Một đêm này, Kim Ánh Nhi bị ôm về giường, sau khi dùng qua bữa tối, lại bị hắn cuốn lấy, thẳng đến khi nàng không còn sức tham hoan chìm vào giấc ngủ.
Tiếng mõ ban đêm vang lên, trên cửa lại có tiếng gõ cửa.
“Ai?” Nam Cung Khiếu Thiên lập tức tỉnh lại, lên tiếng hỏi.
“Lão gia, hai nhóm hàng ngài muốn tìm đã tìm được. Đáng tiếc có một nửa bị người của quan phủ chặn lại trên một đảo, chúng ta chỉ lấy được một ít hàng hóa...” Hồng quản gia dùng ám hiệu báo lại cho chủ tử.
Nam Cung Khiếu Thiên nhướng mày, trong mắt lóe lên sự tính kế.
Hắn đã sớm phái người điều tra ra là Công Tôn cô nương cùng với một danh thư sinh Ôn Văn Trí bỏ trốn, hai người đó đã lên thuyền lớn trốn ra hải ngoại. Vốn là hắn muốn mang cả hai người này về, không nghĩ tới truy binh của Trường Thanh huyện lệnh Công Tôn Thưởng cũng cùng lúc đuổi tới, thậm chí còn mang Công Tôn cô nương đi, cũng muốn đẩy Ôn Văn Trí vào chỗ chết.
Công Tôn Thưởng này rốt cuộc là có ý gì?
“Còn bao lâu thì nhóm hàng bị cướp kia sẽ bị đưa về bên kia?” Hắn không cho rằng Công Tôn Thưởng có lòng tốt gì, hắn phải tính toán tốt trước một bước.
“Đường quay về là ngược giá, ước chừng khoảng hơn một tháng nữa.”
“Cẩn thận trông chừng nhóm hàng hóa mang được về kia, không được để lộ ra ngoài. Ngoài ra, một chuyện khác ta muốn ngươi tra thì sao?”
“Thỉnh thoảng đối phương có tìm hiểu tin tức bên trong phủ, hiển nhiên là có âm mưu...” Hồng quản gia bẩm báo nói.
“Thật ồn ào.” Kim Ánh Nhi mơ màng mở mắt ra, nhìn Nam Cung Khiếu Thiên một cái.
Hắn cúi đầu dùng bàn tay to che mắt nàng lại, giọng điệu dỗ dành nói: “Ngủ đi, ta không nói nữa cũng được.”
Nàng ôm cánh tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ vào ngực hắn, bộ dạng dựa dẫm như một đứa nhỏ, khiến cho hắn không tự chủ mà lộ ra ý cười.
“Chuyện còn lại, ngày mai nói tiếp, đừng làm phiền đến phu nhân.” Nam Cung Khiếu Thiên nói.
Ngoài cửa không có tiếng trả lời, hiển nhiên là ngây ngẩn cả người.
“Tiểu nhân cáo lui.”
Nam Cung Khiếu Thiên kéo chăn đắp đến tận cổ cho nàng.
Nàng nhíu mày, cánh tay vươn ra dò xét, ôm lấy tay hắn, mới bằng lòng tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Nam Cung Khiếu Thiên cũng không ngạc nhiên vì sự thất thần của quản gia, bởi ngay chính hắn cũng không nghĩ tới, hắn vậy mà lại có thể che chở cho một tiểu nữ nhân đến mức như thế này.
Dù biết trong đó là một âm mưu, nhưng hắn muốn nàng, khiến nàng trở thành thê tử của hắn, vì vậy hắn quyết định sẽ không thả người. Nếu như Công Tôn cô nương không phải là một nước cờ của hắn, thì hắn cũng không ngại để Kim Ánh Nhi làm chính thê của hắn.
Trong trường hợp đó, sự thật trước mặt là hắn cùng Công Tôn Thưởng từng có hiệp nghị, mà hôn sự này đều là ý định của hoàng thượng, việc này không thể qua loa. Huống chi, chữ tín của thương nhân rất quan trọng, trừ khi nắm giữ được bằng chứng rằng đối phương thất tín, bằng không tuyệt đối không thể nuốt lời.
Vì vậy, hiện giờ ngoài mặt, Ánh Nhi chỉ có thể làm tiểu thiếp của hắn. Chẳng qua là, mặc dù chỉ là tiểu thiếp của hắn, nhất định cũng sẽ để nàng cả đời sống vinh hoa phú quý, không lo ăn mặc.
Hiện giờ hắn đang chờ đợi --- Đợi nàng chủ động nói ra chuyện nàng đang giấu hắn.
Nếu như nàng chủ động nói cho hắn biết, hắn mới có thể xác định được tâm ý của nàng đối với hắn, mới có thể tin tưởng nàng đối với hắn không giả dối, không trở mặt, mới có thể chân chính trao cho nàng sự tin tưởng.
“Đừng khiến ta thất vọng.” Nam Cung Khiếu Thiên nhỏ giọng nói, sau đó hôn lên mái tóc nàng, lại ôm nàng vào lòng, nhắm mắt lại ngủ.
*****
Cứ như vậy, Kim Ánh Nhi trở thành người của Nam Cung Khiếu Thiên.
Trong phủ Nam Cung không ai không biết, trước khi lão gia luôn xử lý công việc đến tận canh hai mới đi ngủ, những ngày gần đây cứ đến giờ tý lão gia sẽ đi qua phòng phu nhân nghỉ qua đêm.
Ngoài ra, trân châu thành đấu, phỉ thúy đầy trương, trâm cài khảm bảo, cứ hai ngày ba bữa lại đưa vào trong phòng Kim Ánh Nhi.
Kim Ánh Nhi không cự tuyệt những bảo vật này, chỉ là mỗi ngày lặng lẽ lấy một, hai thứ tính toán tốt tùy thời rời đi.
Chẳng qua là, hiện giờ nàng có một phiền toái lớn.
Mỗi đêm Nam Cung Khiếu Thiên đều ôm nàng ngủ, nàng nào có biện pháp chuồn ra khỏi phủ đi tìm cha nàng.
Càng miễn bàn là hắn luôn động tay động chân trên người nàng khiến nàng vừa tức vừa thẹn, lại không tự chủ được hòa tan dưới những hành động thân mật của hắn, luôn khiến nàng mệt mỏi tỉnh lại đã đến trời sáng.
May mắn là cái thuốc đắng muốn chết kia, nàng chỉ phải uống qua một lần, sau đó hắn không bắt nàng uống nữa.
Nàng từng mở miệng hỏi hắn một lần, vẻ mặt hắn lập tức trở nên như ác thần. Nàng giỏi nhất chính là nhìn sắc mặt của người khác, tức thời liền ngoan ngoãn ngậm miệng, giả bộ làm hiền thê bưng trà đổ nước cho hắn.
Nàng vài lần nói qua là nàng muốn đi ra ngoài một chút, cố tình mỗi lần nghe thấy Nam Cung Khiếu Thiên đều giận tái mặt, nếu không phải phất tay bỏ đi, thì cũng là cuồng nhiệt đòi hỏi nàng, làm tới khi nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhưng vấn đề lớn trước mắt chính là --- nàng không ra được khỏi cửa, thì chuyện gì cũng không thành, càng miễn bàn đến chuyện cứu cha nàng!
Chẳng lẽ muốn nàng trực tiếp nói cho Nam Cung Khiếu Thiên, thật ra nàng là một kẻ lừa đảo, muốn hắn ra tay cứu cha nàng sao?
Vạn nhất hắn trong cơn tức giận nhẫn tâm đuổi nàng ra khỏi cửa, vậy chẳng phải nàng trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo sao? Tình hình thực tế là hắn rất sủng nàng, nhưng nếu như nàng không phải thê tử của hắn, hắn còn có thể đối xử với nàng như vậy sao?
Tuy rằng ngẫu nhiên nàng cảm thấy Nam Cung Khiếu Thiên hình như có ý thăm dò nàng, nhưng không rõ là nếu như hắn cho rằng nàng không phải Công Tôn cô nương, thì vì sao hắn còn giữ nàng lại?
Mặc kệ! Dù sao Kim Ánh Nhi nàng cũng là một đám mây trên trời, nàng không dừng lại ở chỗ nàng lâu lắm, dù Nam Cung Khiếu Thiên có lấy sắc mê hoặc cũng như vậy.
Chỉ là, nàng là một đám mây ung dung không động đậy, ban ngày có Xuân Hoa, Thu Nguyệt ở cùng, ban đêm lại có Nam Cung Khiếu thiên lộng quyền trông coi, ngay cả mê dược cũng đều đột nhiên biến mất, làm hại nàng bó tay hết cách.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua một tháng.
Mỗi ngày nàng ăn no rồi ngủ, ngủ đủ rồi ăn, ngày ngày một bình trà hoa lan, ngay cả thân hình cũng đẫy đà không ít. Nàng đoán rằng nếu cứ tiếp tục sống an nhàn như vậy, tám phần nàng sẽ béo đến mức ngay cả đi đường cũng không muốn đi.
Nàng bắt đầu cảm thấy bản thân giống như chim hoàng yến được nam Cung Khiếu Thiên nuôi, mỗi ngày gọi tới gọi lui, lại không làm ra được trò gì.
Một ngày, khi ngủ trưa Kim Ánh Nhi ngủ trưa gặp phải ác mộng, trong mơ cha nàng bị người ta chặt mất cánh tay!
Sau khi tỉnh lại, nàng bình tĩnh ngồi trên giường nhìn về phía trước.
Nàng chịu đủ rồi! Kim Ánh Nhi cầm lấy túi đồ nhỏ của nàng, nhảy xuống giường, xoay người liền đi ra ngoài phòng.
Nói nàng lỗ mãng cũng được, không có kế hoạch cũng thế, hôm nay nàng phải nhìn thấy cha nàng.
“Phu nhân, người muốn đi đâu?” Xuân Hoa bước lên trước tùy thời hầu hạ.
“Ra ngoài đi dạo.”
“Hôm nay gió lớn, phu nhân khoác áo choàng này lên rồi hãy đi!” Thu Nguyệt cầm áo choàng đuổi theo.
“Hai người không có việc gì cần làm sao?” Mặc dù Kim Ánh Nhi đã hạ quyết tâm, lại vẫn bất đắc dĩ dừng chân đứng lại nhìn các nàng.
Xuân Hoa, Thu Nguyệt đối với nàng rất tốt, nàng cũng không thể làm khó hai người.
“Lão gia muốn chúng nô tỳ hầu hạ phu nhân cho tốt.” Xuân Hoa, Thu Nguyệt trăm miệng một lời.
“Các ngươi hầu hạ rất tốt, nếu có thể không theo là tốt nhất.” Kim Ánh Nhi nói.
Xuân Hoa, Thu Nguyệt nhìn nhau một cái, Thu Nguyệt vẫn cầm áo choàng đuổi theo.
“Thỉnh phu nhân mặc thêm áo choàng, chúng nô tỳ sẽ không làm phiền phu nhân.” Thu Nguyệt nói.
“Sức khỏe ta rất tốt, không cần.” Kim Ánh Nhi đi qua hành lang trước vườn hoa, lại cảm thấy tứ chi có chút vô lực.
“Nếu như phu nhân có gì sơ xuất, chúng nô tỳ không đảm đương nổi...” Ngày hôm trước, phu nhân mới ho hai tiếng, trong phủ liền mời đại phu có tiếng nhất trong thành tới bắt mạch, lão gia cẩn thận như vậy, ai cũng không dám qua loa.
“Được...Ta ngoan ngoãn ở trong phủ, như vậy đã được chưa.”
Kim Ánh Nhi khoác áo choàng thêu tranh đi ra ngoài, còn quay đầu trừng các nàng một cái, ngăn cản các nàng tiếp tục đi theo nàng.
Hôm nay ai cũng không ngăn được được nàng!
Chỉ là, Kim Ánh Nhi vừa mới đi được vài bước, liền nhịn không được ngáp một cái.
Hiện giờ nàng ngay cả đi ra cửa cũng không có sức, sau này rời khỏi nơi này thì phải sống làm sao?
Nghĩ đến sẽ không còn gặp lại Nam Cung Khiếu Thiên, lòng nàng nhưng thắt lại, có một chút đau đớn.
Kim Ánh Nhi kéo váy lên, nhấc lên tinh thần chạy điên cuồng trong viện, chạy đến mức cả trán đầy mồ hôi.
Gói đồ trong tay rơi trên đất, rơi ra nào là sáo trúc, giấy bản, nước phèn chua, đây đều là công cụ kiếm tiền trước đây, đã lâu không dùng đến. Chỉ là hiện giờ mặc dù nàng không lo ăn mặc, nhưng cha nàng còn đang bị người bắt giữ.
Nàng muốn ra ngoài cứu cha!
“...Mấy gian Thiên Vũ lương hành, lấy đấu đong cân nhiều hơn một chút tặng cho khách làm quảng cáo cho hiệu, đã chiếm được ba phần sinh ý của con phố kia.” Hành lang phía trước truyền đến giọng nói của Hồng quản gia.
Thiên Vũ lương hành? Nghe qua có chút quen tai. Kim Ánh Nhi cau mày, không nhớ nổi đã nghe thấy từ này ở chỗ nào.
“Bên Thạch Ảnh thì sao? Có đồng ý mang kỹ thuật dệt vải tam thoi truyền ra ngoài...”
Kim Ánh Nhi nghe thấy giọng của Nam Cung Khiếu Thiên, bước chân nàng dừng lại một chút, một cái xoay người liền chuyển sang hướng khác của vườn hoa.
“Ánh Nhi.”
Bước chân của nàng chậm lại.
“Qua đây, ta biết nàng nghe thấy.” Nam Cung Khiếu Thiên nói với bóng lưng của nàng.
Kim Ánh Nhi dừng lại, mấp máy môi, bỗng nhiên hạ quyết tâm đi đến trước mặt hắn.
“Ta muốn đi ra ngoài.” Nàng cao giọng nói.
“Đi chỗ nào?” Ngọc dung của Nam Cung Khiếu Thiên nhìn thẳng nàng, mùi hương trên người hắn chiếm lấy hơi thở của nàng.
“Chỗ nào cũng được, ta không muốn ở một mình trong phòng.” Khuôn mặt màu mật ong nhỏ nhắn của nàng kiên định nhìn hắn.
“Ta còn có chút việc bận, lập tức đến trong phòng của nàng.” Hắn nói vào tai nàng, bàn tay to ôm lấy nàng, đầu ngón tay chậm rãi di chuyển sau lưng nàng.
Bên tai Kim Ánh Nhi đỏ lên. Hắn vừa vào phòng nàng, nàng còn thời gian nói chuyện sao? Thời gian trên giường nam nhân này cũng không có nàng đường sống.
“Ta...buồn không chịu nổi, cho nên muốn ra ngoài đi dạo.” Nàng cố ý ngáp dài một cái.
“Nàng hiện giờ là phu nhân của Nam Cung gia, nàng cho là bản thân có thể đi lại lung tung trên đường, không phải sẽ thành mục tiêu của những kẻ bắt cóc sao? Hay là nàng muốn ném ta đi, mang theo túi đồ ngao du tứ hải?” Sắc mặt Nam Cung trầm xuống, ngón tay dài nắm chặt bờ vai của nàng.
Kim Ánh Nhi nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn, biết tình huống không ổn, lập tức nhụt chí đặt trán dựa vào vai hắn.
Người này ương ngạch như vậy, một chút cũng không hiểu khéo léo ở chỗ nào, nàng sao có thể cả đời không gần cửa trước, không ra cửa sau được?
“Bằng không, chàng cùng ta ra ngoài đi dạo.” Nàng nắm lấy ống tay áo của hắn, nhẹ giọng nói.
“Ta còn có công việc, mà ta cũng không cho phép nàng đi ra khỏi cửa lớn của Nam Cung gia.” Sau khi hắn phân phó Hồng quản gia chuyện này, thâm sâu khó lường nhìn nàng, mạch đập bên cổ cũng kịch liệt nhảy lên.
Kim Ánh Nhi thấy đường đi bị phá hỏng, cắn chặt răng một cái, nàng đã quyết định bằng bất cứ giá nào.
Nàng thật muốn nói hết ra, nàng không cần lại phải sắm vai một phụ nhân ôn nhu lương thiện kiệm lời nữa.
Nàng cược rằng hắn sẽ không ân đoạn nghĩa tuyệt với nàng, cũng sẽ nguyện ý thay nàng cứu cha ra. Một đêm vợ chồng trăm năm ân ái, không phải mọi người đều nói như vậy sao?
Về phần sau khi cứu cha nàng ra, hắn lại đối đãi thế nào với nàng...
Nàng không muốn nghĩ!
“Ta ở đây chờ chàng, chờ chàng hết bận, ta có lời muốn nói với chàng.” Đôi mắt đen của nàng bình tĩnh nhìn hắn.
Nam Cung Khiếu Thiên nhìn đôi mắt liều lĩnh của nàng, cảm thấy cả kinh.
Nàng cho rằng cứ như vậy có thể xoay người rời đi! Hay là những chuyện vừa qua, đối với nàng đều không tính là gì? Nếu không phải hắn ném đi thuốc mê của hắn, có thể nàng đã dùng thuốc mê đối phó với hắn rồi.
Trên lưng hắn phát lạnh, trầm mặt, quay lưng bước về phía phòng ngủ.
“Nàng ở bên cạnh, ta sẽ phân tâm.” Hắn lạnh lùng nói, hoàn toàn không cho nàng cơ hội mở miệng.
Kim Ánh Nhi lùi về sau một bước, miễn cưỡng nở nụ cười. Thì ra nàng cũng không quan trọng bằng công việc của hắn, vậy nàng còn lưu luyến gì nữa?
“Chàng đi vào đi.” Kim Ánh Nhi tỏ vẻ lơ đễnh vung tay lên.
Ánh mắt Nam Cung Khiếu Thiên càng lạnh hơn, cũng không quay đầu bước vào bên trong phòng.
Chỉ là, nhớ đến bóng dáng nàng một mình cô đơn đứng trong vườn hoa, hắn mới ngồi vào bàn lại lập tức đứng dậy.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng sáo khó nghe, quấy nhiễu khiến người khác không thể làm việc.
Nam Cung Khiếu Thiên nhếch môi, phát hiện bản thân hoàn toàn không có cách nào mặc kệ nàng, đành phải mở cửa ra.
“Ầm ĩ đến chàng sao?” Kim Ánh Nhi buông cây sáo, tươi cười vô tội nói.
Hôm nay nàng nhất định phải giáp mặt cùng hắn nói chuyện rõ ràng...
Kim Ánh Nhi nhìn hắn, như muốn khắc dung mạo của hắn vào trong đầu.
“Qua đây.” Nam Cung Khiếu Thiên duỗi tay về phía nàng.
Nàng cắn môi dưới, giống như một con chim nhỏ bay về phía hắn, nhảy vào trong lòng hắn.