bào màu lam, thắt lưng khảm ngọc nạm vàng, đi đôi giầy đen, tóc đen bó cao, cắm một cây trâm ngọc. Mặt quan như ngọc, nhãn thần ngạo nghễ.
Người còn lại ngồi trên lưng con ngựa xám, là thiếu niên minh chủ võ lâm Sở Ngự Hằng, chỉ thấy hắn mặc một bộ cẩm bào, thắt lưng ngọc đái, bên hông đeo một miếng ngọc bội. Tóc đen bó cao, sợi tóc buông rơi. Ngũ quan tuấn mỹ, môi khẽ nhếch, dáng vẻ phong trần lãng tử không gò bó.
Hai cỗ kiệu tinh xảo, kiệu phía trước có đỉnh mái màu xanh ngọc, còn kiệu phía sau có đỉnh mái màu trắng. Tua cờ xung quanh vòm kiệu theo gió chập chờn, đám kiệu phu khe khẽ hạ kiệu đặt xuống đất. Hai tiểu nha hoàn nhẹ bước lại vén màn kiệu xốc lên. Hai thân ảnh một thấp, một cao chầm chầm bước ra.
Chiếc kiệu có đỉnh mái màu xanh ngọc là của Lãnh Nguyệt Nhi, chỉ thấy nàng mái tóc tết xinh xắn, hai bên cắm đôi châu thoa. Bộ váy áo màu trắng, phấp phơ theo gió. Trông thật là ưu nhã, quyến rũ, nhìn giống như một nàng tiên nữ vậy.
Chiếc kiệu có đỉnh mái màu trắng là của Lãnh Loan Loan. Nàng tóc tết hai bên, trên đầu cắm một đóa châu hoa. Phía trước trán tóc mai rủ xuống, càng làm nổi bật khuôn mặt của nàng. Lãnh Loan Loan mặc một bộ nguyệt sam váy, chân đi cẩm hài. Nếu như không nhìn sắc mặt của nàng thì nhìn nàng chẳng khác gì một búp bê xinh đẹp bằng sứ vậy.
"Đi thôi."
Lãnh Bùi Xa cùng với Sở Ngự Hằng đồng hành, Lãnh Nguyệt Nhi thì lại theo Lãnh Loan Loan.
"Tướng quân."
"Tướng quân."
"..."
Đám thị vệ ở cửa cung nhìn thấy Lãnh Bùi Xa tiến đến, đều cung kính chào hỏi.
"Ân." Lãnh Bùi Xa gật đầu.
Khi thấy mấy người đi xa dần, đám thị vệ lúc ý mới bắt đầu xôn xao bàn tán.
"A, ba người trẻ tuổi kia chắc là nữ nhi và nhi tử của tướng quân đi sao. Quả nhiên là hổ môn sinh tướng a, người nào người nấy đều thanh tú xuất sắc." Tên thị vệ Giáp nói.
"Không đúng a." Thị vệ Ất tiếp lời, "Ta đã thấy qua tướng quân đại công tử, không phải là người tuổi trẻ kia a ?"
"Vậy hắn là ai ?" Nghe thị vệ Ất vừa nói thế, những người khác cũng nổi lên nghi ngờ.
"..."
Ngoại trừ Lãnh Nguyệt Nhi, còn lại ba người chính mình cao thâm võ công, đều nghe được hết những gì đám thị vệ kia đàm luận. Lãnh Loan Loan mặt không đổi sắc, Sở Ngự Hằng thì cười mỉm, còn Lãnh Bùi Xa chỉ khẽ nhíu nhíu mày. Hoàng cung đại nội vốn là nơi không phải ai cũng có thể tiến vào, huống chi Sở Ngự Hằng là người trong võ lâm. Nhưng là Lãnh Loan Loan đã đáp ứng cho Sở Ngự Hằng đi theo, cho nên Lãnh Bùi Xa cũng không có cách nào cản trở. Hiện tại bị khen ngược, người khác còn nghĩ họ Sở thiếu niên kia là con của hắn, nếu như tiểu tử này ở trong hoàng cung gặp phải chuyện gì, bọn họ là trốn không thoát can hệ. Xem ra, hắn phải để ý nhìu hơn một chút.
Âm thanh ồn ào không rứt bên tai, rượu ngon hương tràn khắp cả đại điện, vũ nữ ca múa câu nhân tâm hồn.
Hai bên trái phải đại điện, là đám quan viên, phu nhân, tiểu thư, công tử đang ngồi thưởng thức rượu ngon, nghe nhạc, xem ca vũ, hoặc khe khẽ nói nhỏ, bám víu giao tình, tràng diện rất là náo nhiệt.
Lãnh Bùi Xa mấy người tiến đến, tràng diện náo nhiệt chợt hạ thấp xuống, rồi sau đó lại càng trở nên náo nhiệt. Vốn là đám quan viên đang ngồi đều vội đứng lên hướng Lãnh Bùi Xa vấn an, đồng thời nhỏ giọng căn dặn gia quyến cùng Lãnh Tướng quân tử nữ hảo hảo quan hệ. Lãnh Bùi Xa tay cầm trọng binh, quyền thế nghiêng ngả, nếu như có thể được hắn thưởng thức, thăng quan tiến chức không thể nói chơi a.
Lãnh Bùi Xa lãnh đạm gật đầu, rồi hướng bên trái thủ vị ngồi xuống. Bởi vì Thiên Diệu hoàng triều quy định gia quyến không được ngồi chung, cho nên Lãnh Loan Loan và Lãnh Nguyệt Nhi ở lại bên phía đám gia quyến nữ tử; còn Sở Ngự Hằng thì lại đi theo đám công tử quan viên.
Bọn họ đối diện chính là tể tướng Lâm Kế Tục cùng hắn môn sinh đắc ý Tô Diệu Thành. Hai người bọn họ hướng Lãnh Bùi Xa chào hỏi qua loa, mấy người cũng không nói chuyện với nhau.
Tô Triển ở trong đám công tử, có vẻ đạm nhiên, miệng khẽ mỉm cười, nghe đám công tử bên cạnh nói bốc nói phét, nhưng hắn thủy chung không nói một câu. Thản nhiên là hắn đã nhìn thấy Lãnh Nguyệt Nhi các nàng, đôi con ngươi trong suốt hiện lên nét ôn nhu.
Lãnh Nguyệt Nhi cũng trông thấy Tô Triển, ánh mắt lóe ra ánh sáng nhu tình quang mang. Hai người si ngốc nhìn lẫn nhau, đem tất cả sự ồn ào trên đại điện vứt sang một bên. Dường như lúc này chỉ có bọn họ hai người vậy.
Sở Ngự Hằng nhìn quanh hai bên, đều không nhận biết một ai. Nhìn bọn họ mỗi người quần áo nghiêm chỉnh, biểu tình khoe khoang giả dối, trong lòng thấy rất khó chịu. Duy nhất một người khiến cho hắn nhận biết vả lại thuận mắt là Tô Triển, người trong lòng của Lãnh Nguyệt Nhi. Hắn không chút do dự vội hướng phía Tô Triển bước tới.
"Sở huynh." Tô Triển nhìn thấy Sở Ngự Hằng, vội thu hồi ánh mắt vừa rồi si ngốc nhìn Lãnh Nguyệt Nhi. Vẻ mặt ôn hòa hướng Sở Ngự Hằng chắp tay nói.
"Tô huynh." Sở Ngự Hằng không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Tô Triển.
"Y, vị công tử này là ?" Vốn là đang đàm luận về sự giàu có, một viên công tử bên cạnh nhìn thấy Sở Ngự Hằng vội chợt ngừng lại, thấy người này một thân khí thế bất phàm, lòng vừa đố kỵ, lại vừa thầm đoán không biết là công tử nhà ai?
"Lại, ta giới thiệu một lần." Tô Triển đứng lên, mỉm cười."Vị này chính là Sở huynh."
"Sở huynh, vị này chính là tể tướng đại công tử Lâm huynh, vị này chính là Nội các Đại học sĩ công tử Từ huynh, vị này chính là Đại Lý tự khanh tam công tử Kiều huynh, vị này chính là Đôn đốc viện Ngự Sử công tử Lý huynh." Tô Triển lần lượt giới thiệu mấy công tử ngồi cạnh hắn.
"..."
Sở Ngự Hằng hướng mấy người thản nhiên gật đầu, cũng không để ý tới.
Mấy người công tử con quan lớn vốn là nhìn Sở Ngự Hằng không thuận mắt, hiện tại lại thấy hắn thái độ ngạo nghễ. Trong lòng càng giận dữ, khi nghe Tô Triển giới thiệu hắn cũng không có nói là nhà ai công tử, xem ra không phải là nhân vật nào a.
"Không biết lệnh tôn Sở huynh giữ chức vị gì?" Đại Lý tự khanh công tử ánh mắt bất thiện nhìn Sở Ngự Hằng hỏi.
"Gia phụ không phải là triều đình quan viên." Sở Ngự Hằng thản nhiên nói, cũng không để ý tới hắn khiêu khích.
"Nguyên lai là một cái bình thường bách tính." Sở Ngự Hằng trả lời làm cho mấy người xem thường nói.
Sở Ngự Hằng bỏ mặt cũng không bỏ mặt bọn họ, bầu không khí nhất thời có chút lúng túng.
"Sở huynh hắn là Minh chủ võ lâm." Tô Triển thấy thế, vội ôn hòa mở lời.
"Bất quá là một cái giang hồ mãng hán." Nội các Đại học sĩ công tử Từ Hướng cũng mở miệng nói, hắn là người đọc sách đầy bụng kinh luân, từ trước đến nay chẳng mấy bận tâm đến việc mấy người giang hồ thường hay đả đả sát sát này.
Sở ngự hằng lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy người, băng phong khí thế lạnh người.
Mấy viên công tử nhất thời ngây ngốc, bọn họ chỉ cảm thấy phảng phất như bị ngàn năm hàn băng làm cho đông lại, toàn thân cứng ngắc, không thể phản ứng.
Sở Ngự Hằng nhìn thấy phản ứng của mấy người này, lòng thoả mãn khẽ nhếch môi lên, quả nhiên an tĩnh không ít.
Tô Triển thấy vậy, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lãnh Nguyệt Nhi vẫn quan tâm đến tình hình bên này, mắt thấy bầu không khí tựa hồ có chút không đúng. Trong lòng cũng không khỏi lo lắng, Sở công tử cuồng tứ không gò bó, vạn nhất thật muốn gặp phải sự tình gì làm liên lụy tới Tô Triển thì phải làm sao bây giờ ? Lúc này, nàng quan tâm chính là người trong lòng a.
Nàng lễ phép hướng các thiên kim quan gia gật đầu, cẩn thận ghé tai Lãnh Loan Loan nói nhỏ:
"Tam muội, xem Sở công tử bên kia có việc gì?"
Lãnh Loan Loan nghe vậy, đảo mắt nhìn về phía Sở Ngự Hằng. Quả nhiên có mấy người công tử nhà giàu tựa hồ như đang cùng Sở Ngự Hằng va chạm, bất quá nàng nhưng là một điểm cũng không có lo lắng. Đám nhà giàu đệ tử chỉ biết chơi bời kia thì làm sao là đối thủ của Sở Ngự Hằng. Một lát sau thì thấy mấy người kia bị Sở Ngự Hằng làm cho tức giận đến sắc mặt xám xịt, rồi lại bất đắc dĩ rời đi.
"Không có việc gì." Nàng thản nhiên nói rồi quay người lại, nhìn một vị thiên kim đang từ phía sau tiến lại gần Lãnh Nguyệt Nhi, hai tròng mắt lạnh lùng khiến cho vị thiên kim kia vẻ mặt thất sắc vội vã quay người rời đi. Nguyên người nọ tưởng rằng Lãnh Loan Loan là một hài tử thơ ngây định bước đến bám víu tạo quan hệ, sao ngờ rằng nàng lại có lãnh khí như thế...
"Nha." Lãnh Nguyệt Nhi nghe Lãnh Loan Loan nói, thì cũng yên tâm. Có tam muội ở đây, nàng hẳn là không cần phải lo lắng việc gì đi sao.
"Tam muội, ngươi là lần đầu tiên tiến cung. Có hay không cảm thấy không quen?" Nhìn thấy tam muội sau khi tiến cung, vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ, Lãnh Nguyệt Nhi tò mò hỏi.
"Không có, chỉ là thấy thất vọng." Lãnh Loan Loan mở to hai tròng mắt nhìn lướt qua cung điện, kim quang xán lạn, khí thế to lớn, không có khác gì mấy cảnh nàng đã từng xem trên TV ở thời hiện đại.
"Thất vọng ?" Lãnh Nguyệt Nhi có chút kinh ngạc, trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan. Trời ạ, tam muội tại sao có thể nói như vậy cơ chứ, nếu như bị người ta nghe được thì thật là rước vào tội lớn. Hoàng cung là biểu tượng của hoàng quyền, hơn nữa cung điện rất to lớn a. Nàng nhẹ cười hạ giọng nói."Tam muội, lời này cũng không thể nói ra. Nếu như bị người ta nghe được, thì thật là rắc rối lớn."
Ánh mắt Lãnh Loan Loan thoáng hiện lên sự trào phúng, nghe được thì thế nào?
Lãnh Nguyệt Nhi thấy biểu tình của nàng, càng không biết phải làm sao. Vội nhìn trước nhìn sau, xem có ai chú ý tới các nàng hay không.