Y theo tiền đặt cược, Viêm Nguyệt Lâu nhập vào làm môn hạ của Loan
Nguyệt Lâu, từ nay về sau trên giang hồ không còn Viêm Nguyệt Lâu nữa,
Loan Nguyệt Lâu độc tôn, giang hồ phong ba một mảnh. Ngày xưa lãnh Tàn,
Viêm Nguyệt Lâu lâu chủ Tàn Nhất trở thành thủ hạ của lâu chủ Loan
Nguyệt Lâu Lãnh Loan Loan, cùng Dạ Thần trở thành tả hữu tùy tùng .
Tuy rằng Hiên Viên Dạ đối với chuyện này rất có ý kiến, nhưng vẫn như cũ không thy đổi được quyết định của Lãnh Loan Loan.
Mấy ngày sau đó, Lãnh Loan Loan đột nhiên dẫn Đông Phương Triết, Dạ Thần
chờ mọi người ra phủ. Tuy rằng tất cả mọi người không rõ muốn đi nơi
nào? Vì sao đi? Nhưng là vẫn là đi theo bên cạnh nàng. Cuối cùng bọn họ
đi vào một ngọn núi trống trải, thanh sơn núi non trùng điệp, liên miên
không dứt. Đem ngọn núi vây chung quanh. Lục ấm trong lúc đó, nhất tràng độc trạch ánh vào mi mắt. một Tòa nhà bình thường xuất hiện chứng kiến dân trạch không có gì hai loại, một tòa nhà cô độc dược xây ở nơi thâm
sơn, làm cho người ta có chút tò mò.
Mọi người nghi hoặc nhìn
Lãnh Loan Loan, đã thấy nàng có bộ dáng tựa hồ là quen thuộc. Trong lòng rất thắc mắc , cũng nhịn không được nâng nhanh cước bộ.
“Người
tới bên ngoài là ai?” Một đạo thanh âm ôn nhu tràn ngập phòng bị bay
tới, ngay sau đó một bóng dáng màu xau cũng theo đó bay ra, giống nhau
chính là thân thủ nhẹ nhàng như chim yến. Kia lục thường giống nhau cùng chung quanh lục ấm dung hợp ở tại cùng nhau, là lục tinh linh hóa thân.
“Là ta.” Thanh âm thản nhiên của Lãnh Loan Loan khiến lúc sắc bóng dáng
dừng lại hành đọng công kích, chỉ thấy bóng dáng của các nàng nhẹ nhàng
xoay tròn, người cũng chậm rãi rơi trên mặt đất.
“Loan Loan cô nương.” ánh mắt mở thật to nhìn Lãnh Loan Loan, tràn ngập kinh hỉ.
Mọi người lúc này mới phát hiện bóng người màu xanh cư nhiên là một mỹ nhân khó thấy được, chỉ thấy mặt nàng đẹp như hoa đào, mị nhãn như tơ, tuy
chỉ là quần áo đơn giản màu xanh nhưng cũng lộ ra vài phần quyến rũ xinh đẹp. Nhưng cẩn thận xem lại có thể phát hiện kia quyến rũ hoa đào trong mắt kỳ thật có sự ngây thơ, thanh âm cũng ôn nhu vô cùng. Nữ tử này
tuyệt đối không phải như bề ngoài của nàng như vậy quyến rũ xinh đẹp,
nàng nên là một nữ tư ôn nhu đơn thuần mới đúng
.
“Là ngươi --”
Tàn vừa nhìn nữ tử này liền kinh ngạc mở miệng, nàng không phải là nữ
nhân áo đỏ gặp được trên đường sao? Đôi mắt có chút phức tạp đảo qua
dung nhan quen thuộc kia, cư nhiên có thể gặp lại được ở nơi này. Trong
lòng ẩn ẩn khó chịu giống như nguyên nhân đã thoát ra ánh sáng nhưng
vẫn không nắm bắt được. Hận đối với người kia bất tri bất giác chuyển
đến trên người nữ nhân này,mâu quang phiếm đen.
“Là ngươi?”
Lâm nguyệt dao cũng có chút kinh sợ nhìn Tàn Nhất, hắn không phải là người
ngày ấy gặp được mặt tàn nam tử sao? Nguyên lai hắn là bằng hữu của Loan Loan cô nương thật sự là không nghĩ tới. Thế gian việc thật đúng là một vòng tròn.
“Các ngươi nhận thức nhau?” Lãnh Loan Loan nhíu mày,
đôi mắt nhìn Tàn Nhất ẩn chứa tâm tình phức tạp. Hận ý khắc sâu trong
đôi mắt hắn xẹt qua nhanh như thiểm điện, lại biến mất không thấy. Hắn
cùng với Lâm Nguyệt Dao có ân oán sao?
“Từng có gặp mặt một lần.” Lâm Nguyệt Dao gật gật đầu, tiện đà vội vàng nhìn Lãnh Loan Loan.“Loan
Loan cô nương, xin hỏi dược liệu chuẩn bị tốt sao? Có thể giải độc
cho phụ thân ta sao? Mặc dù nhiều ngày dộc đã được chế trụ, nhưng vẫn
còn nói mê sảng, còn luôn gọi tên mẫu thân của ta......” Nàng thực sợ đó là hồi quang phản chiếu .
Giải độc?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ chủ tử dẫn bọn hắn đến chỉ là vì giải độc sao? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Lãnh loan loan liếc liếc mắt một cái , Tàn đang cầm hộp đen trong tay, quay đầu đối lâm nguyệt dao gật gật đầu:“Mang đến .” Tàn vừa nhìn thấy như
vậy liền sửng sốt, nguyên lai đánh đố băng tuyết liên là vị giúp phụ
thân nàng ta giải độc sao? “Thật tốt quá.” Đôi mắt lóe sáng hàm chưa
nước mắt,“Vậy thỉnh Loan Loan cô nương vì gia phụ giải độc đi.” Nói
xong, hướng nàng phúc phúc thân.
“Đi thôi.” Lãnh Loan Loan gật
đầu, lập tức hướng trong phòng đi đến. Mọi người mang theo đầy ngập nghi hoặc, cũng theo đi lên. “Uyển nương, Uyển nương --”
Mới vừa đi đến ngoài cửa phòng ngủ, liền nghe được âm thanh nhược nhược vọng ra
“Cha lại ở gọi mẫu thân ta.” Lâm nguyệt dao nói xong thiếu chút nữa chảy ra
nước mắt, chạy nhanh lấy tay nhu nhu. Nàng nhưng không có chú ý tới Đông Phương Triết và Tàn Nhất bên người Lãnh Loan Loan sắc mặt đại biến,
giống như nghe được cái gì kích động
.
Đông Phương Triết nhìn Vạn
Oánh Chiêu bên cạnh mình, đã thấy nàng vẫn còn mê mê tỉnh tỉnh suy đoán
việc Lãnh Loan Loan muốn thay người nào giải độc. Đáy mắt hiện lên cảm
xúc phức tạp , hắn nghe lầm sao? Thanh âm này rõ ràng là cậu nhưng là
người ở bên trong sẽ là cậu sao? Nếu là hắn, hắn khi nào thì lại có một
nữ nhi? Không tiếng động thở dài, hắn ký hy vọng là cậu, lại không hy
vọng là hắn. Hy vọng là hắn, là vì rốt cục có tin tức của hắn; Không hy
vọng là vị hắn biết Tiểu Chiêu đối với cậu của hắn có hận ý
Tay
Tàn Nhất đang cầm hộp đen trở nên căng thẳng, gân xanh theo mu bàn tay
nổi lên. Đôi mắt nâu đột nhiên tối sầm lại, Uyển Nương kia không phải là tên nữ nhân kia sao? Người trong phòng kia làm sao lại gọi tên của
nàng? Hơn nữa nhìn Lâm Nguyệt Dao trước mặt, nàng cùng nữ nhân kia bộ
dạng giống nhau như đúc, chẳng lẽ nàng thật sự lànữ nhi của nữ nhân kia
sao? Chẳng lẽ nàng vứt bỏ cha cùng chính mình chính là bởi vì có người
khác?
Vô số nghi hoặc ở trong óc xẹt qua, khiến lòng của hắn như
có hải tảo quấn quanh . Trong lòng có một dự cảm không tên, giống như
đáp án mà hắn đang tìm kiếm rất nhanh sẽ xuất hiện, nhưng đáp án như vậy hắn có thể thừa nhận sao?
Gió theo cửa lớn thổi vào, làm tung bay xiêm y của mọi ngừoi,
“Cha --” Lâm Nguyệt Dao gọi , cửa lớn được đẩy ra dẫn mọi người đi vào. Một
mùi thuốc dày đặc xông vào mũi, Vạn Oánh Chiêu ninh ninh mi. Thăm dò
nhìn lại, đã thấy man giường màu trắng bay phấp phới che đi tình hình
trên giường
“Uyển nương, Uyển nương --” Người trong màn giường
vẫn không ngừng gọi một cái tên, và đang lâm vào tình trạng hoảng hốt,
không thể nghe được tiếng Nguyệt Dao gọi.
Lâm Nguyệt Dao đi lên
phía trước, bàn tay mềm đem màn nhấc lên, dắt tại hai bên giường . Người trên giường nhân lộ ra, chỉ thấy một lão nhân gầy yếu trên giường,nhắm
mắt không tiếng đọng nỉ non một cái tên. “Loan Loan cô nương, còn mời
ngươi thay gia phụ nhìn xem.” Lãnh Loan Loan tiến lên, đem lão nhân nâng dậy dựa vào đầu giường. Xốc lên tóc đen trên mặt hắn, lộ ra gương mặt
xanh đen gầy yếu. Đông Phương Triết nhìn lại gần, sắc mặt bỗng nhiên đại biến. Con ngươi đột nhiên trừng lớn, thất thanh kêu:
“Cậu!"