Chính Cung Tiểu Thiếp

Chương 4: Chương 4: Chương 2 (1)




Bảy ngày sau---

Trên con đường náo nhiệt nhất thành Thẩm Hương tiếng trống chiêng vang rộn, mấy rương đồ cưới cùng với một chiếc kiệu tám người khiêng đang đi trên đường lớn. Người dân đứng kín hai bên đường, tất cả đều nhìn xem hôn lễ này xa hoa đến mức nào.

“Nhà nào có việc vui náo nhiệt như vậy?” Người qua đường hỏi.

“Nam Cung Khiếu Thiên lấy vợ!”

“A! Rốt cuộc hắn cũng lấy vợ, cưới ai vậy?”

Nghe nói là muội muội của Trường Thanh huyện lệnh Công Tôn Thưởng, ngươi không thấy cỗ kiệu tám người khiêng khí phái kia sao? Nghe nói là đi ba ngày ba đêm, ngay cả kiệu phu cũng có đến 24 người, mỗi canh giờ đổi một lần đó!”

“Chậc chậc, Nam Cung Khiếu Thiên đón dâu cũng nên làm lớn như vậy, nếu không thì sao xứng với danh hiệu Nam Cung bán thành?”

“Không phải nghe nói là xuất thân của hắn không tốt sao?”

“Đầu năm nay, dân đen chỉ cần có tiền, có ai không leo lên đầu đám quý tộc! Ngươi xem Nam Cung Khiếu Thiên ngay cả đón dâu cũng không tự mình đi, cũng đủ kiêu ngạo....”

Bốp bốp bốp....

Một trận tiếng pháo nổ cắt ngang câu chuyện của người qua đường.

“Vui mừng là một chuyện, đốt pháo làm gì, muốn hù chết người không đền mạng sao? Ta còn muốn nghe thêm chuyện về Trường Thanh huyện lệnh cùng chuyện về Nam Cung Khiếu Thiên, giờ hai ta không nghe được người khác nói gì rồi....”

Tân nương ngồi trong kiệu hoa không kiên nhẫn kéo khăn che đầu xuống, lộ ra gương mặt nhỏ màu mật ong cùng đôi mắt to đen láy, chính là người vừa bị đám ăn mày bắt lại cách đây không lâu - Kim Ánh Nhi.

Trước đó, Kim Hữu Ninh ở nghĩa trang cược thua Thái Lợi một số tiền lớn, bị ép ký khế ước bán nữ nhi, mà mười hai vàng trên người nàng cũng bị Thái Lợi cướp mất, còn nói là đó là vàng của hắn bị người trộm mất. Nàng chỉ giữ được đôi trân châu kia trong áo.

Vốn là Thái Lợi muốn bán nàng vào thanh lâu, kiếm được một chút, không ngờ tới là một ngày ngay trước khi nàng bị vào thanh lâu, Hứa bà mối tìm tới cửa, nói là muội muội của Trường Thanh huyện lệnh dẫn theo nha hoàn đào hôn, mà hôn phu của tân nương là Nam Cung Khiếu Thiên không dễ chọc, nếu không mọi người đều sẽ bị báo ứng.

Bởi vậy Trường Thanh Huyện lệnh Công Tôn Thưởng muốn bà mối tìm một nữ tử gia thế trong sạch tạm thời lên kiệu hoa để ứng phó trước.

Kim Ánh Nhi vừa nghe thấy tin này, lập tức tự đề cử mình gả thay, nói rằng mình chẳng những gan dạ sáng suốt, lại biết nhiều thứ.

Dù sao, nếu như nàng bị bán vào thanh lâu, chính là bị hổ báo rình vây, so sánh thì gả đến phủ Nam Cung làm một phu nhân giả, ít nhất còn có thể được ăn uống thoải mái, lại tìm cơ hội đào tẩu.

Vì thế, Kim Ánh Nhi theo Công Tôn gia xuất giá, lại tự an ủi mình, hành động lần này coi như là trả nợ lần trước nàng giả trang thành muội muội Công Tôn huyện lệnh đi lừa gạt.

Khi nàng bước lên kiệu hoa, Hứa bà mối vẫn dặn dò nàng, sau khi gả vào Nam Cung gia mọi chuyện nhất định phải thuận theo, nhất định phải lấy lòng Nam Cung Khiếu Thiên, tốt nhất là nhanh chóng cùng hắn trở thành phu thê thật sự. Như vậy dù sau ngày phu nhân thật sự có bị tìm về, nàng còn có thể được giữ lại.

Nhưng mà, Kim Ánh Nhi coi lời của Hứa bà toàn bộ như gió thổi bên tai, nàng chỉ hiểu được là nếu không nhanh tìm được tân nương thật trở về, tân nương giả là nàng cũng không thể lâu, chắc chắn sẽ bị vạch trần.

Dù nói thế nào, vị Tôn tiểu thư đã đào tẩu kia cầm kỳ thi họa cái gì cũng biết, mà nàng cũng chỉ có thể giả thần giả quỷ, cứu được vị phụ thân mê cờ bạc, nàng hiểu rõ nhất hai việc này.

Nàng không biết rốt cuộc là Nam Cung Khiếu Thiên này làm nghề gì, chẳng qua là nghe nói Nam Cung Khiếu Thiên rất giàu có, vách tường cũng được khảm bạc, nghĩ đến tám phần là một lão già ngồi không mà hưởng!

“Trâu già gặm cỏ non, còn muốn cưới một cô nương mười tám, khó trách tân nương muốn chạy trốn.” Kim Ánh Nhi phi một tiếng, đối với loại sắc quỷ này nàng đã gặp qua rồi.

“Cô nương đang nói gì vậy?”

Tám người khiêng kiệu lớn dừng lại, Hứa bà vén mành hồng lên, đi vào trong kiệu.

Kim Ánh Nhi nhìn Hứa bà một cái, hai tay khoanh trước ngực, miệng nhỏ nhất quyết không nói.

“Bảo ngươi nói chuyện thì nói nhỏ một chút, vạn nhất để cho kiệu phu nghe được thì sao?” Hứa bà véo tay của nàng, không khách khí nói.

“Bà nhẹ tay một chút đi! Nếu để cho người ngoài nhìn thấy bà đối xử với muội muội của huyện lệnh như vậy, ai còn dám tin tưởng rằng ta là tân nương thật.” Kim Ánh Nhi đẩy bà mối ra ngoài, hai tay chống nạnh, dáng vẻ hung hãn vô cùng.

“Hừm, ngươi thật cho rằng mình là muội muội của huyện lệnh sao, ngược lại bày ra bộ dạng kiêu căng rồi?”

“Không kiêu căng, chẳng lẽ muốn ta bày ra bộ dạng hung dữ sao?” Kim Ánh Nh vén quần đỏ lên, một chân đặt lên ghế, dáng ngồi như lưu manh.

“Cái miệng của ngươi đừng giảo hoạt nữa, chẳng lẽ ngươi không sợ không giữ được cái mạng của cha ngươi sao?” Hứa bà đưa tay kéo chân nàng xuống.

Kim Ánh Nhi cười lạnh một tiếng, “Bà cùng đám ăn mày cấu kết, bắt con gái nhà lành, hung dữ cái gì? Chẳng qua cũng là tham tiền, bà sợ không đưa ta ngoan ngoãn đến Nam Cung gia, không lấy được số tiền thưởng của bà, không cam chịu bỏ trốn như vậy.”

“Ngươi là đồ nô tài điêu ngoa, sao được gọi là con gái nhà lành!” Hứa bà tức đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, đưa tay định véo nàng.

“Người đâu!” Kim Ánh Nhi kêu lên.

“Cô nương có gì sai bảo?” Nhóm kiệu phu lên tiếng hỏi.

“Tiếp tục đi đi! Đừng làm lỡ giờ lành, cước bộ nhanh lên một chút, sẽ có thưởng!” Kim Ánh Nhi nói.

“Vâng ạ.” Nhóm kiệu phu vừa nghe có thưởng, tất cả đều giữ vững tinh thần.

Hứa bà nghiến răng nghiến lợi nhìn Kim Ánh Nhi, “Tốt nhất là sau khi Nam Cung lão gia ngủ với ngươi, liền một cước đá văng ra ngoài, cho ngươi thành tàn hoa bại liễu....”

“Khởi kiệu.” Kim Ánh Nhi nói.

Hứa bà trừng mắt nhìn nàng, sau đó đi nhanh ra ngoài.

Bốp bốp bốp..

Bên ngoài kiệu lại vang lên tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, Kim Ánh Nhi che ngực, miệng mắng thầm một câu, đôi mày nhíu chặt lại.

Lần này nàng gả vào nhà người khác, đêm động phòng có thể dùng mê dược hoặc tránh được một lần, nhưng không thể trốn mãi được.

Trừ khi nàng dùng độc dược Thái Lợi đưa cho nàng.

Thái Lợi muốn nàng trước khi tìm được Công Tôn trở về, hạ độc Nam Cung Khiếu Thiên. Đợi cho đến khi hắn trúng độc nặng, Thái Lợi sẽ cầm giải xuất hiện với tư cách là thần y, cứu một mạng người, kiếm ngân lượng.

Trước khi Thái Lợi có ngân lượng, phụ thân của nàng vẫn bị nhốt ở nghĩa trang làm con tin.

Kim Ánh Nhi nắm chặt túi nhỏ bên người, ngực thắt lại. Tuy rằng nàng là một kẻ lừa đảo, nhưng là việc mưu tài sát hại người này, nàng tuyệt đối không làm được.

Huống hồ, tuy rằng Công Tôn huyện lệnh thề son sắt là Nam Cung Khiếu Thiên chưa từng gặp qua muội muội của hắn, nhưng trời mới biết nàng có thể bị người ta nhìn ra sơ hở hay không.

Kim Ánh Nhi lấy từ áo bên trong đôi trân châu mà nàng được nam tử kia tặng, tự đeo lên.

Bởi vì nàng cần nhiều thời gian một chút, giúp cho chính mình, phụ thân, hơn nữa nàng cũng không có ý định muốn hạ độc Nam Cung Khiếu Thiên.

Ài, ông trời nếu có mắt, thật sự nên để cho kẻ lừa đảo có lương tâm là nàng có được chút thoải mái đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.