Chính Là Không Ly Hôn

Chương 114: Chương 114: Phần 2




Một ý nghĩ sai lầm, thường thường có thể thay đổi rất nhiều thứ.

Lại như Yến Thù Thanh ngày đó không thể bước ra cửa phòng bệnh, liền triệt để mất đi tin tức Cận Hằng.

Anh vốn tưởng rằng Cận Hằng sớm muộn cũng sẽ tìm đến anh, giống như rất nhiều lần trước vậy, người đàn ông cường hãn này luôn có thể chuyển nguy thành an bình an trở lại bên cạnh anh, cho dù là vì tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ cũng tốt, nhưng lúc này đây lại giống như đêm đó ở núi Thương Lan, hắn cứ như vậy bỗng dưng biến mất lần nữa, không có để lại tung tích dù chỉ một chút.

Thời gian một tháng ngắn ngủi, người này này giống như một hồi hoa trong gương, trăng trong nước, đột nhiên ra hiện ở bên cạnh anh, quấy nhiễu sinh hoạt của anh, sau khi lưu lại vô số bí ẩn lại lần nữa lặng yên không tiếng động biến mất không thấy.

Yến Thù Thanh không tiếp thụ được thực tế như vậy, nhiều lần đêm khuya tỉnh lại, anh cũng hoài nghi người đàn ông gọi Đoan Trạch này, chỉ là trong lúc anh quá mức tưởng niệm Cận Hằng mới nằm mơ một hồi mộng đẹp, chờ đến khi giấc mộng tản đi, hắn lại biến thành một phần “tưởng niệm” ở núi Thương sống không thấy người chết không thấy xác.

Thế nhưng trong cuộc sống lại sâu sắc mà để lại vết tích Đoan Trạch, nhắc nhở anh Cận Hằng xác thực đã trở lại.

Yến Thù Thanh lần thứ hai lung ta lung tung không có mục đích tìm kiếm, căn phòng trọ của Đoan Trạch từng ở đã sớm người đi nhà trống, không nhìn thấy nửa điểm vết tích, nửa tháng sau, Quyển Quyển khôi phục xuất viện, thỉnh thoảng mà cầm lấy góc áo của anh, a a a gọi “Trạch Trạch Trạch”, tựa hồ đang hỏi ba ba Trạch Trạch thúc thúc đi nơi nào.

Yến Thù Thanh không đáp lại được, mà trong lòng mơ hồ có một cái đáp án.

Cận Hằng tự nhiên cùng quân địch có lui tới, có thể đã trở về Á Hi quốc hay không? Nếu như anh đi Á Hi quốc, tỷ lệ tìm được hắn có thể lớn hơn một chút hay không?

Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu khiến Yến Thù Thanh sợ hết hồn.

Anh biết thân phận mình xuất hiện ở Á Hi quốc sẽ nguy hiểm cỡ nào, cũng biết tự mình một người rời đi, ở bên trong tinh cầu hoàn toàn xa lạ tìm người giống như mò kim đáy biển, thế nhưng sau khi đè xuống kích động hoang đường, khát vọng trong lòng lại theo cuộc sống chuyển dời không có cách nào ức chế càng lúc càng kịch liệt.

Nhưng anh vẫn còn có mấy phần lý trí, chỉ có thể đem phần này kích động tàn nhẫn mà chôn ở nơi sâu xa nhất trong lòng.

Ngày này, sau khi dỗ Quyển Quyển ngủ đã là đêm khuya, anh rửa mặt một phen, mới vừa trở lại phòng ngủ, thiết bị truyền tin để trên bàn lại đột nhiên vang lên.

Nghe đến tiếng chuông quen thuộc, vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc, ngón tay điểm nhẹ, màn hình hiện ra ánh sáng, trong nháy mắt gương mặt Trần thượng tướng xuất hiện ở trước mắt.

Anh đứng thẳng người giơ tay chào một cái, “Trưởng quan, Liệp Ưng 7712 Thư Yến kính chào ngài.”

Trần thượng tướng đã lâu không thấy Yến Thù Thanh, gương mặt luôn luôn lạnh lùng nở nụ cười, “Mấy ngày không gặp, tinh thần của cậu so với lần trước khôi phục không ít, lần trước nhiệm vụ bảo vệ sứ thần cực kỳ thành công, mấy vị nhân viên quan trọng của quân bộ đều rất hài lòng, Thư Yến cậu cực khổ rồi.”

Nhắc tới nhiệm vụ lần trước Yến Thù Thanh không khỏi nghĩ tới đêm đó gặp lại Cận Hằng, ngoắc ngoắc khóe miệng nói, “Trưởng quan quá khen, đây đều là phận sự của thuộc hạ, lại nói đây cũng không phải là công lao của một mình tôi.”

Trần thượng tướng nở nụ cười, “Thằng nhóc cậu nói giống hệt Hàn Minh, ngày đó sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu ta đến báo cáo cho tôi cũng nói như vậy, xem ra hai người cùng nhau hành động cũng rất có ăn ý.”

Khá lâu không nghe thấy hai chữ “Hàn Minh”, Yến Thù Thanh đều sắp quên có người này, vừa nghĩ tới lời nói mê sảng của Hàn Minh lúc trước, còn có chuyện không vui giữa hai người, trên mặt của anh chợt loé lên một vệt lúng túng cùng bất đắc dĩ, cười cười dời đi đề tài, “Trưởng quan nửa đêm canh ba gọi tôi, không phải chỉ là để cùng tôi nói chuyện phiếm đúng không? Lần này không phải lại có nhiệm vụ mới gì chứ?”

Trần thượng tướng gật gật đầu, thu lại nụ cười, trên mặt lộ ra nghiêm nghị, “Đúng là như thế, thế nhưng nhiệm vụ lần này so với lần trước phức tạp hơn nhiều.”

Lời này vừa nói, Yến Thù Thanh cũng đã đoán được, anh cau mày nói, “Nhiệm vụ gì vậy, tại sao ngài lại nói phức tạp hơn lần trước?”

“Căn cứ nhận được tình báo, Á Hi nghiên cứu ra một loại bệnh độc kiểu mới, lực phá hoại cùng tính lan truyền rất mạnh, chỉ cần một hạt bụi nhỏ cũng có thể khiến người bên trong 1000 mét vuông lây bệnh thậm chí tử vong, hơn nữa bởi vì là kiểu bệnh độc mới, vừa không có kháng thể cũng không có thuốc đặc hiệu, một khi phân tán ra hậu quả khó mà lường được.”

Vừa nghe lời này Yến Thù Thanh mạnh mẽ nhíu chặt lông mày, “Có phải bọn họ sẽ mang theo bệnh độc đi vào Thương Kiếm.”

“Đúng, ngôi sao sáng giới sinh vật giáo sư Josephine ba ngày sau sẽ đến Thương Kiếm làm giao lưu học thuật, mà căn cứ tình báo của chúng ta, vị giáo sư Josephine mặt ngoài là giảng viên đại học, trên thực tế ônh ta còn là người của Á Hi, lần này bệnh độc kiểu mới chính là kiệt tác của ông ta, chúng ta có lý do hoài nghi lần này ông ta đến Thương Kiếm rất có thể sẽ mang theo lượng lớn bệnh độc, vì vậy chúng ta nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, không cho bất luận kẻ nào mang bệnh độc lan tràn vào Thương Kiếm.”

Nghe xong lời này, Yến Thù Thanh mím môi lại, nắm lấy nắm đấm, “Trưởng quan, ngài cần tôi làm gì?”

“Tôi muốn cậu đi giết ông ta.” Trần thượng tướng lạnh lùng nghiêm nghị nheo mắt lại, “Hơn nữa không chỉ có lấy mạng ông ta, còn phải bảo đảm đem loại vi khuẩn này phong kín hoàn chỉnh mang về Thương Kiếm.”

“Chiếm hạm vừa tiếp đất, Josephine cũng đã đến Thương Kiếm, đến lúc đó ông ta tùy tiện động ngón tay, có thể lây lan toàn bộ bệnh độc, mặc dù giết ông ta, còn nhiều người đồng hành cùng ông ta như vậy, rất khó bảo đảm an toàn của Thương Kiếm, cho nên nhiệm vụ lần này nhất định phải ẩn núp đến địch quốc, giết Josephine ở chính Á Hi quốc.”

“Á Hi quốc?” Trái tim Yến Thù Thanh đập mạnh một cái.

Trần thượng tướng không nhìn ra thần sắc khác thường của anh, gật gật đầu, “Ở trong nước chấp hành nhiệm vụ xác thực cực kỳ bất lợi, mà bệnh độc thứ này quá đặc thù, chúng ta không có biện pháp khác, chỉ có thể ra hạ sách này.”

Nói xong ông ta ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thuý chăm chú nhìn Yến Thù Thanh, “Nhiệm vụ lần này có lẽ so với lần trước đi núi Thương Lan nguy hiểm hơn rất nhiều, mà tôi vẫn là tín nhiệm cậu nhất, Thư Yến, cậu nguyện ý tiếp thu nhiệm vụ này không?”

Trần thượng tướng không có trực tiếp hạ lệnh, mà là hỏi thăm ý tứ Yến Thù Thanh, như vậy cũng đại biểu cho Yến Thù Thanh có quyền lựa chọn.

Yến Thù Thanh rõ ràng những đạo lý này, trong lúc nhất thời trong lòng nổi lên sóng lớn mênh mông.

Nhiệm vụ lần này giống như Trần thượng tướng nói, nguy hiểm tầng tầng, cực kỳ hiểm trở, thế nhưng trong lòng anh rõ ràng, tình huống thật khả năng so với bây giờ suy đoán còn phức tạp hơn, dù sao cũng là hành động ở địch quốc, hoàn cảnh xa lạ, nguy hiểm không biết, còn có bệnh độc kia không biết lúc nào phát tán... Bất luận bên nào, đều có khả năng bỏ mạng.

Tuy rằng anh không sợ chết, nhưng bây giờ anh đã không phải là người cô đơn, anh nhất định phải gánh vác trách nhiệm của người làm cha, nếu như còn có một phần lý trí, anh cũng có thể uyển chuyển từ chối lần hành động này.

Thế nhưng trong đầu có một thanh âm khác đang không ngừng vang vọng, đây là cơ hội ngàn năm muôn thuở đi Á Hi quốc, cũng là lối ra duy nhất anh tìm được Cận Hằng, anh suy nghĩ lâu như vậy, trông mong lâu như vậy, bây giờ cơ hội từ trên trời giáng xuống đập vào trên đầu anh, anh làm sao cam lòng từ chối...

Hai dòng suy nghĩ tại trong đầu va chạm đan dệt, nhấc lên cuồng phong sóng biển, sau khi anh trầm mặc hồi lâu, lúc ngẩng đầy lên lại đã làm xong lựa chọn.

Đứng nghiêm thẳng thân thể, anh giơ tay chào một cái, “Thuộc hạ nhận mệnh.”

Bốn chữ nặng trình trịch nói xong, anh biết đến thân phận của mình như thế đi Á Hi chẳng khác nào liều mạng, nhưng anh đã không quản được nhiều như vậy, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, vì Cận Hằng anh nhất định phải liều mạng.

Hết chương 69-phần 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.