Chính Là Không Ly Hôn

Chương 52: Chương 52: Phần 3




Dũng sĩ ứng chiến vung roi một cái, Liệt Long bổ nhào một cái tiến lên nghênh tiếp, một người một rồng nhất thời lao vào đánh nhau, trong nháy mắt toàn bộ hội trường đều sôi trào, tiếng khen, tiếng reo hò, vang vọng chân trời.

Vì diễn tả lại lịch sử trăm năm trước thời đại không có cơ giáp, dũng sĩ chỉ mặc quần áo nhẹ nhàng ra trận, phảng phất giống như cơn gió linh hoạt đi lại bên người Cự Long, roi trong tay đập xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh cực kỳ vui tai vui mắt.

Mà Liệt Long đã sớm trải qua vô số lần huấn luyện, cũng phi thường phối hợp phát ra vài tiếng rồng ngâm hổ gầm rung chuyển trời đất, một người một rồng đứng đối diện nhau, tình cảnh này cũng đã đủ đặc sắc khiến người ta sôi trào nhiệt huyết, reo hò khen hay không ngừng.

Nhưng trong thời khắc đặc sắc nhất dũng sĩ cầm roi da muốn trói chặt yết hầu của Liệt Long, nguyên bản Liệt Long vô cùng dịu ngoan phối hợp đột nhiên kịch liệt co quắp, giống như là chịu đựng kích thích nào đó, đột nhiên quẫy đuôi, đánh vế phía dũng sĩ kia, khiến anh ta không kịp phòng bị ngã nhào xuống đất, Liệt Long thống khổ phát ra một tiếng gào thét rung trời, đôi mắt mở được một nửa bỗng nhiên trừng lớn, muốn rách cả mí mắt, trong mắt hoàn toàn đỏ ngầu, cái miệng lớn như chậu máu, trong nháy mắt phun một đám lửa lớn về phía dũng sĩ kia.

Trong phút chốc, toàn bộ hội trường trở nên rối loạn.

Trước khi biến cố xảy ra, ai cũng không biết Liệt Long luôn luôn thần phục vì sao đột nhiên phát điên, đây là chuyện gần trăm năm qua chưa bao giờ xảy ra, nhưng bây giờ đã không kịp đi tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân, toàn bộ hội trường trong nháy mắt biến thành một biển lửa, tất cả thủ vệ cấp tốc tập kết bảo vệ ở bên cạnh hoàng đế, trong nháy mắt hàng rào xung quanh hội trường lập tức khởi động, bộ đội lục chiến cùng bộ đội vũ trang đã tới rồi, nhưng những thứ này trước mặt liệt hoả rừng rực chỉ như một đám muối bỏ biển.

Liệt Long như tựa như điên cuồng không ngừng mà phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc gào, lửa phun ra ngoài đốt cháy tất cả, bất luận là đồ vật gì đều bị nó đốt đến mức rách tan nát chia năm xẻ bảy.

Vì an toàn của hoàng đế, ngoại trừ nhân viên an ninh cần thiết, hết thảy vũ khí cùng cơ giáp đều cùng đội duyệt binh rút về bên ngoài sân, thế nhưng vào giờ khắc quyết định này lại cơ hồ khiến tất cả mọi người đẩy vào tuyệt cảnh, không có vũ khí cùng cơ giáp, chỉ dựa vào súng ống bên người, cho dù là chiến sĩ thân thủ tuyệt hảo cũng không thể trong thời gian ngắn tiêu diệt một con Liệt Long.

Cứu viện cần thời gian, thế nhưng Liệt Long giết người lại chỉ cần một giây!

Trong lúc lửa cháy xém đến lông mày, bên ngoài sân một đám nhân viên hậu cần tất cả đều hoảng hốt tay chân luống cuống, cơ giáp tuy rằng ở bên người, nhưng bọn họ lại chưa từng có chân chính lái qua, chớ nói chi là trong lúc nguy cấp điều khiểm cơ giáp đối phó với một con Liệt Long đang phát điên.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Yến Thù Thanh không còn kịp suy tư nữa, cũng không đoái hoài tới người xung quanh la lên, chạy về phía “Linh cưu” dựng ở phía xa, con cơ giáp này mấy ngày trước mới vừa vặn sửa tốt, nhưng bởi vì chủ nhân gặp xui xẻo bị đánh vào “Lãnh cung”, vào lúc này vẫn đứng ở trong góc tối, thậm chí ngay cả lễ duyệt binh đều không tham gia.

Mà bên trong năng lượng căn nguyên của Linh Cưu vẫn có dịch tuỷ sống của Yến Thù Thanh, bây giờ sau khi được sửa sang lại, trong nháy mắt chủ nhân chạy tới, thiết bị truyền tin ở trong tay Yến Thù Thanh lập tức sáng lên.

Nhìn thấy ánh sáng “triệu hoán” của người bạn thân lâu năm, Yến Thù Thanh viền mắt nóng lên, không chút do dự nhảy vào.

Không có quân lệnh tự ý khởi động cơ giáp là trái pháp luật, huống chi là dùng thân phận bây giờ của anh, thế nhưng Yến Thù Thanh đã không quản được nhiều như vậy, trực tiếp nhấn cần điều khiển ——

Liệt Long phát điên đi lại giống như một quả bom nguyên tử, khiến tất cả mọi thứ xung quanh nổ tung, vô số đạn bắn về phía nó, bắn vào vỏ ngoài cứng như thép của nó, không chỉ không thương tổn được da lông của nó, trái lại trong nháy mắt càng thêm chọc giận nó.

Chỉ thấy nó điên cuồng hét lên một tiếng, con mắt lạnh lẽo giống như một con dao sắc bén, nhìn chằm chặp phương hướng của hoàng đế, gào thét nhào tới.

Vô số đốm lửa nhảy lên kèm theo không khí nóng rực, mắt thấy toàn bộ khán đài sắp rơi vào địa ngục lửa, Liệt Long đột nhiên thống khổ dữ tợn hét lên một tiếng, một tầng vảy ở trên bụng tuôn ra một lượng máu tươi lớn.

Liệt Long triệt để điên cuồng, hướng về phía đầu súng phát ra một đám lửa nóng rực, trong nháy mắt khói đen dày đặc tràn ngập, trong lúc này, một chiếc cơ giáp màu trắng bạc bên trong khói thuốc súng từ trên trời giáng xuống, giống như một bức tường đồng vách sắt chắn ở trước mặt Liệt Long.

“Thù Thanh!”

Cận Hằng lập tức nhận ra người điều khiển cơ giáp là ai, trong nháy mắt tim sắp nhảy ra khỏi cuống họng.

Nghe đến thanh âm quen thuộc, Yến Thù Thanh không quay đầu lại cũng không kịp quay đầu lại, anh sợ lại một lần nghe thấy mệnh lệnh cưỡng chế của Cận Hằng bắt buộc anh dừng lại.

Điều khiển cánh tay cơ giáp giơ lên, anh ngửa đầu nhìn quái vật khổng lồ trước mặt nói, “Tiểu khả ái, nếu như không muốn nếm thử tư vị bị pháo bắn, thì mau thu hồi lại tính tình điên cuồng của nhóc đi.”

Thế nhưng Liệt Long giờ khắc này đã sớm lâm vào điên cuồng, căn bản là nghe không hiểu Yến Thù Thanh đang nói cái gì, bụng không ngừng chảy máu khiến nó đau đến mức không ngừng gào thét, nhào về phía Yến Thù Thanh.

Liệt Long chạy đến muốn dùng cái đuôi to của mình để đập nát cơ giáp của Yến Thù Thanh, thế nhưng đúng lúc đó anh đã linh hoạt nhảy lên không trung, như một đạo tia chớp màu trắng, trong nháy mắt xuất hiện ở sau lưng Liệt Long, không chút do dự kéo cò súng.

Ánh sáng màu lam chói mắt, cuốn lên từng tầng vòng xoáy, như một mũi tên rời cung, nổ tung lớp vảy cứng trên người Liệt Long, trong nháy mắt một mảnh máu thịt be bét.

Liệt Long thống khổ gào thét một tiếng, mở ra cái miệng lớn như chậu máu muốn cắn tới, hàm răng sắc bén cắn vào cơ giáp, phát ra thanh âm chói tai, tia lửa văng gắp nơi, trong lúc nó chuẩn bị cắn nát Yến Thù Thanh, cánh tay trái màu bạc biến thành một mũi tên dài sắc bén, tàn nhẫn mà đâm xuyên qua cằm của nó.

Máu tươi bắn vào trên người Linh Cưu, khiến Yến Thù Thanh híp mắt lộ ra một vệt nụ cười có chút tà khí, “Tiểu khả ái, nhóc cũng hư quá đi.”

Vừa dứt lời, cơ giáp bay lên trời, một thanh trường kiếm xuất hiện trực tiếp xuyên thủng thân thể Liệt Long, trọng lực cường đại ngăn cản thân thể nặng nề của Liệt Long, mạnh mẽ xé rách cái miệng to lớn giống như chậu máu của nó.

Chỉ nghe “Ầm” một tiếng vang thật lớn, đất rung núi chuyển, Liệt Long thống khổ, ánh mắt đột nhiên liếc về Hoàng Đế trên khán đài, không biết đang ám chỉ cái gì, chống đỡ một hơi cuối cùng lập tức nhào tới.

Trong nháy mắt móng vuốt sắc bén của nó thiếu một chút nữa liền muốn xé nát hoàng đế, Yến Thù Thanh trực tiếp bắn pháo về phía bụng của nó ——

Máu tươi phun trào ra, Liệt Long co quắp mấy lần, đồng tử khuếch trương, như một ngọn núi lớn ầm ầm nện xuống đất, rốt cuộc không thể mở mắt ra.

Trong lúc nhất thời toàn bộ hội trường yên tĩnh không còn ai lên tiếng, chỉ còn dư lại bên tai âm thanh thô bạo thống khổ cuối cùng của Liệt Long.

Nhìn chằm chằm Liệt Long trên đất một hồi, sau khi xác định nó triệt để tắt thở rồi, lúc này Yến Thù Thanh mới xốc lên vòng bảo hộ trên đầu, vừa nãy tất cả moi chuyện xảy ra quá nhanh, anh căn bản không còn kịp suy tư nữa, vào lúc này chờ tất cả kết thúc mới phát hiện đầu bởi vì vụ va chạm kịch liệt vừa nãy mà chảy máu.

Theo bản năng vỗ vỗ lồng ngực trái tim bên trong vẫn còn đang nhảy ầm ầm, còn không đợi anh quay đầu lại, một cánh tay cứng rắn từ phía sau nắm lấy cổ tay anh.

Yến Thù Thanh sợ hết hồn, theo bản năng quay đầu lại, lại đột nhiên đối mặt đôi mắt tối tăm như trời đêm của Cận Hằng.

Hắn tựa hồ chạy rất gấp, thậm chí không kịp đi cầu thang, trực tiếp từ trên khán đài đổ nát nhảy xuống, một đôi mắt chăm chú nhìn Yến Thù Thanh, như là một giây sau liền muốn đem anh nuốt chửng.

Yến Thù Thanh biết đến cái tên này muốn trách cứ cách làm việc lỗ mãng của anh, vội vàng nói, “Không có mệnh lệnh tự ý hành động là em không đúng, nhưng có thể để cho em thở một chút hay không...”

Một chữ cuối cùng còn chưa nói hết, anh liền bị Cận Hằng ôm vào trong lồng ngực, trong chớp mắt cằm dưới va vào bả vai của hắn, anh kinh ngạc trợn to hai mắt, “!?”

Lúc này cả đám người mới từ bên trong tai hoạ bất thình lình phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy thi thể của Liệt Long nằm trên đất cùng với hai người đang ôm nhau, nhất thời toàn bộ đều ngẩn người.

Hoàng Đế mới vừa từ quỷ môn quan đi dạo một hồi, vào lúc này còn có chút sợ hãi không thôi, mà rốt cuộc là phong độ vương giả, rất nhanh liền bình tĩnh lại, đảo qua hồi trường tàn tạ ngói vỡ tường đổ khắp nơi, cuối cùng mới đưa mắt rơi vào gương mặt đầy máu me không nhìn rõ ngũ quan của Yến Thù Thanh.

“Cận Hằng, vị này chính là...?”

“Bệ hạ, vị này là vợ của cháu, thiếu tá quân bộ Yến Thù Thanh.”

Cận Hằng thẳng thắn dứt khoát nói một câu, như một quả bom, trực tiếp oanh tạc tất cả mọi người ở đây.

Người này lại chính là Yến Thù Thanh...

Cho nên lời Cận Hằng vừa mới nói, ý tứ lẽ nào căn bản hai người bọn họ không phải quan hệ bao dưỡng giống như người ngoài bàn tán, mà là bạn lữ danh chánh ngôn thuận hợp pháp!?

Hết chương 39- phần 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.