Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 119: Q.2 - Chương 119: thiếu niên thần bí






“Ta muốn uống nước.”

“Ta muốn tản bộ.”

“Ta muốn đọc sách.”

“......”

Trong tướng quân phủ, tất cả mọi người đã có thói quen tam tiểu thư đối với hoàng đế uống đến uống đi. Tuy rằng lúc ban đầu bọn họ đều lo lắng có thể chọc giận hoàng đế hay không,sẽ đưa tới tai họa. Nhưng một tháng vừa qua, bọn họ lại phát hiện Hoàng Thượng tôn quí nay so với bọn họ càng thêm nô tính kiên cường, chỉ cần nghe được tam tiểu thư phù phù, Hoàng Thượng sẽ vì tiểu thư thu xếp.

Hiện tại bọn họ đối với trường hợp này đã nhìn quen.

Khó được có được thời tiết mát mẻ, thái dương tránh ở sau tầng mây. Gió nhẹ từ từ, đưa tới đình viện mùi hoa sâu kín.

Loan Loan có thai cũng đã được bốn tháng nên nàng chỉ mặc môt kiền áo bào màu trắng rộng thùng thình, nửa nằm ở mặt ghế. Màu trắng bào , hôn môi bích thảo. Bàn tay mềm trong chốc lát chỉ phía đông, trong chốc lát chỉ phía tây, không chút khách khí hướng tới Hiên Viên Dạ hô đến gọi đi.

Hiên Viên Dạ một thân cẩm bào màu lam , ngọc quan thúc phát,trên gương mặt tuấn mỹ mang theo ý cười, một tháng qua đều bị Lãnh Loan Loan cho làm người hầu để sai sử, nhưng hắn cũng rất vui, chỉ cần Loan Loan có thể để cho hắn làm bạn tại bên người. Đôi mắt thâm thúy hướng tới Lãnh Loan Loan đang nằm ở nơi đó nhìn lại, tuy rằng đã mang thai bốn tháng, nhưng nàng vẫn như vãng giống nhau, tựa hồ không có gì thay đổi. quần áo rộng rãi che đi phần bụng đã hơi nổi lên của nàng, hé ra tinh gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ càng thêm trắng mịn, non mềm.Dôi mắt đạm mạc kia bởi vì mang thai tản ra tình thương của mẹ ấm áp, càng thêm mê người.

“Loan Loan, canh ngân nhĩ hạt sen đây.” Hiên Viên Dạ bưng canh ngân nhĩ hạt sen thật cẩn thận đi đến trước mặt Lãnh Loan Loan.

Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn hắn, liền cầm lấy uống một ngụm:“Rất ngọt.”

“Ngọt sao? Ta đây đổi một chén khác.” Hiên Viên Dạ mày kiếm túc túc, như thế nào lại quá ngọt ?

“Chủ tử.”Thân ảnh Dạ Thần xuất hiện, tử đồng nhìn hai người, cúi đầu, mặt không chút thay đổi bẩm báo nói.

“Sở minh chủ đưa tới một phong thiệp mời.” Hai tay đem thiệp mời màu đỏ đưa cho Lãnh Loan Loan.

Sở Ngự Hằng?

Lãnh Loan Loan ngẩn người, tự khi từ biệt tại đại hội võ lâm lần trước. Hai người không có gặp lại, thư cũng không từng thông qua. Hôm nay đệ thiệp mời tới là vì sao? Tiếp nhận thiệp mời mở ra vừa thấy, khóe miệng lộ ra tươi cười, nguyên lai Dạ Đế Na đã vì hắn sanh ra một nữ nhi, lần này là mời nàng tham gia trăng tròn yến.

“Thần, chuẩn bị một chút. Ngày mai chúng ta khởi hành đi võ lâm minh.” Khép lại thiệp mời, Lãnh Loan Loan ngẩng đầu hướng Dạ Thần phân phó nói.

“Dạ.” Dạ Thần đáp, tay áo tung bay, rời đi.

“Loan Loan, ngươi muốn đi võ lâm minh? Đã xảy ra sự tình gì?”

Hiên Viên Dạ nghe được Lãnh Loan Loan muốn xuất môn, có chút lo lắng. Hiện tại nàng nhưng là có mang, hẳn là hảo hảo nghỉ ngơi, không nên lặn lội đường xa.

Lãnh Loan Loan đem thiệp mời đưa cho hắn, nheo lại hai tròng mắt nghỉ ngơi.

Hiên Viên Dạ tiếp nhận thiệp mời vừa thấy, cư nhiên là võ lâm minh chủ Sở Ngự Hằng thỉnh Loan Loan đi tham gia trăng tròn yến của nữ nhi hắn. Đôi mắt thâm thúy lóe lóe, hắn nhớ rõ lúc trước Sở Ngự Hằng cũng là thích Loan Loan , cho tới nay trong lòng hắn đều có chút để ý. Hiện tại nhìn thấy nữ nhi hắn đều đã trăng tròn , nhưng thật ra chân chính buông xuống, đều sắp là cha, hắn cũng vì Sở Ngự Hằng mà cảm thấy vui vẻ

“Loan loan, ta ngày mai cùng ngươi đi, được không?”

Buông thiệp mời, nếu Loan Loan muốn đi, chính mình khẳng định cũng muốn cùng nàng.

“Muốn đi phải đi.” Lãnh Loan Loan nhắm mắt, thản nhiên nói.

Hôm sau, ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ quất vào mặt.

Một chiếc xe ngựa hoa lệ theo tướng quân phủ đi ra, trước sau xe ngựa, là vài vị nam tử tuấn mĩ cưỡi ngựa đi theo.Những người này đúng là đám người Lãnh Loan Loan.

Đoàn người quần áo hoa lệ, khí vũ bất phàm. Dọc theo đường đi tự nhiên là khiến người khác chú ý.

Năm ngày sau, bọn họ tới dưới chân một ngọn núi.

Nhất ức đầu, cực điên sơn giống như trong mây tiêu, sơn gian cây cối xanh miết, sơn đạo uốn lượn khúc chiết, cả tòa ngọn núi khí thế.

“Loan Loan, chúng ta sửa thành kiệu đi.”

Hiên Viên dạ nhìn ngọn núi bất ngờ này, nói với Lãnh Loan Loan. Một đôi mặc đồng có chút lo lắng, hiện tại Loan Loan trong người có thai, vạn không thể làm cho nàng sử dụng khinh công, cũng không thể mệt nhọc qua núi, kế sách duy nhất , đó là dùng cỗ kiệu nâng nàng đi lên, nhưng là người nâng kiệu nhất định phải nắm giữ lực đạo tốt, vạn không thể làm cho cỗ kiệu xóc nảy, để tránh thương cục cưng trong bụng.

“Hảo.” Bàn tay mềm của Lãnh Loan Loan vuốt ve bụng gật đầu, hiện tại hết thảy lấy cục cưng làm trọng, nàng tự nhiên cũng biết không thể giống dĩ vãng.

“Phong Triệt, các ngươi đi tìm một cỗ kiệu đến đây”Dạ Thần hướng tứ thiếu niên vẫy vẫy tay, phân phó nói.

“Dạ.” Phong Triệt đáp, bóng dáng bốn người bay vút rời đi.

Một nén hương sau, bốn người trở về, nâng một cỗ kiệu tinh sảo đến.

Lãnh Loan Loan ngồi vào kiệu, Hiên Viên Dạ cùng Dạ Thần trái phải che chở, tứ thiếu niên nâng cỗ kiệu lên, hướng lên núi đi tới.

“Từ từ --” Đột nhiên, Lãnh Loan Loan lên tiếng.

“Loan Loan, có chuyện gì?” Hiên Viên Dạ vẫy tay, làm cho bốn người cẩn thận đem kiệu hạ xuống, mới xốc lên bức màn kiệu, hỏi Lãnh Loan Loan.

“Ta xem này núi này rất khó đi , nếu muốn đi hết phải tốn rất nhiều thời gian,Để cho nhóm Phong Triệt dung ngự phi thuật mà ta dạy bay qua sẽ nhanh hơn.” Lãnh Loan Loan nói.

“Hảo.” Hiên Viên Dạ quay đầu đối tứ thiếu niên phân phó, hắn cũng từng gặp qua một lần ngự phi thuật. Thực thần kỳ, giống nhau nhân là ở thiên thượng phi bình thường, nhưng kỳ thật nói trắng ra cũng chỉ là khinh công mà thôi, chính là ngự phi thuật kia là tuyệt đỉnh khinh công, chỉ sợ trong chốn giang hồ cũng không có người có thể địch.

Tứ thiếu niên sử dụng ngự phi thuật, vững vàng nâng cỗ kiệu lên. Ở không trung đi lại như bình thường, hướng tới đỉnh núi võ lâm minh mà đi. Phía sau, Hiên Viên Dạ, Dạ Thần vận dụng khinh công lại chỉ có thể miễn cưỡng mới đuổi kịp.

Phong dương, mấy người tay áo tung bay, sợi tóc khinh phi, tựa như tiên thần. Thanh sơn thúy thụ ở dưới chân bọn họ, mây trắng trời xanh ở đỉnh đầu bọn họ. Nhỏ vụn dương quang rơi ở trên người bọn họ, tựa như độ thượng một tầng vầng sáng.

“Hảo võ công.” Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng nói trẻ tuổi.

Dạ Thần, Hiên Viên Dạ cả kinh, cư nhiên có người xuất hiện ở phía sau bọn họ cũng không phát hiện. Hai người ngừng lại, ngoái đầu nhìn lại vừa nhìn, chỉ thấy một thiếu nie6na ó trắng, mặt quan như ngọc, môi hồng răng trắng, vạt áo tung bay, mặc phát như thiền ti, một đôi mặc đồng sáng ngời trong như gương,cười nhìn bọn họ.

Hắn là ai vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.