Sáng hôm sau, khi Mạc Chính Phong tỉnh dậy thì Lương Vỹ vẫn còn đang ngủ. Anh không muốn quấy rầy cậu, cho nên nhẹ nhàng xuống giường, đi xuống nhà ăn sáng trước, định bảo chị giúp việc nấu cháo cho cậu, đợi cậu dậy thì sẽ đem lên. Anh khẽ khàng nâng chăn lên, thấy cậu hơi nhíu mày, đưa tay kéo xuống, thân mình ngọ nguậy cuộn thêm chăn vào người mình, sau đó lại chép miệng ngủ tiếp. Mạc Chính Phong nhịn không được bật cười. Mới hôm qua đánh người ta hôm nay lại có thể ngủ ngon lành như vậy, quả thực một chút cảm giác tội lỗi cũng không có sao?
Thôi được rồi, dù sao lúc ấy cậu cũng đã ngủ, chắc là mơ nên vô ý vung tay đánh trúng anh. Là do anh tự mình dâng mặt cho người ta đánh