- Hả? Gì? - Mạc Chính Phong đang định kể về cậu thiếu niên đó, bị ngữ khí của Lương Vỹ dọa giật mình, ngơ ngác nhìn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. - Em gọi anh hả?
- Anh đi chết đi cái đồ con lừa! - Cậu nổi khùng lên đánh anh chạy vòng quanh nhà.
Hai đại nam nhân đã ba mươi tuổi đến nơi còn chạy giỡn như hai đứa trẻ con. Lương Vỹ vừa đuổi theo anh vừa nghiến răng nghiến lợi, vơ tất cả những thứ gì có thể ném đều ném về phía anh. Gối, dép đi trong nhà, sách, báo, điều khiển ti vi,... Mạc Chính Phong vừa chạy vừa nghiêng trái ngả phải né tránh “ám khí”, miệng vẫn không ngừng kêu la:
- Nghe anh giải thích đã! Vỹ Vỹ! Em làm sao vậy hả? Đừng ném nữa mà! Vỹ Vỹ!
Nếu dễ dàng từ bỏ chỉ vì vài câu nói của anh thì Lương Vỹ đã không còn là Lương Vỹ rồi, cậu vẫn tiếp tục rượt đuổi anh thêm vài vòng nữa, đến khi mệt tới nỗi không nhấc nổi chân lên mới chịu thôi, ngồi phịch xuống ghế sofa thở hổn hển. Mạc Chính Phong cũng đứng cách xa cậu, cúi gập người thở dốc. Đợi nhịp thở ổn định hơn rồi, anh mới cẩn thận dè dặt đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu, cậu lại quay mặt đi nơi khác, nhích xa anh ra một chút. Anh nhích tới gần, cậu lại nhích ra, lúc không còn chỗ để nhích nữa cậu mới hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tránh xa lão tử ra! Không khiến anh ngồi gần! Lăn đi tìm mỹ thiếu niên của anh đi!
Mạc Chính Phong bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra tên nhóc này đang ghen! Trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng thú vị, nhưng cũng có chút e dè. Ghen kiểu như cậu, sớm muộn gì cũng khiến anh mất mạng, mà cho dù anh không mất mạng, nhà cửa cũng sẽ tan hoang mất. Anh ôm lấy cậu, bị cậu hất ra vẫn bám dính như bạch tuộc, giọng điệu mè nheo như trẻ con:
- Bánh bao bự! Vợ yêu! Anh xin lỗi, anh không nên khen người khác trước mặt em. Vấn đề là cậu ấy thực sự rất đáng yêu. - Lương Vỹ mặt đen thêm một tầng, đang chuẩn bị quay lại cho con lừa ngốc phía sau một bạt tai thì anh lại tiếp - Nhưng không phải kiểu anh thích, với lại cậu ấy là bảo bối của anh trai anh.
Vẻ nhăn nhó trên mặt Lương Vỹ giãn ra một chút, nhưng vẫn chưa hết giận. Ai quan tâm cậu ta là bảo bối của ai, anh khen rồi thì chính là khen rồi. Hai người được ấn định đóng phim chung với nhau cũng là chuyện đã rồi, không thể thay đổi. Mọi lí do đều là ngụy biện!
Thế là cậu cứ vậy mà giận dỗi anh nguyên một buổi chiều.
Mãi đến tận tối muộn, Mạc Chính Phong dùng đủ lời ngon ngọt cùng “ái tình mặn nồng” mới dỗ dành được cậu nguôi giận, có thể thoải mái ôm cậu trong lòng mà đi ngủ.
Lương Vỹ lúc này đã mệt, ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, chuẩn bị nhắm mắt thì bỗng nhiên giọng nói trầm ấm của anh lại truyền từ đỉnh đầu cậu xuống, nghe nghiêm túc lạ thường:
- Mai em theo anh đi gặp anh trai anh nhé.
- Hả? Để làm gì? - Lương Vỹ có chút chưa xử lý kịp thông tin.
- Em đã là bạn trai anh, cũng nên ra mắt người nhà chứ. Ba mẹ anh đều mất rồi, chỉ còn có anh trai. Em không cần lo, anh ấy rất thương anh. Hơn nữa anh ấy cũng giống anh, sẽ không trách được anh.
Lương Vỹ dù sao cũng chưa từng gặp Mạc Chính Thuần, trong lòng ít nhiều vẫn sẽ lo lắng. Cậu quên cả mệt, quên cả buồn ngủ, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem ngày mai nên ăn mặc ra sao, cách cư xử phải thế nào,... Mạc Chính Phong nhìn vẻ mặt đăm chiêu của cậu, bật cười đưa tay ấn vào giữa trán cậu, trêu chọc:
- Còn nhíu nữa sẽ thành nếp nhăn đó! Ngoan, ngủ đi, không cần lo, có anh ở đây, tất cả đều sẽ ổn thôi.
Anh kéo đầu cậu vùi vào lồng ngực rắn chắc của mình, thỏa mãn hít hà mùi hương sữa tắm trên người cậu, bàn tay vỗ nhẹ lưng cậu như muốn dỗ cậu ngủ. Có anh an ủi, hơn nữa trong lòng Lương Vỹ cũng sẵn có hiếu kỳ muốn gặp cậu thiếu niên hiện ở cùng Mạc Chính Thuần, nên rốt cuộc không suy nghĩ nữa, an tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau, Lương Vỹ xin Tiêu Thần cho nghỉ làm, cùng Mạc Chính Phong đến nhà Mạc Chính Thuần. Trên đường đi, Mạc Chính Phong vì tránh để cậu căng thẳng nên vẫn luôn trò chuyện với cậu, lúc đầu nói về thân thế cậu thiếu niên Lâm Dương kia, sau đó lại nói về bộ phim sắp tới của anh, nghe bên nhà sản xuất nói là đang thiếu kinh phí. Cậu nghĩ đến Tiêu Thần, liền tùy tiện nói sẽ nhắc với hắn, xem hắn có hứng thú đầu tư không. Ban đầu cậu cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, biết chắc Tiêu Thần sẽ không đổ tiền vào những thứ như thế này. Nhưng người tính không bằng trời tính, Tiêu Thần lại thật sự đồng ý, thậm chí sống chết cũng phải giành lấy quyền làm tài trợ chính cho bộ phim này. Bởi vì, một trong hai diễn viên chính, cậu thiếu niên ở nhà Mạc Chính Thuần kia, chính là Chu Đinh - người mà Tiêu Thần bấy lâu vẫn tìm kiếm.
Chu Đinh và Tiêu Thần có mối quan hệ tình cảm rất phức tạp. Một năm trước đây, do phạm phải lỗi lầm lớn, Tiêu Thần đã khiến Chu Đinh bỏ nhà ra đi, từ đó mất tích, mất bao nhiêu công sức cũng không tìm được chút tin tức nào. Vậy mà Lương Vỹ lại gặp được cậu trong tình huống không thể ngờ tới. Có điều... cậu lại mất trí nhớ, không nhận ra được người quen cũ. Lương Vỹ không kịp suy nghĩ nhiều đã chạy về báo cho Tiêu Thần, đồng thời giúp hắn vạch ra kế hoạch “truy thê” để đưa được Chu Đinh về nhà.
Suốt quãng thời gian sau ngày bộ phim bấm máy chính là chuỗi ngày “đặc sắc” nhất cuộc đời Lương Vỹ. Mỗi ngày cậu phụ trách lái xe chở Tiêu Thần đến phim trường, hai người ngồi xem “người của mình” thân thân mật mật với người khác, ăn giấm đến chua lè cả người. Giờ giải lao thì mỗi nhà một góc, bên này cậu với Mạc Chính Phong ân ân ái ái đùa qua giỡn lại, bên kia Tiêu Thần không ngừng kín đáo bày tỏ tâm ý quan tâm tới Chu Đinh, thỉnh thoảng Lương Vỹ còn quay sang trêu chọc hai người. Ngày tháng qua quả thực là vui vẻ.
Có đường có mật, dĩ nhiên làm sao thiếu muối.
Dù có gặp lại Chu Đinh, phải lo nghĩ nhiều chuyện hơn, nhưng dẫu gì cũng là chuyện nhà người. Lương Vỹ cậu giúp người cũng không thể quên mình. Cuộc sống của cậu và Mạc Chính Phong bắt đầu trở nên có tình thú hơn sau một lần cậu vô tình xem được một bộ phim...