Ba tháng trôi qua, Kim Ánh Nhi cứ như vậy mà biến mất.
Hoàng hôn buông xuống, Nam Cung Khiếu Thiên đứng trong phòng của Kim Ánh Nhi, mở gói đồ màu xanh lục của nàng ra.
Bên trong là một vài món đồ chơi nhỏ của nàng cùng cây sao xanh, trong đầu nhớ lại tiếng sao khó nghe và dáng vẻ bướng bỉnh của nàng khi thổi sáo. Trong mơ nàng luôn dùng đôi mắt tinh quái nhìn hắn, cũng vẫn là dáng vẻ nhảy nhót của nàng trước khi bị trúng độc.
Ngọc dung của Nam Cung Khiếu Thiên vẫn luôn ngóng chờ, vẫn luôn có ảo giác rằng một khắc sau Ánh Nhi sẽ lao tới ôm lấy hắn, làm nũng với hắn, đùa giỡn với hắn.
Những hồi ức về nàng rất rõ ràng, đến giờ hắn vẫn không có cách nào thừa nhận rằng nàng đã không còn ở bên hắn. Hắn càng không có cách nào lý giải nói vì sao nàng có thể nói đi là đi, sau đêm đó, chỉ sai người mang đến một phong thư.
Thư là do Thạch Ảnh viết, bên trong viết rằng ---
Có lẽ Kim Ánh Nhi không còn nhiều thời gian, nhưng vận khí của nàng vô cùng tốt, gặp được “quỷ y” Mạc Lãng Bình. Nếu như khỏi hắn, sẽ quay về bên cạnh hắn. Kim Ánh Nhi còn đặc biệt nhắn nhủ, nếu Nam Cung Khiếu Thiên không chịu cưới vợ, thì nàng sẽ không quay về bên cạnh hắn.
Nam Cung Khiếu Thiên nhìn nhìn tờ giấy, cũng chỉ có thể cười khổ.
“Mệt cho nàng còn là một kẻ lừa đảo, lời nói dối sứt sẹo như vậy, vậy mà nàng cũng nói được.” Nam Cung Khiếu Thiên dè dặt cẩn trọng gấp phong thư làm bốn rồi cất lại vào phong thư, “Nàng sợ sau khi nàng đi rồi, ta một mình cô độc, không có người để tâm sự, nên muốn ta cưới vợ mới, không phải sao?”
Nhưng Ánh Nhi hẳn là còn sống đi!
Dù sao, cũng không phải ai cũng có thể may mắn gặp được danh mãn thiên hạ “quỷ y“.
Ai có thể nghĩ Mạc Lãng Bình vậy mà lại ẩn cư trên núi làm ruộng để sống đâu? Cũng là do Kim Ánh Nhi và Thạch Ảnh có giao tình tốt, cho nên Mạc Lãng Bình mới ra tay cứu giúp.
“Vì sao không trực tiếp ở trong phủ mà cứu chữa cho Ánh Nhi chứ?” Nam Cung Khiếu Thiên vỗ về sáo xanh, thì thào tự hỏi.
Bởi vì bệnh nặng đến mức ngay cả Mạc Lãng Bình cũng không thể nắm chắc có thể chữa trị cho nàng, Ánh Nhi sợ hắn không chịu nổi cảm giác đau khổ khi mất nàng ngay trước mắt hắn, cho nên nàng đã lựa chọn rời đi.
Nam Cung Khiếu Thiên vùi mặt vào túi đồ, đau khổ thở gấp, lại chỉ ngửi được mùi hương của bản thân.
Sớm biết vậy không nên để nàng dùng huân hương giống với hắn, như vậy ít nhất hắn còn có thể giữ lại mùi hương của nàng.
“Đứa ngốc...Tan nát cõi lòng chẳng lẽ so với luôn nhớ mong cả đời thì không đáng sợ sao?” Tiếng thì thầm của Nam Cung Khiếu Thiên vang vọng trong phòng, ngọc dung đau khổ nhăn lại.
Hắn không nghĩ ra được bản thân đã bao nhiêu lần bừng tỉnh từ trong mộng, cho rằng thật ra nàng chưa từng rời đi rồi điên cuồng vọt vào phòng nàng tìm người.
Làm sao có thể yêu nhiều như vậy?
Bởi vì nàng không chỉ là người mà hắn yêu, mà cũng là người nhà của hắn. Nàng còn dạy hắn biết yêu, dạy hắn để ý người bên cạnh, dạy hắn cách tin tưởng...
“Khiếu Thiên, nên dùng bữa tối rồi.”
Tiếng gọi của Kim Hữu Ninh khiến Nam Cung Khiếu Thiên bừng tỉnh, tinh thần hắn chấn động, vội vàng che dấu cô đơn, đứng dậy đi ra cửa phòng.
Từ sau lần hắn một ngày một đêm không ăn gì, Kim Hữu Ninh liền bắt đầu nhìn chằm chằm thời gian dùng bữa của hắn.
Ban đầu hắn hoàn toàn không cảm kích, chính là không khách khí trừng mắt nhìn ông, nhưng Kim Hữu Ninh vẫn kiên trì đến đây, sau đó hắn cũng bắt đầu nhìn thấy vẻ cố chấp giống với Kim Ánh Nhi trên người ông, cũng không đành lòng tiếp tục từ chối.
Thời trẻ Kim Hữu Ninh đọc không ít sách, việc nông canh cũng có chút tinh thông, cũng giống Ánh Nhi thích nói chuyện. Mỗi câu chuyện đều thường xuyên nhắc đến Ánh Nhi, nói từ chuyện lúc nàng còn nhỏ đến chuyện khi nàng bước chân vào giang hồ rất nhiệt tình lại thông minh, trong lúc đó một già một trẻ cứ thế gần nhau hơn, quan hệ cũng trở nên thân hơn.
“Nhạc phụ.” Nam Cung Khiếu Thiên mở cửa gọi một tiếng.
Kim Hữu Ninh dẫn Xuân Hoa, Thu Nguyệt cùng với hai gã tôi tớ, tiến vào bên trong chuẩn bị bữa tối.
Hai người dùng xong bữa tối, Kim Hữu Ninh pha trà, giúp hắn rót chén trà, “Con còn ho khan nhiều không?”
“Đỡ hơn rồi. Hôm nay trong học đường vẫn thuận lợi chứ?” Nam Cung Khiếu Thiên hỏi.
“Vẫn thuận lợi. Lần này Bàn Đinh không tốt, ta ở phía trước đọc sách, hắn lại ngủ gật ở phía sau, tiếng gáy còn to hơn tiếng ta nói chuyện...”
Kim Hữu Ninh cười nói một số chuyện lý thú, Nam Cung Khiếu Thiên mỉm cười lắng nghe.
Sau khi Kim Ánh Nhi rời đi, Kim Hữu Ninh khóc thảm thiết suốt đêm, cho rằng do bản thân ham bài bạc khiến con gái rơi vào cảnh này. Sau đó Kim Hữu Ninh bị bệnh nặng một thời gian, khi khỏi hắn liền thu liễm lại tật cờ bạc, bắt đầu an phận ở trong sân viện Nam Cung Khiếu Thiên sắp xếp cho ông trồng hoa trồng cây, khi nhàn hạ thì dạy cho hạ nhân trong phủ biết mặt chữ để đọc sách.
Bởi vì thái độ khi dạy học của Kim Hữu Ninh nghiêm túc, thái độ của hạ nhân trong phủ đối với ông cũng dần cung kính hơn. Thời gian trước Nam Cung Khiếu Thiên thay Kim Hữu Ninh mở một học đường ở trong phủ, bọn nhỏ mỗi khi thấy Kim Hữu Ninh đều gọi là “Lão thái gia sư phụ.”
Kim Hữu Ninh vừa nghe liền tươi cười rạng rỡ cho bọn nhỏ đường ăn.
“Không biết hiện giờ Ánh Nhi đang ở nơi nào? Tối hôm qua ta lại mơ thấy Ánh Nhi.” Bỗng nhiên Kim Hữu Ninh nói, hốc mắt ửng đỏ.
Những người khác không dám nhắc đến Kim Ánh Nhi ở trước mặt Nam Cung Khiếu Thiên, nhưng Kim Hữu Ninh lại không giống, bọn họ đều có nỗi đau giống nhau, đều cùng nhớ mong nàng.
“Chắc là tránh ở chỗ nào đó để an dưỡng. Chỉ là, trừ khi nàng trốn vào bên trong hoàng cung, bằng không sao lại không có chút tin tức nào chứ?” Nam Cung Khiếu Thiên cảm thấy khó hiểu điều này.
Kim Ánh Nhi, Thạch Ảnh, Mạc Lãng Bình, hiện giờ bức họa của ba người đều được dán khắp nơi trên cả nước, tiền thưởng ngàn lượng. Không ngờ, những kẻ xé bảng muốn lĩnh thưởng đều là kẻ lừa đảo.
“Nghe nói trước đây Mạc Lãng Bình thường xuyên ra vào hoàng cung, có lẽ Ánh Nhi cũng được dẫn theo vào. Trong hoàng cung có rất nhiều loại kỳ trân dị bảo, muốn cứu Ánh Nhi chẳng qua cũng chỉ là việc đơn giản mà thôi.” Kim Hữu Ninh nói.
“Con cũng nghĩ vậy, dù sao, nàng là người phúc lớn mệnh lớn.” Nam Cung Khiếu Thiên cười một chút, nhàn nhạt nói.
Thời gian qua, Kim Hữu Ninh và Nam Cung Khiếu Thiên luôn không nói ra suy nghĩ của mình, hai người đều nói rằng bây giờ sức khỏe của Ánh Nhi đã khỏi hẳn, chỉ là còn chưa hồi phủ mà thôi.
Chính hai người đều không muốn nói thật, nếu như sức khỏe của nàng đã khỏi, thì đã sớm có tin tức gửi đến cho bọn họ.
“Lão gia, lão thái gia.” Hồng quả gia tay cầm một chồng thiếp, đứng ở cửa gọi.
“Tiến vào.”
Hồng quả gia đứng ở bên cạnh Nam Cung Khiếu Thiên, nói qua tình hình sổ sách doanh thu các cửa hàng trong thành, cũng đọc cái thiếp mời nhận được trong ngày cho Nam Cung Khiếu Thiên nghe.
Nam Cung Khiếu Thiên vừa lật sổ sách, vừa lắng nghe.
Sau khi Kim Ánh Nhi rời đi, hắn liền sửa đổi và cải cách chế độ phát lương, ngoại trừ lương bình thường, nếu doanh thu tăng thêm thì sẽ được chia thành mười phần, người quản lý trong cửa hàng một phần, đám tiểu nhị cũng được chia một phần.
Phương pháp này vừa đưa ra, hiện nay tất cả các cửa hàng đều vắt óc nghĩ cách kiếm tiền, hắn chỉ cần nắm giữ tình hình chung ở cửa hàng, tập hợp các ưu điểm, đúng lúc loại bỏ các tệ nạn, việc quan tâm tự nhiên tùy theo tình hình.
Hiện giờ hắn có thời gian cùng với nha đầu không thích an phận trong miệng Kim Hữu Ninh, đi vân du tứ hải, tham quan khắp nơi, nếm thử thức ăn ngon, nhưng nàng lại chậm chạp không xuất hiện...
“Hôm nay có thiếp mời của Chu Thái Thú đưa tới.” Hồng quả gia nói.
“Chu Thái Thú?” Nam Cung Khiếu Thiên vừa nghe thấy cái tên này, kinh ngạc ngồi thẳng dậy.
Ngày đó Chu Thái Thú giúp Ánh Nhi rửa sạch oan uổng, hắn quả thật thiếu nhân gia một phần nhân tình.
Chẳng qua là, hắn bởi vì nỗi đau mất vợ, không có tâm trạng hàn huyên, chỉ đành cho người quyên góp trăm lượng vàng, để Chu Thái Thú giúp chia cho những người nghèo khó trong thành.
Thứ hai, thời gian trước Hoàng thượng chiêu cáo thiên hạ, sau khi kiểm tra theo dân tình thân phận thật sự của Chu Thái Thú chính là thứ tử lưu lạc bên ngoài của tiên hoàng, gia phong là Chử Vương, thành thị cách Nam Cung phủ một ngày đường xe. Hắn không muốn dệt hoa trên gấm, tự nhiên chưa từng tự mình đến cửa bái phỏng.
“Chu Thái Thú lấy danh nghĩa Chử Vương mời lão gia đến phủ tham gia đại hội lưu thương.” Hồng quản gia nói.
“Điều tra rõ nguyên nhân chưa?” Nam Cung Khiếu Thiên hỏi, biết Hồng quản gia đối với việc thiếp mời bất ngờ xuất hiện như vậy sẽ cho người điều tra rõ ngọn ngành.
“Ngoài ra là muốn tìm hôn phu cho nữ nhi của Chử Vương.” Hồng quản gia nói.
“Thay ta khéo léo từ chối.”
“Nhưng thiếp mời này là do nội tổng quản phủ Chử Vương tự mình đưa tới, nói là thỉnh ngài quang lâm.” Hồng quản gia vội vàng nói.
“Nếu không thì con cứ đi thử xem?” Kim Hữu Ninh chen vào nói, “Không phải Ánh Nhi nói phải đợi con đón dâu thì mới trở về sao?”
“Nếu như nàng ấy khỏe lại trở về bên cạnh con, thì sao có thể hy vọng chung chồng cùng với nữ nhân khác chứ? Đó chẳng qua chỉ là một lời nói dối mà thôi.” Nam Cung Khiếu Thiên lắc đầu.
“Chính con cũng hiểu được tâm ý của Ánh Nhi, Ánh Nhi chính là hy vọng con có thể có được người nhà của chính mình.”
“Con có người nhà rồi.” Nam Cung Khiếu Thiên nói với Kim Hữu Ninh.
Kim Hữu Ninh nhìn hắn, gương mặt gầy bởi vì nén lệ mà đỏ bừng. Ông vỗ về con rể, hít sâu vài lần, rồi mới tiếp tục nói: “Dù hiểu được tâm ý của con, nhưng ta vẫn muốn khuyên con đi một chuyến. Cố gắng có thể tìm hiểu được một số tin tức từ trong miệng Chử Vương, thử xem Mạc Lãng Bình có thật sự mang Ánh Nhi đến đó để chữa thương hay không. Nếu như không có, chúng ta...” Kim Hữu Ninh dùng tay áo lau lệ. “Chúng ta cũng nên nhận mệnh hết hy vọng, dù sao sinh tử có mệnh...”
Kim Hữu Ninh nói lời này, khiến Nam Cung Khiếu Thiên rũ mắt xuống, ngay lập tức nhìn mu bàn tay nổi đầy gân xanh của mình.
Hắn hiểu rõ bản thân không nên tiếp tục trốn tránh như vậy.
Ba tháng đi qua, trừ phi nàng không còn ở trên nhân gian, bằng không làm sao có thể không chút liên lạc gì với hắn? Mà nàng trên trời có linh nhìn thấy hắn vướng bận vì nàng như vậy, cũng không có cách nào vui vẻ được, chung quy hắn cũng không muốn nàng vì nước mắt của hắn mà chịu khổ...
Nam Cung Khiếu Thiên nhanh nhắm mắt lại, nắm chặt tay đến mức nổi đầy gân xanh, vẫn không thể nào khống chế được nỗi đau trong lòng.
Nếu...nếu...nàng đã rời nhân thế, sao lại có thể nhẫn tâm ngay cả một giấc mộng cũng không tìm đến hắn?
Nam Cung Khiếu Thiên nuốt xuống chua xót trong lòng, chậm rãi đưa mắt về phía Hồng quản gia.
“Hồi báo Vương gia, ta sẽ tham dự yến hội.”
Lưu Thương là thời gian cuối xuân, theo tập tục mọi người mang theo rượu ngon cùng thức ăn đến bên bờ sông cầu phúc thọ, xua trừ tà, trừ bệnh tật. Đến đời sau này, liền biến thành nhà phú quý chọn một ngày xuân, đến bên khúc sông nhỏ, để ly rượu trôi theo dòng, ly rượu dừng trước mặt ai, người nọ liền uống rượu ngâm thơ.
Theo truyền lời hoàng thượng ban thưởng cho Chử Vương phủ rường cột chạm trổ, ngay cả sân vườn, hồ nước cũng không thua kém hoàng cung, hiển nhiên thấy rõ phú quý.
Chỉ là, Nam Cung Khiếu Thiên vốn không phải nhân vật tầm thường, thấy khí phái như vậy, cũng không quá để ý, một đường theo sự dẫn đường của quản gia vương phủ, bái kiến Chử Vương địa vị cao quý bây giờ Chu Thái Thú.
“Nam Cung bái kiến Vương gia.” Nam Cung Khiếu Thiên chắp tay hành lễ, mặc dù thái độ cung kính nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự tự tin trên gương mặt của hắn.
“Mau mau miễn ta, ta phải là cảm ơn ngươi đã quyên góp trăm lượng vàng, vì dân chúng trong huyện làm không ít chuyện.” Chu Thái Thú nói.
“Sinh ý vốn là nghề nghiệp của Nam Cung, không có gì để nói. Ngoài việc nghề nghiệp, chính là muốn thỉnh Vương gia vui lòng chỉ giáo.” Nam Cung Khiếu Thiên trực tiếp nói.
“Là sao? Nói thử xem?”
“Xin hỏi Vương gia đã từng nghe qua “quỷ y” Mạc Lãng Bình?” Đôi mắt đen của Nam Cung Khiếu Thiên sáng ngời nhìn thẳng Chử Vương gia.
“Tất nhiên là có nghe qua.” Chử Vương gia vuốt chòm râu, mặt chữ điền bất động thanh sắc nhìn hắn. “Đương kim thái tử khi mới sinh có bệnh tim, chính là do quỷ y chữa khỏi.”
“Cả gan xin hỏi Vương gia, hiện giờ quỷ y còn ở trong hoàng cung hay không?”
“Việc hoàng cung sao có thể để lộ ra ngoài.” Chử Vương gia sắc mặt không vui nói.
“Xin Vương gia thứ tội, Nam Cung vô lễ như vậy bởi vì thê tử của thần ba tháng trước đã theo quỷ y để chữa bệnh, đến nay vẫn không rõ tin tức.” Nam Cung Khiếu Thiên lạnh nhạt nói, trong lòng lại thất vọng thở dài.
“Thê tử? Ngươi cùng Kim Ánh Nhi tuy có vợ chồng thật, nhưng thân phận của nàng thấp kém, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm tiểu thiếp của ngươi.”
“Mặc dù người khác chỉ coi nàng là tiểu thiếp, nhưng trong lòng thần nàng là chính cung phu nhân duy nhất.” Ngọc dung của Nam Cung Khiếu Thiên nghiêm nghị nói.
“Ngươi biết rõ bổn vương mở đại hội Lưu Thương mời ngươi đến chính là vì chọn rể cho con gái ta, lời này của ngươi là muốn đối nghịch bản vương sao?” Chử Vương gia dù chưa tức giận, nhưng bàn tay to lại cố tình vỗ bàn một cái, “Nếu ngươi không có ý, cần gì phải đi một chuyến này?”
“Nam Cung đến không phải vì thiên kim của Vương gia, thiên kim Vương phủ tất nhiên là tri thư đạt lễ, nhất định có thể xứng với người xuất sắc hơn so với Nam Cung. Chuyến này đến, là vì muốn xin hỏi Vương gia chuyện vừa rồi, đa tạ Vương gia đã mời.” Nam Cung Khiếu Thiên đứng dậy, lần nữa hành lễ, giọng nói không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Chử Vương gia nhìn gương mặt mất mác của Nam Cung Khiếu Thiên, trong mắt lóe lên sự khen ngợi, không khỏi thử hỏi lần nữa: “Ngươi cần gì phải đau khổ lưu luyến một người như vậy, chẳng qua cũng chỉ là một dã nử tử.”
“Đối với Nam Cung mà nói, nàng chính là ngàn vàng không đổi.”
“Nữ nhân như thế nào lại khiến người ngàn vàng không đổi?”
“Một nữ nhân mang trái tim của thần đi.” Nam Cung Khiếu Thiên cười khổ nói, ngọc dung ảm đạm đi vài phần.
“Ha ha ha...”
Lúc này, phía trước truyền đến một tràng tiếng cười.
“Nếu ngươi đã kiên quyết yêu thê như vậy, ta cũng không tiện nói cái gì. Nghe tiếng cười này, chắc là đại hội lưu thương đã bắt đầu. Nếu ngươi đã đến đây, vậy đi một chút đi!” Trong mắt Chử Vương gia mang theo vài phần hứng thú nói.
“Tạ Vương gia.” Nam Cung Khiếu Thiên gật đầu, xoay người đi về phía khúc mương phía trước, lại không có hứng thú tham gia vào đám người, chỉ đứng ở một chỗ vắng người nhìn xem.
Khí phái hoàng gia quả nhiên không giống người thường, hắn cũng là lần đầu tiên thấy thủy đạo trong vắt như vậy, thậm chí trên còn có thể nhìn thấy mấy con cá nhỏ bơi lội.
Nếu là Ánh Nhi thấy, cũng sẽ thích đi.
“Ha ha ha...”
“Quận chúa lại nghịch ngợm rồi...”
Phía trước Lưu Bôi đình vang tiếng vui đùa ầm ĩ, khiến Nam Cung Khiếu Thiên không khỏi đưa mắt nhìn một cái, không rõ hoạt động ngâm thơ câu đối từ khi nào trở nên tranh cãi ầm ĩ không nghỉ rồi.
“Chén vũ thương trôi đến trước mặt quận chúa, quận chúa ngâm thơ làm câu đối đi!” Mấy cô gái nũng nịu la lên.
“Ngâm thơ làm câu đối ta không biết, ta tự phạt bản thân mò cá!”
Khi Nam Cung Khiếu Thiên nghe thấy giọng nói thanh thúy kia, ngọc dung thoáng chốc ngẩn ra.
Hắn đi nhanh lướt qua đám người, rất nhiều vương công quý tộc bị hắn đẩy ra, ngẩng đầu trừng hắn.
Nhưng bọn họ vừa nhìn thấy dung mạo tiêu sái của Nam Cung Khiếu Thiên, lại nhất thời quên mất điều muốn nói, chỉ trơ mắt nhìn người nhanh chóng đi về phía Lưu Bôi đình.
Ở bên phải Lưu Bôi đình, mọi người đang vây quanh một tiểu nữ tử.
Nữ tử mặc áo trắng, tóc túi cao, đang vén tay áo lên, khom người bắt một con cá nhỏ trơn trượt.
Mọi người thấy thế, tất cả đều phát ra tiếng kinh thán.
“Vừa ra tay liền có thu hoạch! Các ngươi nhìn rõ chưa?” Nữ tử đắc ý nói.
“Ánh Nhi!” Nam Cung Khiếu Thiên bật thốt lên.
Kim Ánh Nhi đột nhiên ngẩng đầu, bàn tay buông lỏng, nháy mắt cá nhỏ lại nhảy xuống nước, nhanh như chớp bơi đi mất.
Nam Cung Khiếu Thiên nhìn gò má của nữ tử bởi vì ý cười mà đỏ hồng, vui mừng và tức giận đồng thời xông lên tâm hắn.
Hắn đứng lặng một chỗ, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.
Nam Cung Khiếu Thiên!
“Chàng đã đến rồi! Chàng đã đến rồi!” Kim Ánh Nhi vừa thấy Nam Cung Khiếu Thiên, lập tức vọt đến bên người hắn, cũng không quản mọi người xung quanh, hai tay duỗi ra, ôm chặt lấy hắn.
Nam Cung Khiếu Thiên bị ôm không thể động đậy, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cơ thể ấm áp của nàng nhào về phía hắn, mặt nàng dán chặt trước ngực hắn, nàng kề sát vào lòng hắn, giống như lúc hai người gắn bó lúc trước.
“Buông tay.” Nam Cung Khiếu Thiên cắn răng, thấp giọng nói.
“Không buông.” Kim Ánh Nhi nhếch miệng cười với hắn, níu chặt ống tay áo của hắn.
“Quận chúa, thỉnh tự trọng.” Nam Cung Khiếu Thiên kéo mở tay nàng, đem cả người nàng đẩy mạnh ra.