Chính Là Chờ Em Nói Yêu Anh

Chương 9: Chương 9: Vỹ Vỹ vô cùng câu nhân




Lương Vỹ còn đang mê mải hưởng thụ giây phút hạnh phúc ngắn ngủi, không để ý đã được ôm vào xe từ lúc nào. Đến khi cậu giật mình nhận ra, xe đã chạy, mà cậu... vẫn được Mạc Chính Phong ôm trong lòng _

- Học trưởng... anh... không phải nên bỏ tôi xuống sao? - Lương Vỹ vô cùng xấu hổ.

Mạc Chính Phong thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, trả lời:

- Mông cậu không phải cũng bị thương sao? Ghế đệm này không đủ mềm, cứ để như vậy đi.

Lương Vỹ bỗng chốc có cảm giác muốn độn thổ. Sao có thể nói một cách vô tư như thế.

Tài xế Trương Long ở phía trước cố nhịn cười đến hai vai run run. Nhị thiếu gia à cậu nói chuyện có thể nói chuyện rõ ràng hơn một chút không? Mấy lời này dễ gợi liên tưởng đó nha! Ngày ngày ở nhà nhìn đại thiếu gia với Lâm Dương thiếu gia quấn quýt đã đủ lắm rồi! Trương Long người ta là cẩu FA đã hai mươi mấy mùa hoa rồi có được không?

Lương Vỹ ngại đến muốn bốc hơi, không thể làm gì hơn ngoài để yên cho Mạc Chính Phong ôm. Cậu tận lực quên đi sự tồn tại của tài xế. Xấu hổ chết mất! Nhìn mình như thể đồ dễ vỡ phải được bảo quản cẩn thận ấy. Còn đâu tôn nghiêm của một người đàn ông chân chính? Ờ... mặc dù từ khi chấp nhận việc mình thích con trai, bản thân còn là tiểu thụ thì mấy chữ đàn ông chân chính đã không còn phù hợp với cậu nữa rồi. Nhưng mà...

Ngoài trời đang mưa nên có chút lạnh, trong xe lại không tắt điều hòa. Lương Vỹ vì bị lạnh mà hơi run nhẹ, hắt xì một cái.

Mạc Chính Phong cau mày:

- Trương Long, tăng nhiệt độ lên! Anh không biết lạnh hả?

Tài xế tội nghiệp nghe lời, trong lòng âm thầm oán hận. Nhị thiếu đang ăn hiếp hắn nha. Bình thường anh có biết lạnh là gì đâu. Giữa mùa đông còn có thể đi bơi... Vậy mà giờ... À quên, có một vị đang ngồi trong lòng anh kìa. Nhìn qua đã biết là yếu ớt, trọng điểm cần bảo hộ. Chậc chậc, bất quá trông hơi ngố. Gu của nhị thiếu gia thật lạ. Không giống như đại thiếu gia. Lâm Dương kia vừa đáng yêu lại ấm áp như ánh mặt trời, chu đáo lịch sự, thật khiến người ta yêu thích. Trương Long bỗng nảy sinh một chút khinh thường với Lương Vỹ...

Tuy nhiên, suy nghĩ chỉ có thể giấu trong lòng, vì ánh mắt như sắp giết người của Mạc Chính Phong đang nhìn hắn qua gương chiếu hậu đó. Hắn chưa muốn từ tài xế biến thành ô sin đi dọn nhà vệ sinh đâu nhá!

Đến nhà, Trương Long lái xe vào gara, từ đây có đường lên nhà chính nên không cần hắn đi theo che dù, vì vậy hắn thức thời ở lại dưới gara lau xe. Nhị thiếu gia đưa “bạn” về, không nên làm phiền.

Mạc Chính Phong một đường bế cậu lên thẳng phòng... tắm. Vì sao ư? Để cậu tắm! Đó là điều đương nhiên. Anh có thói quen về nhà sẽ tắm trước tiên, cho nên anh cũng muốn cậu tắm trước. Ở ngoài về, người toàn mồ hôi bụi bặm, không tắm sạch sẽ không thể bình thản ngồi nói chuyện.

Bạn cũng sẽ thích

Fanfic Thanh Vũ: Nắng Hạn Gặp Mưa Rào bởi kato999

Fanfic Thanh Vũ: Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Bởi kato999

65.2K 5.3K

Tác Giả: Giai Nhân

Thể loại: Đam Mỹ

Mình chỉ up lại thôi nhé! Truyện không phải mình viết. Trong truyện hai nhân vật chính dựa theo hình tượng Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ nên mình đã xin tác giả lấy nguyên tên 2 người rồi nhé!

Lương Đông thành Vương Thanh

Triệu Tử Thiêm thành Phùng Kiến Vũ

Đúng người, sai thời điểm bởi Shantran

Đúng người, sai thời điểm

Bởi Shantran

1K 40

*Tên: Không thể đến với nhau

*Tác giả: Sakura Shan

*Thể loại: truyện tình cảm, truyện Việt, ngược tâm.

*Giới thiệu nhân vật:

- Như (nữ chính): chưa từng gặp mặt mẹ, bố bỏ đi từ khi Như mới lên năm, ở với ông bà.

- Phong (nam chính): mẹ bỏ rơi, bố bị vu oan phải đi tù, ở với mẹ kế.

- Một số nhân vật khác

*Tóm tắt truyện:

Chỉ đơn giản là hai người yêu nhau, yêu rất nhiều nhưng không thể đến với nhau.

Họ gặp nhau, quý mến, rồi yêu nhau. Lớn lên một chút, họ xa nhau. Khi tìm lại được nhau rồi lại bắt buộc xa nhau lần nữa, và lần này, vĩnh viễn không thể về bên nhau nữa...

Cuộc đời hai người là một chuỗi bi kịch đầy đau khổ. Khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi chẳng thể nào khỏa lấp những đau thương liên tục ập đến. Thế mới biết, trong tình yêu, không phải cứ yêu chân thành là sẽ được bên nhau mãi mãi.

*Đôi lời tác giả:

Mình đơn thuần muốn viết một câu chuyện buồn về một mối tình đẹp mà đầy trắc trở. Vì lười nên tốc độ up chương mới rất chậm. Ai không kiên nhẫn xin đừng giục, tội tác giả.

Chúng ta đã từng yêu nhau như thế bởi TieuTieuwind333

Chúng ta đã từng yêu nhau như thế

Bởi TieuTieuwind333

11.7K 773

Văn án:

Hồi học cấp ba cô thích anh nhưng không dám bày tỏ. Ba năm sau may mắn ngồi cùng bàn với anh cô liền lấy hết can đảm nói ra, anh không tỏ thái độ, cô liền tự nhận mình là bạn gái của anh.

Trong trường có rất nhiều bạn nữ thích anh, bị cô từng bước loại bỏ, những người đó chạy đến chỗ anh khóc lóc, anh chỉ cau mày liếc cô một cái. Cô của lúc đó sẽ lao tới ôm chặt lấy anh, nở nụ cười đến là vô tội.

Trong giờ học hay ra chơi có nhiều lúc cô tựa vào vai anh, anh sẽ nói :“ Người khác sẽ hiểu nhầm mất! “, cô nắm tay anh liền giằng ra nói :“ không thích! “, thậm chí có những lúc chỉ có một mình cô lải nhải còn anh vẫn lạnh nhạt.. Cô nghĩ, bản thân đã chịu quen sự lạnh nhạt của anh sẽ không bao giờ có chuyện cô bỏ cuộc. Nhưng hình như cô đã sai, dù cho có thích anh đến thế nào thì sự lạnh lùng trong tính cách của anh cẫn khiến ngọn lửa rực cháy trong cô từng chút lụi tàn. Và tất cả chính thức chấm dứt vào một ngày mưa.

Hôm đó, một cô gái đến tìm anh. Vì dính nước mưa nên không Áo cô ấy có chút ướt. Cô chưa kịp phản ứng thì anh đã bước đến, cởi áo khoác của mình cho cô gái ấy.

Mọi người trong lớp thấy cảnh này đều liếc mắt về phía cô, cô hơi run, bước nhanh tới, hỏi anh :

“ Cô ta... Là... Ai? “

Anh nhíu mày nhìn cô, trầm mặc, hiển nhiên là không định trả lời. Cô tức giận, giơ tay muốn tát cô ta nhưng bị anh giữ lại, hất ra.

Khoảnh khắc ngã xuống đất viền mắt cô nóng lên, anh vội cúi xuống muốn đỡ cô lại bị cô tránh đi, cô cất giọng bình tĩnh :

“ Xin lỗi, phiền bạn tránh ra, mình có thể tự

[Đam Mỹ/End] Luôn Luôn Có Nhau bởi __TinTin__

[Đam Mỹ/End] Luôn Luôn Có Nhau

Bởi __TinTin__

5.7K 417

Fic này ta viết chỉ để ôn lại tất cả kỉ niệm mà ta có với thằng bạn thân đầu tiên của ta, Lưu Thiên Bằng nhá.

Cộng với thằng cha đàn anh của mình, Lê Lư Gia Huy.

Chỉ là hắn chính xác là mối tình đơn phương đầu tiên của ta luôn ấy, nghe cute cute nhỉ?

Thằng cha kia như đàn anh nhưng cũng cute cute :3

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Anh và cậu gặp nhau trong hoàn cảnh hết sức trớ trêu.

Cậu thì là một tên thuần tsun, chẳng bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài cả.

Anh thì là một tên thê nô, ôn nhu công trong truyền thuyết.

Hắn như một thằng tăng động vô tư với đời.

Ngặt nỗi, hai người chỉ đơn giản bị rào cách bởi bốn chữ “Bạn Thân Suốt Đời“.

Còn cậu với hắn bị ngăn cách “Anh Em Suốt Đời“.

Hai người, tình yêu đơn phương từ một phía, phải chăng đây là một cuộc ngược tâm hoành tráng của cậu??

Hai người, tình yêu đơn phương từ một phía, ngược nát tâm hồn cậu mất rồi?

Nhạc Trung Quốc (pinyin + lời Việt) bởi Shantran

Nhạc Trung Quốc (pinyin + lời Việt)

Bởi Shantran

7.2K 510

Pinyin: sưu tầm

Lời Việt dịch sát nghĩa 60 - 70%

Nguồn: sưu tầm, viết

:p

[ĐAM MỸ] ĐEN TRẮNG bởi lachy93

[ĐAM MỸ] ĐEN TRẮNG

Bởi lachy93

11.6K 615

ĐEN TRẮNG - Lạc Hy

Thể loại: đam mỹ, hắc bang, ngược...

Couple chính: Vic Long x Kay Elvis

Văn án:

“Anh nhìn thoáng người phụ nữ đang giãy giụa trước mặt, ánh mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào người y, tàn nhẫn hỏi:

- Em rất yêu cô ta? Có thể vì cô ta mà chấp nhận tất cả mọi trừng phạt của tôi?

Y chăm chú nhìn lại anh, trái tim khẽ siết lại đáp:

- Đúng vậy!

Anh cười khẽ một tiếng, nhưng ý cười chẳng hiện trong đôi mắt:

- Được, em đừng hối hận! Giữ cô ta lại, để tôi cho cô ta biết người cô ta yêu bị tôi thao như thế nào!...”

À, mong các bạn đừng bao giờ nhắn tin hay cmt hỏi Hy chuyển Ver này nọ, bởi Hy sẽ không đồng ý. Truyện của Hy chỉ được post ở hai trang: wattpad/lachy93 và lachy93.wordpress.com.

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử bởi sokkonthongminh

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Bởi sokkonthongminh

28.3K 1.6K

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Tác giả: Snowdrop

Thể loại: Mạt thế, trọng sinh, dị năng, cường cường, huynh đệ niên thượng, ôn nhu công x ngạo kiều thụ, công sủng thụ, 1×1, HE.

Dịch: QT

Edit: Tiêu Lan

Beta: Dung Phạm & Eugen

Tình trạng edit: Hoàn

Lương Vỹ không biết nên phản ứng thế nào nữa. Khách đến không phải nên ở phòng khách nói chuyện trước sao? Sao lại đưa lên đây?

- Học trưởng, anh...

- Tắm trước, có gì nói sau. - Mạc Chính Phong cực kỳ lãnh khốc (giả bộ).

Lương Vỹ ngậm miệng, không phản đối. Có lẽ anh ưa sạch sẽ. Nhưng mà... thế này... có chút hơi... không được tự nhiên.

- Cậu tự làm được chứ?

- Vâng... dĩ nhiên.

- Tốt! Tôi về phòng tôi, xong sẽ sang tìm cậu.

Anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống, xoay người tiêu sái rời đi.

Vừa ra khỏi phòng, tâm tình tốt liền khẽ yeah một câu. Ha ha, cuối cùng đưa được người về nhà rồi. Lần đầu tiên trong đời anh sẽ được nhìn thấy bộ dạng cậu khi không mặc đồng phục. Nghĩ là thấy thú vị rồi!

Lương Vỹ không hề hay biết ý đồ của anh, tự mình cởi quần áo tắm. Phòng tắm rất rộng, còn có bồn tắm lớn, có đủ sữa tắm, sữa rửa mặt, kem đánh răng,... còn mới nguyên. Nhìn đã thấy thèm khát. Cuộc sống của người nhà giàu, quả là khác xa với cậu.

Lương Vỹ ngâm mình trong nước ấm, nhắm mắt nghĩ đến Mạc Chính Phong. Anh đẹp trai, giàu có, đa tài, cậu còn xứng với anh sao? Cậu chỉ là một cô nhi sống nhờ người khác, gia cảnh tầm thường, nhan sắc không có, tài năng càng không. Được cái học lực tạm chấp nhận đi, nhưng ai thèm quan tâm bạn học giỏi hay không khi trong tay bạn có tiền? Vì thế, Lương Vỹ cảm thấy vô cùng xấu hổ, tủi thân. Đã như vậy, sao cậu còn thích anh chứ? Âm thầm yêu, âm thầm nhớ, âm thầm ngắm nhìn, không dám nói một lời rằng: “Em thích anh.” Biết trước tương lai của một kẻ yêu đơn phương là nuốt nước mắt mỉm cười nhìn người mình yêu tay trong tay với người khác, đau khổ vô vàn. Sao cậu vẫn không thể buông? Trước đây, anh với cậu không qua lại thì thôi đi. Dạo này anh lại luôn ở gần cậu, thỉnh thoảng buông vài câu khen ngợi trêu chọc, làm một số chuyện mờ ám, giống như thích cậu mà lại như không, khiến cậu càng chìm sâu không cách nào thoát ra được. Mỗi lần anh gieo hy vọng rồi lại tạt một gáo nước lạnh vào lòng cậu, Lương Vỹ đều rất khó chịu, buồn bã. Giá như anh đừng để ý đến cậu, cậu còn nghĩ có thể dần từ bỏ. Đằng này,... Cảm giác đến gần mà không sao chạm được, đau lắm có biết không?

Trầm mặc một lúc, nước tắm cũng muốn lạnh rồi mà cậu vẫn chưa xong. Tiếng Mạc Chính Phong bên ngoài sốt ruột gọi:

- Vỹ Vỹ! Cậu làm gì lâu thế?

Lương Vỹ chợt bừng tỉnh. Aiz, cậu ở trong này lâu như vậy rồi sao? Thật là...

Vội vàng đứng dậy, vơ tạm áo choàng tắm treo ở mắc trên tường khoác vào, cậu bước nhanh ra. Nhưng vì vừa tắm xong, chân còn ướt, sàn nhà thì trơn, mà cậu còn bị thương không thể đi bình thường, thế nên mới ra khỏi phòng tắm đã trượt ngã.

OMG đừng nha! Ngã đủ rồi!

Mạc Chính Phong lần nữa thực hiện thành công màn anh hùng cứu mỹ nhân, đỡ được cậu. Sau đó xoay người, bế cậu lên đặt trên giường. Động tác vô cùng đẹp mắt, xứng đáng được tán thưởng!

- Muốn tàn phế luôn sao? Mai còn phải diễn kịch đó! - Mạc Chính Phong nghiêm khắc trách cứ. Cái tên nhóc này sao hậu đậu như thế? Khiến người khác thật lo lắng.

Lương Vỹ nhìn anh, không nói. Vừa rồi thật sự bị dọa hết hồn. Nhưng hiện tại thấy anh vì cậu mà lo lắng, trong lòng cậu rất ấm áp. Tim nhảy tưng tưng liên hồi. Mấy suy nghĩ vẩn vơ trong đầu khi nãy cũng bị vứt bỏ hết. Có làm sao đâu! Tương lai sau này để sau này nói. Giờ cứ sống cho tốt đi đã, trân trọng những phút giây quý giá này. Lỡ mai có xa thì cũng có một hồi ức đẹp để nhớ về, rằng đó là người mình yêu. Anh ấy từng cho mình hạnh phúc...

Mạc Chính Phong nhìn cậu một lúc, bất giác cảm thấy xao động. Tên nhóc này... không đeo kính! Vì khi nãy tắm phải bỏ, mà đi ra vội chưa kịp đeo lại. Đôi mắt hẹp dài đầy mê hoặc cứ thế hướng về phía anh, hút hồn anh lạc đến tận chốn xa nào. Mái tóc ướt nhẹp, một vài lọn tóc dính trước trán càng gợi ham muốn trong lòng người. Liếc xuống một chút, sẽ thấy được cổ áo choàng tắm rộng mở, lộ ra khuôn ngực trắng nõn cùng một phần xương quai xanh gầy quyến rũ. Dưới nữa, đôi chân thon dài càng khiến người ta nổi lên dục vọng xấu xa. Cậu đẹp, nhưng không phải kiểu yểu điệu của phụ nữ. Anh càng nhìn càng không kìm được cảm thán: “Vỹ Vỹ quả thực vô cùng câu nhân!” Tên nhóc ngốc nghếch này, hóa ra cởi bỏ bộ đồng phục sẽ trở nên đẹp như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.