“Đúng là ngươi, Thần ca ca.”
Gió theo cửa sổ từ ngoài thổi vào,
đem theo mùi hoa sắc vi (*). Ánh sáng trong đôi mắt đỏ lấp lánh, bím tóc nhẹ lay động, bóng dáng xinh đẹp kích động định ôm lấy Dạ Thần, làn váy đủ màu bay lên, chuông bạc trên cổ kêu đinh đang, phát ra âm thanh tinh tuý.
Dạ Thần sửng sốt, theo thói quen tránh ra một bên.
Cô gái mắt đỏ vồ hụt, thiếu chút nữa đung vào tường. Thân ảnh xinh đẹp vừa chuyển, nhanh nhẹn xoay người, quần rộng nhiều dải lụa đủ màu tung lên
như chim khổng tước, đẹp mắt vô cùng.
Ra là nữ tử này võ công không tệ.
Mọi người hiểu rõ, nghĩ đến cũng đúng thôi, nếu không có một thân võ nghệ,
làm sao một thiếu nữ như vậy, lại còn mang đôi mắt đỏ như máu có thể tìm đến Thiên Diệu hoàng triều chớ.
“Thần ca ca…”
Thân ảnh
của cô gái mắt đỏ đứng yên, nhìn Dạ Thần. Đôi mắt đỏ như máu nước mắt
ngưng tròng, vành mắt hoe đỏ. Bộ dáng điềm đạm đáng yêu như vậy thật làm người ta thương tiếc.
Đám người Dạ Thần lại nhịn không được nhíu mày, thật sự không quen nhìn một người quá giống chủ tử bày ra bộ mặt
mảnh mai đáng hương thế này.
Lãnh Loan Loan nhìn nàng ta bày ra bộ mặt này, cũng nhịn không được mà mày liễu nhíu lại.
“Tại sao ngươi lại gọi ta là Thần ca ca?” Dạ Thần đứng ở một bên, áo trắng
như tuyết, tóc đen bay bay, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, một
đôi mắt tím sâu kín, nhìn thẳng vào cô gái mắt đỏ.
“Ngươi vốn chính là Thần ca ca mà.” Mở to đôi mắt màu đỏ chớp chớp, bộ dáng thơ ngây chân thật.
Mọi người sửng sốt, cô gái hồn nhiên như vậy cư nhiên bị người ta xem là
yêu quái, chẳng lẽ mắt bọn họ mù hết rồi sao? Đúng là nàng ta có một đôi mắt đỏ như máu, nhưng bộ dáng thiện lương thuần khiết thế này cũng
không làm người ta chán ghét được.
Dạ Thần thở dài, nàng tựa hồ không hiểu ý hắn.
“Ý lâu chủ là vì cái gì mà ngươi luôn miệng gọi lâu chủ là Thần ca ca,
ngươi có quen biết lâu chủ sao?” Dạ Hồn đạm mạc mở miệng, mới nhìn cô
gái mắt đỏ này hắn cứ cho rằng nàng là một người lạnh lùng, không nghĩ
tới cư nhiên lại là một nữ tử vô tư lại có điểm tuỳ hứng như vậy.
“Bởi vì hắn là con của cô cô ta mà.” Cô gái mắt đỏ chớp mắt, cười nói. Lông
mi dài cong cong giống như cánh bướm, tạo nên một độ cong xinh đẹp.
“Cô cô ngươi?”
Bốn thiếu niên, Dạ Hồn, Dạ Mị không nghĩ đến đáp án như vậy, sáu mặt nhìn nhau.
Dạ Thần ngẩn ra, nhớ đến trước đây, hắn cũng không không có chút ký ức gì
trước ba tuổi. Lúc trước có nghĩ mình là người của Bắc Bang quốc, nhưng
từ lúc còn nhỏ tới bây giờ, hắn đều nghe người ta nói mình là đứa trẻ
nhặt được. Cũng may, cha mẹ hắn ở Bắc Bang quốc đối xử với hắn rất tốt,
thậm chí từng mời sư phụ về chỉ dạy võ công để hắn tự bảo vệ mình. Cho
đến năm mười tuổi đó, hắn bị người ta bắt cóc bán ở chợ nô lệ, gặp gỡ
Loan Loan, vận mệnh đột nhiên thay đổi. Mà hiện tại cô gái trước mắt này cũng giống hắn, có đôi mắt màu sắc kì lạ, lại còn nói hắn là con của cô cô nàng, chẳng lẽ thật vậy sao?
Đôi mắt tím sâu kín nhìn cô gái
mắt đỏ, môi mỏng nhếch lên. Trong lòng phức tạp làm cho hắn không thể
giữ bộ mặt bình tĩnh được, nàng thật sự biết thân thế của mình sao? Hắn
muốn biết, nhưng lại sợ hãi sau khi biết rồi mọi chuyện sẽ thay đổi. Còn sợ hãi thân thế mình có thể làm cho hắn không thể ở một bên Lãnh Loan
Loan. Đôi mắt phức tạp nhìn Lãnh Loan Loan, thấy nàng vẫn như cũ thản
nhiên ngồi đó.
Cảm giác được ánh mắt của Dạ Thần, Lãnh Loan Loan
ngoái đầu nhìn lại, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn. Không phải là không
cảm giác được tâm trạng phức tạp của hắn, nhưng là việc này liên quan
đến thân thế của hắn, chỉ có hắn quyết định. Bất quá, nếu hắn không đủ
dũng khí, nàng sẽ cho hắn dũng khí, giống như hắn luôn lẳng lặng ở bên
nàng, tiếp sức cho nàng.
Lãnh Loan Loan đứng lên, làn váy lửa đỏ
rũ dưới chấn. Thờ ơ lấy tay vuốt mái tóc dài hơn thắt lưng, làm cho
chuông bạc đeo trên cổ tay lay động, phát ra thanh âm thanh thuý. Bước
đều nhẹ nhàng, đến trước mặt cô gái mắt đỏ. Hai con ngươi sáng ngời nhìn thẳng vào nữ tử mắt đỏ, khí chất nữ vương áp đảo. Khí thế bễ nghễ, kiêu ngạo như vậy, cô gái mắt đỏ hoàn toàn không có. Thiếu nữ mắt đỏ giật
mình nhìn Lãnh Loan Loan, môi anh đào mím lại, bộ dáng có chút rụt rè.
“Ngươi là ai?”
Lãnh Loan Loan mở miệng, hỏi. Đôi mắt trong suốt như phản chiếu biểu cảm
trên gương mặt cô gái, trong lòng chắc chắn rằng một cô gái ngây thơ thế này sẽ không nói dối, trực tiếp hỏi nàng là biện pháp tốt nhất.
“Ta gọi là Minh Thuần Phi.” Cô gái mắt đỏ nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn
Lãnh Loan Loan, “Cô nương là ai, sao lại giống ta như vậy?”
“Là ngươi giống chủ tử mới phải.” Phong Triệt hai tay ôm ngẹc, thản nhiên liếc nàng một cái.
“Có gì khác nhau sao?” Minh Thuần Phi chớp chớp mắt, không phải là giống nhau thôi à?
“Ngươi từ đâu đến?” Lãnh Loan loan không thèm nghe đến lời nói ngu ngốc của
nàng, hiện tại việc quan trọng là giải quyết bí mật về thân thế của Dạ
Thần.
“Mê La quốc.”
“Mê La quốc?” Lãnh Loan Loan ngoáy đầu lại nhìn Dạ Thần một cái. Mê La quốc dường như nàng chưa bao giờ nghe
nói qua, thật có quốc gia này sao? “Nói như vậy, Thần cũng là người của
Mê La quốc sao?”
Dạ Thần mím môi, không nói một câu. Mê La quốc? Không có ấn tượng, có một quốc gia như vậy tồn tại sao?
“Đúng vậy.” Minh Thuần Phi gật gật đầu, đôi mắt đỏ nhìn Dạ Thần.“Thần ca ca
là vương tử của Mê La quốc chúng ta nga~. Tên đầy đủ là Anh Diệp Thần.
Anh Diệp là quốc họ của Mê La quốc, cô cô ta chính là hòng hậu, Thần ca
ca là đứa con thứ hai của cô cô. Nhưng mà khi Thần ca ca ba tuổi bỗng
dưng mất tích, tìm khắp Mê La quốc cũng không có, vì thế cô cô bệnh
nặng, mãi cho đến bây giờ thân thể vẫn không được tốt như trước.” Minh
Thuần Phi nhớ đến thân thể gầy yếu của cô cô hiền lành từ ái, mắt đỏ
ngấn lệ, vô cùng thương tâm.
Dạ Thần nghe Minh Thuần Phi nói như
vậy, trong lòng bỗng dưng trỗi lên một nỗi khổ sở khó hiểu. Hắn thật sự
là vương tử Mê La quốc sao? Chẳng lẽ vì hắn và cô cô Minh Thuần Phi là
mẫu tử, nên khi nghe bà ấy vì con mất tích nên bị bệnh mà đau lòng sao?
Thần là vương tử Mê La quốc?
Lãnh Loan Loan mắt đen híp lại, đứng lên, môi anh đào khẽ nhếch. Mê La quốc sao? Sự tình tựa hồ ngày càng thú vị.