Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 43: Q.2 - Chương 43: Thân phận hung thủ




”Tiểu Chiêu, đem tín hàm của ngươi lấy ra nữa đi” Lãnh Loan Loan nhướn mày, thản nhiên nói với Vạn Oánh Chiêu. Đến tột cùng là đúng hay sai, ngay bây giờ liền rõ.

“Vâng.” Tiểu Chiêu gật đầu.

Chú cháu Đông Phương Chính, Đông Phương Triết hai người hai mặt nhìn nhau, khổ sở không hiểu đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Bọn họ lại đang nói cái gì?

Vạn Oánh Chiêu đem tín hàm luôn giắt bên người ra, nhìn Lãnh Loan Loan.

“Các ngươi cùng Tiểu Chiêu đi đối chiếu bút tích thử.” Lãnh Loan Loan hướng tới Dạ Hồn, Dạ Mị phân phó.

“Vâng, chủ tử.”

Dạ Hồn, Dạ Mị đi lên phía trước, cùng Tiểu Chiêu đi đến nơi treo bức họa.

“Phu nhân, bọn họ đây là…?” Đông Phương Chính, Đông Phương Triết nhìn nhau liếc mắt một cái, nghi hoặc hỏi Lãnh Loan Loan.

Lãnh Loan Loan nhướng nhẹ mày liễu, mắt sáng đảo một cái, thản nhiên hướng hai người liếc mắt: “Lập tức sẽ biết.”

Vạn Oánh Chiêu cùng Dạ Hồn, Dạ Mị đứng ở trước bức vẽ, hai tay nắm chặt tín hàm. Trong lòng lại đột nhiên có chút ý lo sợ, cảm giác nửa chờ đợi, nửa lại sợ hãi, thất vọng, vô cùng phức tạp. Hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bức hoạ, trên tay cũng cơ hồ chảy ra mồ hôi, đứng bất động.

Vạn Oánh Chiêu hít vào một hơi thật sâu, rốt cục đem tín hàm lấy ra. Chữ viết trên giấy viết thư cùng bút tích được đề trên bức hoạ quả thật là giống nhau, hẳn là do một người đề bút. Nước mắt nháy mắt theo hốc mắt chảy ra. Là hắn, quả thật là hắn. Hai tay cầm lấy giấy viết thư run run , kích động không thôi.

Dạ Hồn, Dạ Mị nhìn lên, sắc mặt đồng thời ngưng trọng.

“Thế nào?” Lãnh Loan Loan hỏi, kỳ thật theo hai vai rung động của Vạn Oánh Chiêu kia đã biết đáp án.

“Là hắn, là hắn……”

Vạn Oánh Chiêu quay đầu lại, hai mắt đẫm lệ phá lệ sáng ngời, tràn đầy hận ý không chút nào dấu diếm.

“Này đến tột cùng là làm sao vậy?” Đông Phương Triết nhìn khuôn mặt đầy lệ của Vạn Oánh Chiêu rất là kinh ngạc, nhưng mơ hồ đã có một cảm giác không tốt.

Vạn Oánh Chiêu oán hận trừng mắt hắn, tuy rằng hung thủ không phải hắn, nhưng cũng là thân nhân của hắn ta, nỗi đau mất đi người nhà làm cho nàng không thể không oán hận ngay cả với nam nhân từng làm nàng tâm sinh đồng tình cùng cảnh ngộ này.

“Vạn cô nương, ngươi……”

Đông Phương Triết bị nàng không chút nào che dấu hận ý nhìn đến kinh sợ, tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?

“Cô nương, cô cùng chúng ta có phải hay không có cái gì hiểu lầm?” Đông Phương Chính nhìn mấy người bỗng nhiên chuyển biến thái độ, trong lòng cũng buồn bực, không khỏi hỏi.

“Muốn hỏi hãy đi hỏi cậu của người đã làm nên chuyện tốt gì?” Vạn Oánh Chiêu oán hận trừng mắt.

“Cậu?”

Đông Phương Triết cùng Đông Phương Chính dò xét Vạn Oánh Chiêu trước mặt, cô nương này cùng cậu hắn rốt cuộc là có chuyện gì?

“Đông Phương thiếu bảo chủ.” Lãnh Loan Loan cất tiếng phá vỡ không khí trầm mặc, tươi cười lãnh liệt. “Không biết cậu của thiếu bảo chủ hiện tại là ở nơi nào?” Oan có đầu, nợ có chủ. Nếu người kia là thân nhân của kẻ đã diệt Vạn Gia trang , liền nên moi tin tức từ hắn.

“Thực không dám dấu diếm.” Đông Phương Triết lắc lắc đầu.“Cậu của tại hạ đã mất tích năm năm.” Năm năm trước đột nhiên mất tích, ai cũng không biết cậu đã xảy ra chuyện gì? Đang ở phương nào?

“Gạt người.” Vạn Oánh Chiêu phẫn hận la lớn, hắn rõ ràng là hung thủ đã diệt cả nhà nàng, như thế nào là năm năm trước đã mất tích?

“Tại hạ tuyệt không lừa gạt các vị.” Đông Phương Triết thản nhiên nói, “Tuy rằng không biết cậu đến tột cùng là có ân oán gì với các vị, nhưng người thật là đã mất tích.”

“Những gì Triết nhi nói đều là thật.” Đông Phương Chính cũng chứng thực, “Cữu lão gia đúng thật là đã mất tích vào năm năm trước.”

“Tại sao có thể như vậy?” Nghe hai người nói như vậy, Vạn Oánh Chiêu chỉ cảm thấy cả người như nằm trong tảng băng to vạn trượng. Cả người cũng không nhúc nhích nổi, rõ ràng đã xác nhận được thân phận hung thủ, vì sao lại như không có chút dấu vết gì.

“Ta không tin, ta nhất định phải tìm được hắn.” Nàng đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt tràn đầy hận ý nói.

“Xin hỏi Vạn cô nương rốt cục là có ân oán gì với cậu của tại hạ?” Nhìn nàng hận ý rõ ràng như thế, Đông Phương Triết cũng nhịn không được nhíu nhíu mày.

“Ha ha ha……” Vạn Oánh Chiêu cười to một trận điên cuồng,“Hỏi rất hay, cậu của ngươi phát rồ, mua sát thủ đem toàn trang chúng ta giết sạch. Nếu không phải cha ta liều mạng giúp ta chạy trốn, ta hiện tại cũng không thể đứng ở trước mặt ngươi, càng không thể thay Vạn Gia trang một nhà già trẻ mấy chục người mà rửa mối huyết hận này.” Đáy mắt như lửa nóng hừng hực, trong đầu tựa hồ lại xẹt qua một màn thảm thiết khi đó.

Có thể nào là như vậy?

Đông Phương Triết lắc lắc đầu, tóc đen như mực theo đó khẽ bay bay. Dung nhan tuấn tú đầy vẻ kinh ngạc không thể tin nổi. Không, hắn không tin cậu lại làm ra sự tình tàn nhẫn đến thế. Trong trí nhớ cậu vẫn là một trưởng bối từ ái, nụ cười luôn treo trên khuôn mặt.

“Cô nương có phải hay không nghĩ sai rồi?” Đông Phương Chính cũng chân mày nhướng cao, cả nhà huyết án khó trách nàng hận ý mãnh liệt đến thế. Nhưng là cữu lão gia làm người hướng đến từ thiện, như thế nào lại hạ thủ ngoan độc như thế đâu.

“Các ngươi tự mình xem đi.” Vạn Oánh Chiêu đem giấy viết thư ném cho hai người, đầy ngập hận ý càng dày đặc.

Đông Phương Triết nhặt lên tín hàm dưới đất, cùng Đông Phương Chính vừa nhìn thấy đều không khỏi sửng sốt. Quả nhiên kia chính là bút tích trên tín hàm cùng của cậu hắn giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả thói quen đặc biệt viết chữ hảo kia cũng là giống nhau.

Này, này……?

Hai người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết làm sao ngẩng mặt. Chẳng lẽ thật là hắn gây nên?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.