“Không, lão gia…”
Lâm phu nhân hô to một tiếng, ngất lịm đi.
“Phu nhân!!!!” Lâm Kế Tục nghiêng đầu nhìn lại, hét lớn. Sau đó quay đầu
nhìn Lãnh Loan Loan, hung hăng hỏi: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao
lại giết hại cả nhà ta?” Ngoài cửa ánh lửa hừng hực, soi sáng một vùng
trời. Thật không nghĩ đến Lâm Kế Tục hắn tung hoành quan trường hơn hai
mươi năm, cuối cùng lại rơi vào kết cục này.
“Ngươi muốn biết ta là ai sao?” Lãnh Loan Loan lạnh như băng nhìn hắn, đôi mắt không có một tia cảm xúc dao động. Mọi hận ý đều bị nàng giấu vào, khuôn mặt lạnh
như băng như vậy càng làm cho người ta cảm thấy khủng hoảng, sợ hãi.
Gió đêm theo ngoài cửa sổ thổi vào, nhấc lên mái tóc đen của nàng. Ánh nến
nhập nhòe như ẩn như hiện, không khí trong phòng trở nên quỷ dị, âm
trầm.
“Phải.” Lâm Kế Tục gật đầu, “Các ngươi nếu đã huyết tẩy
tất cả người trong Lâm phủ thì cũng phải cho ta biết nguyên nhân chứ?”
Rốt cuộc là hắn đã đắc tội với ai mới có thể đưa đến tai họa hôm nay?
Lâm kế Tục nghĩ mãi vẫn không ra.
“Được, ta sẽ cho ngươi biết, để ngươi chết cũng nhắm mắt.” Lãnh Loan Loan nói, bàn tay mềm giơ lên kéo khăn che mặt xuống.
“Hoàng Hậu nương nương?”
Khi Lâm Kế Tục nhìn thấy gương mặt được giấu dưới tấm khăn lụa kia, tim
thiếu chút nữa ngừng đập. Sao lại như vậy? Cư nhiên là Hoàng Hậu nương
nương? Trách không được cảm thấy ánh mắt kia quen quen, nhưng mà rốt
cuộc là tại sao? Chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn diệt trừ hắn?
“Vì sao? Lão phu tự hỏi ta đối với triều đình trung thành và tận tâm, Hoàng Hậu nương nương vì sao lại làm vậy?”
“Vì sao?” Lãnh Loan Loan nở nụ cười, cười như vậy lại làm cho Lâm Kế Tục
nhịn không được mà run lên. “Có trách thì nên trách chính ngươi, ngàn
vạn lần không nên hạ độc người trong Tướng quân phủ, lại còn hạ độc chết nhũ mẫu.”
“Ra là vậy…” Lâm Kế Tục sửng sốt, vạn lần không nghĩ
đến đáp án là như vậy. Đúng là hắn đã sai người hạ độc Lãnh Bùi Viễn,
bởi vì thế lực của hắn tại triều dường như đã bị Lãnh Bùi Viễn chế trụ
hoàn toàn, cũng đúng thôi dù sao thì Lãnh Bùi Viễn cũng là Trấn Bắc
tướng quân uy chấn thiên hạ, Hoàng Thượng lại chỉ độc sủng Hoàng Hậu,
thân Lãnh Bùi Viễn là quốc trượng càng thêm vững mạnh, những lợi thế này làm cho những kẻ tiểu nhân thời thế đều theo về phe Lãnh Bùi Viễn. Dù
sao hắn có thể làm đến chức Tể Tướng này cũng đã trải qua ngàn đao vạn
khổ, làm sao có thể tha thứ cho Lãnh Bùi Viễn cướp đi mọi thứ của hắn,
vì thế mới ra tay hạ độc. Chính là ngàn tính vạn tính, cũng không dự
đoán được cuối cùng lại độc chết một hạ nhân, đã vậy còn là nhũ nương
của Hoàng Hậu. Chẳng lẽ là ý trời trêu ngươi sao?
“Lão phu dù
sao cũng là mệnh quan triều đình, Hoàng Hậu nương nương làm như thế,
không sợ Hoàng Thượng nổi giận hay sao?” Lâm Kế Tục ngẩng đầu nhìn nàng, nếu không phải là ý của Hoàng Thượng, vậy là Hoàng Hậu lén lút ra tay
rồi.
“Mạng ngươi là của ta.” Lãnh Loan Loan cười lạnh một cách tàn khốc, “Cho dù là Hoàng Thượng cũng không thể nào cứu ngươi được.”
Lâm Kế Tục sửng sốt, nàng ăn nói thật bừa bãi, nhưng cách hành xử cao ngạo
tự cao kia lại làm cho người ta không thể không tin tưởng.
“Nếu
mọi việc đã như vậy, muốn chém muốn giết, tùy người. Chỉ là lão phu cầu
xin người, làm ơn tha cho người nhà của lão phu. Chuyện này mọi ý đều là do lão phu làm ra, bọn họ không có liên quan gì…” Nếu nhất định hôm nay phải chết, bằng mọi giá phải bảo vệ tính mệnh của nhỉ tử, giúp cho Lâm
gia kéo dài hương khói, như vậy hắn cũng không có lỗi với tổ tông.
“Đã muộn rồi.” Lãnh Loan Loan xoay người, khuôn mặt tuyệt sắc nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, mọi vật chìm trong biển lửa như ẩn như hiện.
“Cái gì?” Lâm Kế Tục kinh sợ, “Ngươi, ngươi đã giết chết bọn họ? Ngươi
thật tàn nhẫn.” Bàn tay to chỉ vào Lãnh Loan Loan, tràn đầy đau lòng
cùng hận ý.
“Mọi chuyện đều do ngươi thôi.” Lãnh Loan Loan trừng
mắt nhìn lại hắn, “Khi ngươi hạ độc người khác, có nghĩ đến người nhà
của họ không? Mọi việc ngày hôm nay đều do ngươi gieo gió gặt bão, không trách ai được.”
“Mọi thứ đều do lỗi của ta. Ha ha ha….” Lâm Kế
Tục nghe Lãnh Loan Loan nói, cười đến điên dại. Mái tóc nửa đã bạc trắng tung bay trong gió, trong tiếng cười lộ ra bi thương. Có lẽ thật sự là
báo ứng.
“Ra tay đi.” Ngừng cười, hắn nhắm mắt lại.
“Ngươi tưởng rằng ta sẽ giết ngươi?” Lãnh Loan Loan lạnh lùng cười, đôi mắt
đen hiện lên tàn khốc. “Thật tiếc, ta cũng không nghĩ sẽ cho ngươi được
chết dễ dàng.” Nàng cũng muốn cho hắn biết mùi vị bị độc chết dày vò thế nào.
“Ngươi còn muốn thế nào?” Lâm Kế Tục mở to mắt, nhìn vị
Hoàng Hậu xinh đẹp khuynh thành đang đứng trước mặt. Hắn rốt cuộc cũng
chân chính hiểu được nữ nhân này căn bản không phải người mà là một yêu
nữ. “Ngươi không phải muốn tính mạng của ta sao? Ta cho ngươi là được.”
“Hừ…” Lãnh Loan Loan lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, phất tay với Dạ Thần.
Dạ Thần hiểu ý, lấy ra một cái lọ bằng sứ màu đỏ đưa cho nàng. Lãnh Loan
Loan đưa cái lọ ra trước mặt Lâm Kế Tục, mắt chớp chớp: “Có phải nhìn
cái lọ này rất quen mắt hay không?” Đây chính là độc lấy được từ chỗ kẻ
hạ độc, Thất Dạ Thảo. Độc này không thông dụng như Hạc Đỉnh Hồng (*),
nhưng lại so với Hạc Đình Hồng độc hơn. Người trúng phải Thất Dạ Thảo,
sẽ phải thống khổ nôn ra máu bảy ngày bảy đêm, cho đến khi kiệt sức mà
chết.
“Thất Dạ Thảo.” Sắc mặt Lâm Kế Tục bỗng tái xanh.
Lãnh Loan Loan nhếch môi cười tàn nhẫn, bàn tay mềm điểm trụ huyệt đạo của
Lâm Kế Tục. Mở miệng lọ đựng Thất Dạ Thảo, nhỏ một giọt vào miệng Lâm Kế Tục, sau đó giải huyệt cho hắn, nhìn Lâm Kế Tục ôm cổ, nôn khan..
“Đưa hắn về nhốt trong địa lao của Loan Nguyệt Lâu đi.” Lãnh Loan Loan phân phó Dạ Thần.
“Vâng.” Dạ Thần vỗ tay một cái, hai sát thủ áo đen bay vút đến. Đem Lâm kế Tục còn đang nôn khan cùng Lâm phu nhân mang đi.
Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần đi ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bị ngọn lửa chiếu rọ, trong lòng tự nói:
loan loan cùng đêm thần đi ra phòng ốc, ngẩng đầu nhìn bị hỏa hoa ánh thông minh bầu trời đêm. Ở trong lòng lẩm bẩm nói:
Nhũ mẫu, Loan Loan đã báo thù cho người rồi, người đã thấy chưa?