Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 50: Q.2 - Chương 50: Tăng Duyên Dật






Vì sao lại là lão?

Trong đôi mắt sáng nhanh chóng hiện lên một vẻ kinh ngạc thoáng qua rồi lại phục hồi sự bình tĩnh. Gương mặt không một chút biểu cảm. Thật không ngờ rằng người dùng trăm phương ngàn kế muốn tìm nay lại ở ngay trước mắt. Đây chẳng phải cái gọi là “phá Thiên nhai tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công” sao?

Đúng vậy, người đang trúng cự độc lâu ngày thành hen suyễn, tính mạng đang treo trên đầu mạch máu trước mắt này chính là Tăng Duyên Dật, cậu của Đông Phương Triết. Ngón tay thon dài giật giật, thầm nghĩ Tăng Duyên Dật rốt cục đã xảy ra sự tình gì? Thấy lão khuôn mặt hõm sâu, mặt xanh mét, đồng tử cũng mất đi sáng suốt, giống như mọi thứ đeèu thật bi thảm. Mái tóc khô héo như cỏ dại, đầu bạc không ít. Lão nằm đó, người gầy như một que gỗ, có điểm nào giống một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, rõ ràng là một ông già đã ở tuổi chập tối sáu bảy mươi…

Mới vừa rồi bắt mạch, lão ta trúng độc đã lâu. Lại nghe nữ tử kia nói đã năm năm. Như vậy lão không thể là hung thủ diệt cả nhà Vạn Gia Trang được. Nhưng hung thủ trong mối huyết án ấy rốt cuộc là ai? Tăng Duyên Dật trúng độc nặng này có thể có quan hệ với chuyện đó không? Lão có quen hung thủ thật sự không? Ánh mắt lay động, đã có ngàn vạn suy nghĩ.

“Cô nương, độc của cha ta có thể giải không?”

Nữ tử nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Loan Loan, trong đôi mắt xinh đẹp xẹt qua một tia lo lắng. Có phải rất khó giải hay không? Nhìn vẻ mặt của cô nương này rất nghiêm túc. Hai tay nàng vô thức siết vào nhau, lộ ra nỗi lo trong lòng.

Lãnh Loan Loan quay đầu liếc nhìn nữ tử một cái, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Thật sự không thể giải sao?” Nữ tử kinh sợ, cất cao âm lượng.

“Không phải.” Lãnh Loan Loan nhìn Tăng Duyên Dật, thờ ơ mở miệng. “Có thể giải độc, nhưng có vẻ phiền toái.”

“Vậy…” Nữ tử nhìn Lãnh Loan Loan, có chút luống cuống, vậy phải làm sao bây giờ? Phiền toái ư. Cô nương này có thể giải độc cho phụ thân hay không? “Mất rất nhiều tiền sao?”

Tiền? Lãnh Loan Loan liếc mắt, nàng lấy tiền làm gì? Lại nói, trên thế giới này, có người nhiều tiền hơn nàng sao? Hoàng đế là của nàng, hai phần ba cửa hàng cả nước là của nàng.

“Không phải tiền, mà là muốn có đủ dược liệu để giải độc cần một thời gian.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Nữ tử nhìn Tăng Duyên Dật trên giường, lo lắng nói.

“Ta có thể giảm bớt độc tố trước cho lão, sau khi tìm đủ dược liệu nhất định giải hết độc.” Lãnh Loan Loan thờ ơ trả lời.

“Ôi, vậy cám ơn cô nương.” Nữ tử cảm kích cúi đầu, “Tên ta là Lâm Nguyệt Dao, không biết tôn tính đại danh của cô nương?”

Nàng ta họ Lâm, cớ sao gọi Tăng Duyên Dật là cha?

Lãnh Loan Loan sau khi nghe thấy Lâm Nguyệt Dao giới thiệu, liền cảm thấy nghi ngờ, chớp mi, nhìn Lâm Nguyệt Dao:

“Gọi ta là Loan Loan là được.” Trước khi toàn bộ chuyện này chưa sáng tỏ, nàng không tiện lộ thân phận.

“Loan Loan cô nương.” Lâm Nguyệt Dao nhìn Lãnh Loan Loan, cúi người. “Đa tạ cô nương ra tay cứu giúp gia phụ.”

Lãnh Loan Loan lắc đầu, cứu là tất nhiên, nhưng nếu cuối cùng chứng minh lão thật sự là hung thủ, nàng cũng sẽ không tha.

“Hiện tại ta sẽ giảm bớt độc tính cho ông ta, cô vào bếp đun nước ấm, sau đó tìm một ít dược thảo có thể tản nhiệt thả vào, đun lên. Nửa canh giờ sau mang nước vào.”

Lãnh Loan Loan khom người đỡ Tăng Duyên Dật ngồi dậy, một bên nói với Lâm Nguyệt Dao. Nàng cũng ngồi lên trên giường, xếp bằng, vươn hai tay, điểm huyệt đạo lão, phòng ngừa độc tính tiếp tục khuếch tán ra toàn thân.

“Được, ta lập tức đi nấu nước.”

Lâm Nguyệt Dao tuy rằng không biết Lãnh Loan Loan cần nước để làm gì, nhưng nếu có thể giúp phụ thân khắc chế độc tố, nàng sẽ làm theo. Nàng nhìn Lãnh Loan Loan một cái rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Sau khi Lâm Nguyệt Dao đi, tay trái của Lãnh Loan Loan nhẹ nhàng vung lên, tay áo bào tung bay, chỉ nghe rầm một tiếng, cửa phòng bị nàng đóng chặt lại. Quay đầu nhìn vẻ mặt có chút giật mình của Tăng Duyên Dật, đôi mắt dần mù mịt. Nàng đưa lưng hắn vào gần, hai tay nhanh thoắt chạy trên các huyệt đạo trên lưng lão.

Ngoài cửa sổ, gió thổi, lá cây rung động sàn sạt.

Tóc khe khẽ bay, chuông bạc dắt ở cổ tay vang lên leng keng, một ánh vàng phút chốc xuất hiện ở đầu ngón tay nàng, sáng đến loá mắt. Dung nhan tuyệt mỹ sáng ngời dưới lớp hào quang, ánh mắt thâm u, vẻ mặt nghiêm túc.

Đúng vậy, nàng đang vận dụng linh lực để trị bệnh. Tăng Duyên Dật trúng độc quá nặng, nếu chỉ dùng dược liệu giải độc mà không dùng trì dũ thuật, căn bản không thể trị khỏi hoàn toàn. Mà khi nàng dùng trì dũ thuật cao thâm không thể để bên ngoài quấy rầy, nếu có hơi chút sai lầm, hậu quả không cứu vãn nổi. Vẻ mặt nghiêm nghị, nàng nhắm mắt lại, tập trung tất cả ý thức vào đầu ngón tay, theo dao động của ngón tay, huyệt đạo trên lưng Tăng Duyên Dật hiện lên một ánh hào quang vàng rực.

Không biết cơn mưa đã ngừng lại từ bao lâu, ngoài cửa sổ sáng ngời, thái dương lên cao.

Sau nửa canh giờ, Lãnh Loan Loan thu tay lại. Ánh vàng kim bay đi, sắc xanh tím trên mặt Tăng Duyên Dật rõ ràng đã phai đi không ít, đôi mắt cũng sáng hơn, dường như có một ít thần trí. Nhưng bây giờ lão không đủ thanh tỉnh để đối diện với nàng. Nếu muốn biết chuyện đó rốt cục là như thế nào, chỉ sợ còn phải đợi sau khi lão hoàn toàn giải độc mới tinh tường trình bày lại chuyện đã trải qua.

Lãnh Loan Loan giúp lão nằm xuống, còn mình bay vút xuống giường. Két một tiếng, trùng hợp đúng lúc Lâm Nguyệt Dao đẩy cửa ra, mang vào một thùng nước hơi nóng bối hôi hổi đi vào. Lúc thấy Lãnh Loan Loan đã đứng dưới đất, nàng sửng sốt, rồi kinh hỉ hỏi: “Loan Loan cô nương, độc đã tạm ngăn ư?”

“Ừm.” Lãnh Loan Loan gật đầu, “Bây giờ chỉ cần cô để ông ta ngâm trong nước thuốc ta bảo cô nấu trong một canh giờ là được.”

“Cám ơn cô nương.” Lâm Nguyệt Dao đôi mắt ngậm nước. Nàng tuy rằng luôn hy vọng phụ thân có thể chữa khỏi, nhưng khi cơ hội này xuất hiện ở trước mắt, trong lòng vui sướng kích động đủ để khiến nàng không biết làm sao.

“Ừm, sau khi tìm được dược liệu sẽ giúp hắn hoàn toàn giải độc.” Lãnh Loan Loan nói xong, đi ra bên ngoài. “Ta đi trước đây.”

“Cô nương, cô ở lại ăn cơm trưa đi.” Lâm Nguyệt Dao vừa thấy Lãnh Loan Loan muốn đi, vội vàng gọi lại. Bây giờ đã gần trưa, không thể để nàng đi như vậy được.

“Không cần.”

Giọng nói thờ ơ vang lại, bóng dáng Lãnh Loan Loan đã đi xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.