Chính Cung Tiểu Thiếp

Chương 1: Chương 1: Chương 1 (1)




Ban đêm trong rừng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng chim đêm kêu.

Bên trong cánh rừng tối đen sâu thẳm, ngoài cây đèn dầu trên tay người đàn ông cao lớn thì không còn ánh sáng nào khác.

Kim Ánh Nhi bị người đàn ông kia khiêng trên vai, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm đốm lửa kia, căn bản không dám nghĩ bóng người lay động rốt cuộc là bóng cây hay là yêu ma quỷ quái.

Cọt kẹt...

Người đàn ông đẩy cánh cửa đã lâu không được sửa chữa, Kim Ánh Nhi sợ run cả người, da gà nổi khắp người.

“Khụ khụ...” Tro bụi trên mặt đất bắn lên khiến nàng ho ra tiếng.

“Giả vờ đáng thương cũng vô ích! Để ngươi ở lại quỷ ốc này một đêm, xem sau này ngươi còn dám đến vừa khách điểm ăn chùa vừa lừa gạt người khác nữa không!” Người đàn ông ném Kim Ánh Nhi lên mặt đất.

Kim Ánh Nhi bị đau kêu thành tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị tro bụi làm bẩn, bởi vì hai chân không thể hoạt động, đành phải lấy tay chống người dậy.

“Ôn ca, ta không phải là muốn lừa gạt người khác, thiếu nợ ngân lượng của khách điếm. Chẳng qua là phụ thân ta đánh bạc thiếu tiền, lấy hết ngân lượng trên người ta đi rồi!” Kim Ánh Nhi liều mạng nói, che dấu sợ hãi trong lòng.

“Chúng ta mở khách điếm, nếu tin được vào những lời nói dối như vậy thì trời sắp có mưa đỏ rồi!” Người đàn ông trừng mắt nhìn nàng, ngọn đèn chiếu vào khuôn mặt của hắn, nhìn vô cùng đáng sợ.

Khóe miệng Kim Ánh Nhi giật giật hai lần, rất nhanh liền biến mất.

Cố tình căn phòng này lại vô cùng xơ xác, vách tường thì nứt, trên xà ngang lại còn một tấm vải rách, khí tức âm trầm khiến nàng sợ tới mức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, khẩn trương nói chuyện.

“Ôn ca, nếu Thạch tỷ tỷ cùng vị hôn phu của tỷ ấy ở cạnh phòng ta hái thuốc trở lại, phiền huynh nói với tỷ ấy hộ ta, nói là ta rất vui khi được gặp tỷ ấy, sau này có cơ hội gặp lại...”

Người đàn ông kia trừng mắt nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng, xoay người định đi ra ngoài, “Thích nói chuyện như vậy, lưu lại nói chuyện cùng với hảo huynh đệ trong nhà đi!”

Kim Ánh Nhi liếc mắt nhìn hắn một cái, bỗng nhiên khuôn mặt vặn vẹo, trợn mắt lè lưỡi, hai tay làm ra vẻ giống như muốn kéo gì đó trên cổ, “Ách...cứu mạng....ngươi...ngươi...đừng bóp cổ ta...”

Kim Ánh Nhi thè lưỡi ra ngoài, đôi mắt nhìn về phía người đàn ông kia.

Nàng ta trúng tà rồi! Người đàn ông biến sắc, xoay người chạy ra khỏi cửa.

Ầm!

Cửa lớn vừa đóng lại, Kim Ánh Nhi liền khôi phục lại bình thường.

“Mới như vậy đã bị dọa rồi sao? Uổng phí vóc dáng cao lớn của ngươi!”

Trong bóng tối, Kim Ánh Nhi trừng mắt, ngồi trên mặt đất ẩm ướt lạnh băng. Cùng với việc bị những chuyện ma quỷ của Ôn ca hù chết, không bằng nàng dọa hắn trước, ít nhất vẫn chiếm được thế thượng phong, có chút lời.

Chẳng qua là, nàng khiến cho người ta chạy mấy, hiện giờ trong ngoài chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu, mà bất luận nàng mở to mắt thế nào, trong phòng vẫn tối đen không thấy năm ngón tay.

Khí lạnh ban đêm thấm vào người, cả người Kim Ánh Nhi đều run lên, đành phải dùng hai tay kéo người đi, muốn tìm một góc để dựa vào.

Nàng cảm giác khí lạnh ban đêm này như ác quỷ lúc nào cũng có thể tấn công nàng, lột da nàng, ăn thịt nàng, uống máu nàng...

“Có người ở phía trên sao?”

Bỗng nhiên trong không trung vang lên một giọng nói khàn khàn khó nghe, khiến Kim Ánh Nhi sợ tới mức nhảy dựng lên --- nếu như chân nàng có thể nhảy lên được.

“Ngươi là ai? Ở chỗ nào?” Kim Ánh Nhi túm lấy túi đồ bên người, nắm lấy một nắm vôi bên trong, chờ khi đối phương vừa xuất hiện thì sẽ cho đối phương đẹp mặt.

“Ta ở dưới đất.”

Gặp quỷ thật rồi!

Kim Ánh Nhi xanh mặt, đổ mồ hôi lạnh, khớp hàm không ngừng run rẩy. Tất cả những gương mặt hung dữ, xấu xí ghê tởm thi nhau hiện lên trong đầu nàng.

Nhưng trong lòng nàng càng sợ hãi, biểu hiện ra bên ngoài lại càng liều lĩnh không chịu thua --- đi lừa gạt trên giang hồ bao lâu nay biết rõ việc quan trọng nhất, đó chính là khí thế không thể thua.

Gạt người cùng gạt quỷ, cũng không nhau mấy đi.

“Lớn...ác quỷ to gan! Dám phạm đến truyền nhân của Chung Quỳ lão gia, xem ta thu nhập ngươi thế nào!” Nàng lục lọi túi bên người lấy ra một cái ống sáo, cũng mở ra một tờ giấy bản, quẹt nhẹ một cái, giấy bản liền bốc cháy, một ngọn lửa cháy lên.

Bóng đêm trước mắt bị đánh tan, Kim Ánh Nhi dùng sức mở to mắt nhìn...

Trước mặt làm gì có ma quỷ nào đâu!

Nàng chỉ nhìn thấy một gốc đại thụ cao ngất, chui vào qua cửa sổ, cành lá rậm rạp, u ám giống như có một con quỷ ở giữa,...

“Nam mô Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát, nam mô Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát, nam mô Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát...” Nàng không ngừng run rẩy, miệng không ngừng thì thầm.

“Nếu ta là quỷ thì sẽ để cho ngươi có thời gian niệm phật sao? Ta bị kẻ xấu nhốt ở đây, nếu ngươi có thể cứu ta ra ngoài, sẽ có trọng thưởng.” Giọng nam nói thêm.

Trọng thưởng! Kim Ánh Nhi vừa nghe thấy hai chữ này, hai mắt liền sáng lên, cái quỷ gì cũng không sợ nữa.

“Ngươi ở đâu?” Dưới ánh lửa sắp lụi nàng nheo mắt đánh giá xung quanh, vẫn không nhìn thấy cái gì.

“Ta ở dưới hầm bên cạnh cửa sổ.”

Lúc này, ánh trăng hé ra một nửa, ánh sáng trắng bạc chiếu qua cửa sổ, vừa lúc để cho người ta nhìn thấy bên dưới gốc đại thụ có một cái cửa nhỏ.

Kim Ánh Nhi tiêu tốn sức lực, lấy hai tay kéo thân thể đến bên cạnh cửa nhỏ.

Lúc này, mây đen trên trời lần nữa che khuất ánh trăng, trong phòng lại trở lại tối đen như mực.

Kim Ánh Nhi thở ra một hơi, bàn tay nhỏ cầm lấy cái khóa bằng thiết trên cửa, vội vàng mở miệng hỏi: “Này, bên trong có người sao?”

“Ta ở bên trong. Phía trên bị khóa sao?”

Kim Ánh Nhi vừa nghe thật sự là tiếng người, thở dài nhẹ nhõm, nhếch miệng cười.

“Quả thật là cửa bị khóa rồi.” Việc nhỏ.

Lập tức Kim Ánh Nhi lấy từ trong túi đồ ra một thanh sắt, đang chuẩn bị mở khóa, nhưng lại nghĩ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.