Nếu là bình thường Cận tiêu nghe thấy ngữ điệu nói chuyện này của Lý nhất xuyên các đuôi chắn chắn đã sớm vểnh lên trời, một bên đắc ý một bên ghét bỏ châm chọc y: ” Sao? Ghen à? ”
Nhưng hiện tại, đầu của y đã bị cồn quấy thành bột bánh, không chỉ không nhận ra điểm khác thường mà còn thì thâm một câu: ” Thật sự… Rất lớn.”
“….” Lý nhất xuyên cảm thấy thực buồn bực, dừng một chút, chưa nói là đúng hay sai, chỉ lãnh đạm hỏi, ” Cậu đang ở đâu? ”
Cận tiêu đơ rathật lâu thật lâu mới có thể hiểu được ý của những lời. Y nghiêng đầu, hỏi ông chủ quán Bar.: ” Tôi đang ở đâu vậy nhỉ? ”
Ông chủ quán bar: “…”
Lý Nhất Xuyên: “…”
Cận Tiêu: “…?”
Ông chủ quán bar đànhchữa cháy cho y, đưa tay đoạt điện thoại rất nhanh khai báo địa chỉ.
Lý Nhất Xuyên nghe xong “Ừm” một tiếng, ngữ điệu không hề thay đổinói: “Chờ tôi.”
Rồi điệnthoại bị nhéttrở lại vào tay Cận Tiêu.
Cận Tiêu tiếp nhận di động “ này này ” nửa ngày cũng không thấy tiếngtrả lời, ủ rũ ngã lên quầy bar, ủy khuất kêu to: “Anh ta tại sao không nói gì hết!”
Ông chủ quán bar vô cạn lời, một lúc lâu mới nói: “… Treorồi.”
Cận Tiêu nhất thời nhảy dựng lên, cổ họng run rẩy khiếp sợ nói: “Cái gì… Anh ta chết rồi?”
(Hẳn là CT hiểu nhầm LNX treo cổ tự vẫn?)
Ông chủ quán bar: “…”
“… … Ý tôi làanh ta treo điện thoại.”
“A, sao ôngkhông nói sớm.” Cận Tiêu lại nằm úp sấp xuống, chân dài đung đưa đông tâyloạn một hồi, “Làm người ta sợ muốn chết.”
Trong tâm ông chủ quán bar nói tôita mới bị cậuhù sợ chết ấy, trên mặt lại bất động thanh sắc mà nói: “Xin lỗi, lần sau sẽ không nóivậy, cậumuốn uống nước giải rượu không?”
“Không cần! Không muốn uống!” Cận tổng thực không kiên nhẫn mà xoay mặt đi, vươn tay bắt lấy cà vạt của ông chủ, tăng lớnthanh âm, ủy ủy khuất khuất mà rầm rì, “Bảo bảo, lạiôm một cái ~ “
Ông chủ quán bar: “… … … … …” Này là sao đây!
Thấy gãkhông động, ánh mắt Cận Tiêu trầm xuống, tính tình đột nhiên thay đổi, dùng sức đá người gã một cú, lạnh giọng hỏi: “Mẹ nó, anh nói cưngđó, ôm hay không ôm!”
Động tĩnh lần này của y đặc biệt lớn, cơ hồ nửa người trong quán bar đều tò mò quay lại nhìn. Hết cách, ông chủ đành phải ra khỏi quần bar, cởi găng tay vuốt lông cho y, thấp giọng ôn nhu dỗ: ” Ôm thì ôm, ngoan, đừng làm rộn.”
Thế mà Cận tiêu lại yên tĩnh thật, ánh mắt mờ mịt, một lần nữa gục lên quần bar, ngoan ngoãn để mặc gã dỗ dành.
Ông chủ quán bar thấy y nhanh vậy đã nhu thuận, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, quay đầu lại, quả nhiên thấy Lý nhất xuyên đứng tựa một bên, thần sắc không rõ mà nhìn chằm chằm theo tay gã, con ngưoi tối như mực, thâm sâu lại nguy hiểm.
Tớirồi, biết ngay là sẽ phải đụng mặt mà.
Sắc mặt không đổi thu tay về, mang lại găngtay, bướcvào trong quầy, tiếp đón: “Đến rồi? Muốn uống cái gì hay không?”
“Không cần.” Lý Nhất Xuyên vòng tay ômthắt lưng Cận Tiêu, kéo y tới bên cạnh mình, “Tôi tới đưa bảo bảo đi.”
Ông chủ quán bar: “…”
Gãkhó có được quẫn bách: “Thật ngại, tôi cũng là không có cách khác…”
Lý Nhất Xuyên nhìn qua thực bình tĩnh: “Ừm, tôi hiểu, em ấy uống rượu vào sẽ quấy phá như nào.” Ngừng vài giây, lại nóitiếp, “Yên tâm đi, lần sau sẽ không gây thêm phiền toáicho anh.”
Sắp xếp lại cậu này mộtchút thìchính là: Yên tâm đi, lần sau sẽ không quay lại quán này của anh đâu.
Ông không khỏi có chút đau đớn khôn nguôi, ngữ khí lại thủy chung mang theo ý cười: “Không saokhông sao, thật ra Cận tổng cũng không gây phiền gì.”
Lờinói vừa dứt, Cận tổng cũng không gây phiền gìđột nhiên đứng lên, mặt không đổi sắc chống taytrên quầy bar, ọc ọc nôn ra.
Ông chủ quán bar: “…”
Lý Nhất Xuyên: “…”
Cận Tiêu mở cổ áo, lại nôn thêm lần nữa: “… … Ngô… Khó chịu!”
Lý nhất xuyên vô cùng bình tĩnh đỡ Cận tiêu, lấy một cái khăn tay từ trong túi áo ra lau lau khoé miệng giúp y, lại lấy thêm tiền đặt tới trước mặt ông chủ, mang theo chút xin lỗi gật gật đầu: ” Ừm, chúng tôi đi trước. Sẽ đến nhận lỗi anh sau.”
Nói xong, cũng mặc kệ Cận Tiêu còn đang khó chịuvặn vẹo, trực tiếp ômngang eo y khiêng lên vai đi ra khỏi quám Bar
Dọc theo đường đi, hắnkhông nói một lời, sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh như thế, thẳng đến khi vàoxe mới nâng mặt Cận Tiêu lên, dùng nước khoáng để ysúc miệng, ngay sau đó gần như hung ác mà hôn lên, dùng sức duyện hút đầu lưỡi của y.
Cận Tiêu: “… Khụ, khụ… Ngô ngô —— Muốn nôn!”
Ybị hôn đến lại muốnnôn.
Lý Nhất Xuyên đúng lúc thu lưỡi, che lại cái miệng của y, ghé vào lỗ tai ynhẹ giọng nói: “Đừng nôn, không khí tốt như vậy, em dám nôn anh sẽ chịch,chết, em!”
Cận tiêu nghe lời không nôn. Y chớp chớp đôi mắt, gian nan mà chuyển hướng nhìn về phía Lý nhất xuyên, nhìn nửa ngày, cuối cùng nhận ra đây là người yêu của y, nhớ tới câu nói của hắn, Cận tiêu thực hào phóng mở ra hai chân, hừ hừ nói: ” Vậy đến làm em đi a. ”
Lý Nhất Xuyên: “…”
Lý Nhất Xuyên cảm thấy hơi đau đầu, vươn tay khép lại hai cái chân dài không quy củ kia, than nhẹ nói: “Như thế nào lại nghĩ đến chuyện này.”
Cận Tiêu không cao hứng: “Không là anh nói muốn chichchết em sao? Rút lại hả?”
Lý Nhất Xuyên nhu nhu ấn đường: “Anh thuận miệng nói vậy thôi, em đừng nghĩ là thật.”
Cận Tiêu ngẩn người, “A” một tiếng xoay mặt đi, cũng không biết có nghe hay không, đợi đến lúcLý Nhất Xuyên cảm thấy không bình thường lắm thì đôi mắt yđã nhiễmđỏ.
Lý Nhất Xuyên: “… …”
Lý Nhất Xuyên luống cuống, lập tức cúi đầu, thật cẩn thận mà xoay mặt của y, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy? Sao lạiđột nhiên khóc?” Dừng một chút, thanh âm hắnlại thấp hơn ôn nhu hơn, “Đừng nói với anh là bởi vì không thể làm —— “
Chữ “tình” chưa nói hết, hắnthình lình bị Cận Tiêu đạp một quyền, vành mắt đỏ hoe nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính là vì vậy! Mỗilần làm chỉ có có, ba, lượt, ông đây đã muốn đánh anh từ lâu rồi!”
“…” Lý Nhất Xuyên thật sự không biết nên nói gì cho phải, trầm mặc một hồi, bất đắc dĩ nói, “Bác sĩ nói làm nhiều sẽ gây ảnh hưởng xấu tới thân thể, hơn nữa em thực dễ dàng bị giang nứt*, mỗi lần làm đềuchảymáu.”
Cận Tiêu lại một lần nữa sửng sốt, vài giây sau nghiêng đầu sang chỗ khác: “Anh ghét bỏ tôi bị giang nứt*…”
*Giang ở đây là hậumôn, ghép vào với nứt…
Lý Nhất Xuyên: “… … Anh không có.”
“Anh có.”
“Thật sự không có.”
“Anh chính là có!” Cận Tiêu xoay mặt, phẫn nộ mà nói, “Nếu như không có thì đến chịchtôi a!”
Lý Nhất Xuyên: “…”
Lý Nhất Xuyên nghĩ nghĩ, thỏa hiệp nói: “Hôm khácđi.”
Cận Tiêu hừ lạnh: “Cần gì phải hôm khác, chẳng lẽ hôm nay anh bị liêt dương à?”
“Không, hôm nay nó không cao hứng.” Lý Nhất Xuyên vẻ mặt bình tĩnh mà nói hưu nói vượn, “Nó nghe thấy em khen điểu người khác lớn, nó ghen tị.”
Cận Tiêu ngu sibị cái lý do này thuyết phục: “… … A, như vậy sao, vậy hôm khácđi.”
Hai người cứ như vậy tạm thời hoãn chiến, lái xe về nhà.
Vừa vào cửa, Cận Tiêu lại bắt đầu không an tĩnh, rầm rì mà ởngười Lý Nhất Xuyên cọ cọ: “Không chịchthì cũng sờ sờ em đi… Cầu sờ em ~ sờ em ~ “
Lý Nhất Xuyên buông chìa khoá xuống,đẩy yra: “Không được, không cao hứng.”
Cận Tiêu nổi giận: “Cũng không phải đểđiểu của anh sờ tôi! Nó không cao hứng liên quan cái rắm gì đến anh a!”
Lý Nhất Xuyên mặt không đổi sắc: “Anh nói anh không cao hứng.”
“Anh lại làm sao vậy?!”
Lý Nhất Xuyên nhẹ nhàng mà nói: “Em chưa đoán ra lý do chia tay, anh đương nhiên không cao hứng, tự mìnhsờ đi, anh đi ngủ trước.”
Nói xong, hắnthần sắc tự nhiên đilướt qua Cận Tiêu, phiêu nhiên đi lên tầngngủ.