Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 122: Q.2 - Chương 122: Thu nghĩa nữ




“Hoàng Thượng --”

Không hề nghi ngờ, này tiếng “Hoàng Thượng “ này lại là “kiệt tác” của Dạ Đế Na

Một tiếng kông nặng lại như tiếng sấm ở bên tai mọi người vang lên, đại sảnh náo nhiệt nhất thời câm như hến. ánh mắt của bọn họ đều lăng lăng nhìn phía Hiên Viên Dạ bên người Lãnh Loan Loan, người nam tử tuấn mỹ từ đầu tới cuối không phát ra âm thanh nào này chính là đương kim thiên tử? Trợn tròn mắt, không nghĩ tới sau khi nhìn thấy phượng nhan, cư nhiên còn có thể nhìn đến mặt rồng.

“Y, ngươi là hoàng đế?”

Lãnh Địch U nhìn Hiên Viên Dạ dẫn đầu ra tiếng, hắn là hoàng đế, như vậy không phải là phu quân của Loan Loan sao? Nhưng vì cái gì từ đầu tới đuôi hắn đều nhìn Hiên Viên Dạ giống như người hầu của Loan Loan a?? Hai người đến tột cùng đang đùa cái gì a? Chớp chớp đôi mắt to tròn, đánh giá hai người trước mắt

Lời nói của Lãnh Địch U khiến mọi người hồi thần,lại nhìn nam tử này thêm lần nữa, quả nhiên tuấn mỹ bất phàm, khí thế làm người khác run sợ . Có cổ uy nghi cùng khí phách trời sinh, chẳng lẽ hoàng đế là muốn cải trang vi hành sao?

“Tham kiến Hoàng Thượng.”

Không biết ai dẫn đầu ra tiếng, mọi người ngộ đạo, rầm rầm quỳ xuống

“Hãy bình thân.” Hiên Viên Dạ phất phất tay,“Mọi người không cần câu nệ tiểu tiết, hôm nay trẫm cùng hoàng hậu cùng mọi người đều giống nhau, là tới tham gia lễ đầy tháng của thiên kim minh chủ . Không có Hoàng Thượng, hoàng hậu, chỉ có bằng hữu của minh chủ.”

“Đúng vậy, chư vị võ lâm tiền bối, các bằng hữu, mọi người không cần câu nệ, đều nhập tòa đi.” Sở Ngự Hằng cũng đứng lên, tiếp đón mọi người.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, vào tòa, nhưng không có tâm tình thoải mái , này hoàng đế, hoàng hậu đều đến đây, bọn họ còn có thể thoải mái đứng lên sao? Chính là không biết minh chủ đến tột cùng cùng bọn họ là giao tình như thế nào, trước còn tưởng rằng chỉ quen biết cùng hoàng hậu, hiện tại cư nhiên ngay cả hoàng đế cũng xuất hiện , xem ra hắn có ngọn núi dựa rất lớn, về sau bọn họ vẫn là đi theo hắn là tốt

“Ta có thể ôm nàng một cái không?”

Thấy mọi người đều tự vào tòa, Lãnh Loan Loan lại hướng tới Sở Ngự Hằng nói. Có lẽ là vì chính mình cũng mang thai , nàng hiện tại nhìn thấy đứa nhỏ của người khác đều cảm thấy đáng yêu.

“Đương nhiên có thể.”

Sở Ngự Hằng cười yếu ớt, đem đứa nhỏ thật cẩn thận giao cho Lãnh Loan Loan.

Lãnh Loan Loan ôm cục cưng nho nhỏ, chỉ cảm thấy mềm nhũn . Dôi mắt tròn lay láy giương lên đảo qua tất cả mọi người xung quanh khiên cho gương mặt hống lên rất dễ thương. Tóc đậm mật, thoạt nhìn hảo đáng yêu, tựa như búp bê . Còn có một cỗ hương thơm ở chóp mũi, thực thoải mái.

Dạ Thần cùng Hiên Viên Dạ cũng đem ánh mắt đặt ở trên người cục cưng, kia kiệu nhỏ (tiểu nhân) cục cưng thực ngoan nằm ở trong cẩm bào được Lãnh Loan Loan ôm. Ánh mắt đảo qua biểu tình ôn nhu của Lãnh Loan Loan, trong lòng mềm mại , chờ cục cưng của nàng sinh ra , có phải hay không càng thêm đáng yêu?

“Nàng gọi là gì?”

Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, hai tròng mắt sáng ngời nhìn phía Sở Ngự Hằng, mềm nhẹ hỏi, tựa hồ là sợ làm tiểu bảo bảo giật mình

Sở Ngự Hằng sửng sốt , bạc thần mân . Đem tên của cục cưng tên nói ra có thể hay không khiến cho nàng có suy nghì gì đó, có thể hay không làm hai người trở nên xấu hổ?

“À.” Dạ Đế Na không rõ vì cái gì phu quân không trả lời vấn đề của Lãnh Loan Loan, nàng nhưng thật cao hứng. Con mắt sáng toát ra vui mừng, môi anh đào khẽ mở.

“Cục cưng kêu Sở Niệm Loan.”

Lời nói của nàng vừa dứt, những người bên Lãnh Loan Loan đều sửng sốt. Trong nhất thời không khí im lặng cổ quái.

Dạ Đế Na nhìn bọn họ, không rõ cho nên. Làm sao vậy? Tên cục cưng rất kỳ quái sao? Mang theo ánh mắt hoang mang nhìn phía Sở Ngự Hằng, đã thấy hắn mân thần, vẻ mặt có chút kỳ quái. Dạ Đế Na càng thêm hoang mang , đến bây giờ nàng cũng không biết nguyên lai tên nữ nhi của mình là trượng phu vì tưởng niệm một nữ nhân khác mà đặt

Lãnh Loan Loan nhìn cục cưng trong lòng, Sở Niệm Loan sao? Không nghĩ tới cư nhiên sẽ là tên của mình. Mặc đồng nâng lên nhìn phía Sở Ngự Hằng, đã thấy hắn im lặng không nói gì. Trong lòng âm thầm thở dài, cần gì phải thế a? Thủ tên này chỉ sợ ngày sau càng xuất hiện thêm nhiều hiểu lầm. Rõ ràng đều đã muốn buông xuống, có cuộc sống mới, cần gì phải đi tưởng niệm.....

Hiên Viên Dạ cùng Dạ Thần sau khi nghe lời nói của Dạ Đế Na xong đều siết chặt nắm đấm, Dạ Thần ngẩng đầu, đồng tử màu tím nhìn phía Sở Ngự Hằng, chẳng lẽ hắn đến bây giờ còn không có quên chủ tử sao?

Sở Niệm Loan?

Đôi mắt Hiên Viên đêm Dạ xẹt qua một đạo ngoan lệ, hảo một cái Sở Niệm Loan.Sở Ngự Hằng này đến giờ vẫn còn nhòm ngó Loan Loan sao? Ngẩng đầu nhìn phía hắn, mâu quang sâu thẳm hiện ra ảnh ngược của một bên sườn mặt đang mím môi của Sở Ngự Hằng. Nam nhân này làm hắn cảm giác được đố kỵ, nhưng càng nhiều cũng là sợ hãi, bởi vì nhiều năm qua, cho dù đã có con, lại vẫn như cũ không có hoàn toàn quên Loan Loan, kia phần si tình đó làm người ta cảm động, nhưng là Loan Loan thì sao? Nàng hội cảm động sao? Thực lo lắng, luôn luôn kiêu ngạo hắn bởi vì Lãnh Loan Loan trở nên không còn tin tưởng. Có thể hay không bởi vì chính mình bất đắc dĩ sủng hạnh nữ tử khác, mà lại đem hạnh phúc chính mình đưa đến bên cạnh vách núi đen a? Hắn không có quên đến bây giờ Loan Loan cũng không có nói sẽ tha thứ hắn…..

Vạn Oánh Chiêu cùng Đông Phương Triết liếc nhau, trong mắt đều nhìn thấy không rõ mọi chuyện. Lại mơ hồ cảm giác được cái gì. Sở Niệm Loan hẳn là vì chủ tử mà đặt đi? Như vậy minh chủ cùng chủ tử trong lúc đó có quân hệ gì sao?

Hai tròng mắt sáng ngời của Lãnh Địch U đảo qua mấy người, đều nhìn thấy rõ tâm tư của mọi người,Sở Ngự Hằng này lúc trước khẳng định là thích Loan Loan, mà cái nam tử có đôi mắt tím kia cũng vậy, nhưng là Loan Loan lại cùng Hoàng Thượng cùng một chỗ, mấy người trong lúc đó sợ là tiễn không ngừng, để ý càng loạn. Một chữ”Tình” a, đáng ghét......

“Tên rất hay.” Lãnh Loan Loan đột nhiên ra tiếng, mang theo ý cười nhợt nhạt. Xé rách không khí quỉ dị, mặc đồng nhìn Sở Ngự Hằng, có một vẻ mặt khác

“Bất quá, cục cưng đáng yêu như vậy, hẳn là xứng cái một cái tên khác sẽ hay hơn. Tựa như Đế Na giống nhau.” Nói xong, mâu quang cười yếu ớt nhìn phía Dạ Đế Na.

“Hoàng hậu nương nương khích lệ .” Dạ Đế Na nghe được lời nói của Lãnh Loan Loan, gương mặt càng đỏ, giống như mây tía phi phác đi lên.

“Ta thực thích cục cưng, nếu để nàng làm con gái nuôi của ta thì như thế nào?” Lãnh Loan Loan ôm cục cưng, ngẩng đầu nhìn vợ chồng Sở Ngự Hằng.

Sở Ngự Hằng sửng sốt, Dạ Đế Na lại vui vẻ ra mặt.

“Có thể được hoàng hậu nương nương yêu thích, là phúc khí của loan nhi.”

“Tốt lắm” Lãnh Loan Loan cười nói, đem trên ngọc bội trên cổ lấy xuống dưới đeo lên cho nàng,“Từ nay về sau ngươi chính là con gái nuôi của của ta .”

“Đa tạ nương nương.” Sở Ngự Hằng thấy thế, cùng Dạ Đế Na cùng nhau hướng Lãnh Loan Loan nói lời cảm tạ.

Ngược lại là Hiên Viên Dạ cùng đám người Dạ Thần không biết rõ ý đồ của Lãnh Loan Loan, nàng là thật thích đứa nhỏ này cho nên mới thu nàng làm nghĩa nữ sao? Hai người hai mặt nhìn nhau, hoang mang nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.