Chính Là Không Ly Hôn

Chương 57: Chương 57: Phần 1




Hoàng đế nhìn chằm chằm Yến Thù Thanh một lúc lâu không nói gì, thời gian lâu đến mức dường như trôi qua cả một thế kỷ, ông mới trầm giọng mở miệng, “Yến Thù Thanh, cậu lặp lại một lần nữa, cậu muốn cầu trẫm cái gì.”

Lần này Yến Thù Thanh trực tiếp ngẩng đầu lên, một đôi mắt sáng ngời kiên nghị trong đó không hề có bất kỳ dao động nào, “Thần thỉnh cầu gia nhập chiến đội Liệp Ưng.”

“Không còn cầu mong gì khác, không còn cầu mong gì khác, a.” Hoàng đế lẩm bẩm lặp lại một lần, đột nhiên cười lạnh một tiếng, tàn nhẫn mà vỗ bàn một cái, “Yến Thù Thanh cậu đến tột cùng có biết mình đang cầu xin trẫm cái gì hay không!? Người thông minh tự mình biết mình, vừa nãy trẫm nói cho cậu nhiều như vậy xem ra cũng chỉ là gió thoảng bên tai thôi à! Cậu đừng tưởng rằng cậu cho trẫm ba phần màu sắc, thì có thể mở cả một phường nhuộm.”

Mặt đất bởi vì sức mạnh khổng lồ của Hoàng Đế mơ hồ chấn động, trên bàn nước trà trực tiếp bắn ra, có vài giọt thậm chí văng vào trên mặt Yến Thù Thanh.

Đối diện biểu tình của Hoàng đế đột nhiên tức giận, sống lưng Yến Thù Thanh vẫn ưỡn lên thẳng tắp như trước, “Thần rất rõ ràng chính mình đang nói cái gì, cũng tuyệt đối không có ý tứ tranh công cầu thưởng, tự nhiên nói ra lời thỉnh cầu này, thần cũng đã suy tính rất rõ ràng, đây là sở cầu duy nhất của thần, hi vọng bệ hạ có thể cho thần một cơ hội.”

“Hoang đường!”

Hoàng đế quát mắng một tiếng, ngón tay chỉ vào đầu Yến Thù Thanh, thời khắc này thậm chí hận không thể mở đầu cậu ta ra xem bên trong rốt cục chứa thứ gì, phí hết tâm tư bày sẵn đường đi nước bước cho cậu ta, cậu ta lại không đồng ý, nhất định phải mở ra một con đường bước lên Hoàng Tuyền.

“Cậu có biết chiến đội Liệp Ưng là nơi nào không? Cậu nói ra lời này, chứng minh cậu cũng đã hiểu rõ nơi đó, đừng ỷ vào trẫm đối với cậu có mấy phần hài lòng, không biết phân biệt như vậy!”

“Thần biết đến!”

Yến Thù Thanh không hề lùi bước, mím môi thật chặt, “Chính là bởi vì thần quá hiểu nơi đó, cho nên thần mới muốn đi.”

Chiến đội Liệp Ưng trên danh nghĩa là một nơi đóng quân nằm ở cực Bắc nơi xa xôi nhất mẫu tinh, phụ thuộc vào sự quản lý quân bộ, trên thực tế chiến đội Liệp Ưng lại khống chế được toàn bộ lãnh thổ bắc bộ cùng với tin tức bí mật của quốc gia, người ở bên ngoài xem ra chỉ cần binh lính được phân đến tinh cẩu Bắc Cương, đều xem như là một thành viên của “Liệp Ưng Đoàn.” Trên thực tế bọn họ chỉ là quân nhân bình thường, thành viên chiến đội Liệp Ưng chân chính đơn độc hành động, nhân số không vượt quá hai mươi người, nhưng bọn họ chính là “bộ đội cảm tử” không hơn không kém, phụ trách tất cả nhiệm vụ cơ mật của quốc gia, ám sát cùng chống địch, là bộ đội tinh nhuệ trực thuộc Hoàng Thất.

Mà đội ngũ này sở dĩ mạnh mẽ thần bí như vậy, là bởi vì “chế độ lựa chọn đặc thù bí mật” của bọn họ. Không có ai biết cách chọn lựa của bọn họ như thế nào, mà hàng năm đến kỳ sát hạch tỉ lệ tử vong chiếm hơn 80%, người còn sống sót có thể đếm được trên đầu ngón tay, thế nhưng có thể thông qua kì sát hạch thì lại càng hiếm như lá mùa thu, thế nhưng cho dù cuối cùng toàn bộ người tham gia kì thi đều chết trận, chiến đội Liệp Ưng cũng không vì thế mà hạ thấp bất kỳ tiêu chuẩn nào.

Cho nên “Chiến đội Liệp Ưng” ở trong mắt rất nhiều người vẫn tồn tại giống như ma quỷ, người của quân bộ nghe đến đều biến sắc, thế nhưng hiện tại Yến Thù Thanh dĩ nhiên chủ động muốn gia nhập.

Hoàng đế giận dữ nở nụ cười, ánh mắt nhìn Yến Thù Thanh cũng lạnh xuống, “Trẫm thật không biết nên khen cậu can đảm, hay là ngu xuẩn tự đại.”

“Nếu cậu biết đến gia nhập chiến đội Liệp Ưng sẽ phải trải qua những gì, thì càng nên rõ ràng hàng năm có bao nhiêu người chết trong kì sát hạch, hàng năm có hàng ngàn cầm kiếm giả báo danh, bọn họ cũng không hề thua kém cậu, thế nhưng đến cuối cùng người sống sót chỉ rất ít thậm chí là không có, chiến đội Liệp Ưng chưa từng có tiền lệ chấp thuận cho một phục tùng giả gia nhập, người sống sót càng không có phục tùng giả, Yến Thù Thanh, trẫm dựa vào cái gì vì cậu phá quy củ này?”

Yến Thù Thanh không có bởi vì hoàng đế quát mắng mà có một chút dao động, nhấn mạnh từng chữ từng câu nói, “Bệ hạ, không có tiền lệ phục tùng giả gia nhập, là bởi vì chưa từng có một phục tùng giả nào báo tên, tự nhiên cũng không tồn tại chuyện có người sống sót.”

“Ồ?” Hoàng đế lộ ra một vệt nụ cười châm chọc, “Cho nên cậu muốn nói cho trẫm biết, nói ngày hôm qua cậu giết một con ác long cho nên tự nhận thân thủ không tệ, vì vậy muốn làm gương cho binh sĩ cậu chính là phục tùng giả đầu tiên gia nhập chiến đội Liệp Ưng?”

Yến Thù Thanh mím mím môi, lắc lắc đầu, “Không, thần chỉ là muốn nhắc nhở bệ hạ một chút, tiền lệ sở dĩ gọi tiền lệ, chỉ là bởi vì coi thói quen trước kia xem là chuyện đương nhiên, cũng không nhất định chính xác, pháp luật đế quốc cùng quy định quân bộ, không hề có một điều khoản hạn chế phục tùng giả tham gia sát hạch của chiến đội Liệp Ưng, bệ hạ cần gì phải vì thần mà phá đi quy củ vốn không có này.”

Một câu nói càng trực tiếp khiến Hoàng đế á khẩu không trả lời được, trong phút chốc ông nheo mắt lại, trong ánh mắt toả ra thần sắc nguy hiểm, “Yến Thù Thanh, cậu đây là đang giáo huấn trẫm sao?”

“Tình trạng thân thể bây giờ của cậu, cậu hiểu rõ nhất, ở trước mặt quân địch cậu chính là mục tiêu sống, trẫm nể tình cậu cứu giá thành công, lại cùng Cận Hằng có tình cảm, lúc này mới mở cho cậu một con đường sáng để đi, đây không phải là đang thương lượng với cậu, mà là hoàng mệnh, nếu như cậu tiếp tục không biết điều, cùng trẫm nói ra những thứ không cần thiết, trẫm hoàn toàn có thể đem cậu nhốt lại, thậm chí trực tiếp giết cậu.”

Lời này khiến Yến Thù Thanh ngẩn ra, không chỉ không bị khiếp sợ trái lại lộ ra một vệt nụ cười yếu ớt, “Nếu như trong lòng ngài thật sự nghĩ như vậy, vừa nãy cũng đã động thủ, không cần phải nge thần nói nhảm nhiều như vậy,“

“Thần biết đến bệ hạ nói cho cùng chỉ là không muốn thần liều lĩnh tham gia cuộc phiêu lưu kia, thế nhưng thần làm ra

quyết định này cũng không phải tâm huyết dâng trào, càng không phải là bởi vì người ngoài nghi ngờ năng lực của thần, cho nên muốn chứng minh người khác, chỉ là bởi vì thần tự biết tình cảnh bây giờ, cho nên càng không thể lưu lại mẫu tinh.”

Vừa nghe lời này, hoàng đế hơi nhíu lông mày, “Lời này của cậu có ý gì?”

“Bệ hạ muốn phong tước vị cho thần, thậm chí phái người bên cạnh bảo vệ thần, đương nhiên là có ý tốt, thế nhưng như ngài mới vừa nói, thần đã biến thành mục tiêu sống trong mắt quân địch, coi như thần vào ở hoàng cung, mỗi ngày ở gần Hoàng đế, quân địch nếu muốn tìm đến thần chẳng phải dễ như trở bàn tay? Bọn họ ở trong tối chúng ta ở ngoài chỗ sáng, vốn là rơi vào thế hạ phong, so với việc được phong hầu tước, sau lưng mỗi ngày lo lắng đề phòng quân địch, thần tình nguyện bỏ đi tất cả mọi thứ ở hiện tại, đi đến chỗ thần muốn đến.”

“Dù sao ngài cũng cảm thấy thần đi tham gia sát hạch của chiến đội Liệp Ưng quá mức hoang đường, quân địch khẳng định càng không tưởng tượng nổi, chỉ cần thần mai danh ẩn tích rời khỏi mẫu tinh, trận sóng gió này chẳng mấy chốc sẽ dẹp loạn, tiếp tục qua mấy tháng người khác khả năng cũng không nhớ được thần là ai, lúc đó kẻ địch muốn tìm thần càng giống như mò kim đáy biển, còn thần...”

Nhắc tới bản thân, Yến Thù Thanh dừng một chút, trên mặt lộ ra một vệt ý cười tự giễu, “Ngài cũng nhìn thấy, đã biến thành phục tùng giả, bản lĩnh chỉ có ngần ấy, phỏng chừng ở chiến đội Liệp Ưng cũng sống không bao lâu, nếu quả như thật bất hạnh chết ở trong kì thi sát hạch, ngược lại cũng vĩnh viễn tuyệt trừ hậu hoạn cho Thương Kiếm, việc này đối với bệ hạ mà nói chẳng lẽ không phải việc tốt sao?”

“Bệ hạ cũng là xuất thân quân nhân, cần phải rất hiểu chiến đội Liệp Ưng đối với một người lính mà nói có ý nghĩa như thế nào, đó là ước mơ từ nhỏ của thần, thần hi vọng được làm một thành viên của đội, mặc dù thần đã không phải là cầm kiếm giả, thậm chí mất đi tư cách tham gia kỳ thi sát hạch của Liệp Ưng, thế nhưng thần vẫn còn là một quân nhân, thần tình nguyện giống như người chiến sĩ khác chết ở trên chiến trường, cũng không muốn ở chỗ này sống sót buông thả.”

Nói xong lời này, anh đứng thẳng hai chân, kiên trì thẳng tắp ưỡn lương, giơ tay đặt trên trán, làm một tư thế nghi lễ quân đội nghiêm trang, một đôi mắt đen lập loè chứa đựng cố chấp trước nay chưa từng có.

Hoàng đế trầm mặc, nhìn anh thật lâu không nói gì, một đôi mắt thâm thúy giống như là muốn từ trên mặt Yến Thù Thanh tìm được một chút do dự, mà cuối cùng ông chỉ là xoa xoa thái dương trầm giọng nói, “Vậy cậu đi xuống trước đi, quyết định của cậu... Trẫm sẽ suy xét.”

Lời này nói ra, Yến Thù Thanh đã biết mình thu được thắng lợi, trong lòng anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện phía sau lưng đã sớm bị ướt đẫm mồ hôi, vì vậy cũng không tiếp tục kiên trì, chào một cái yên lặng lùi ra, không nhìn thấy sau lưng Hoàng đế lộ ra ánh mắt phức tạp.

Hết chương 42- phần 1.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.