Quyết đoán đã hạ, lại không do dự, y cùng Vệ Thanh Phong đời này gặp lại chính là người lạ.
Trạch Ninh là người nhớ tình cũ, lại không phải là người sẽ bị tình cảm liên lụy. Nếu đã thấy rõ bản chất, biết hết thảy không thể vãn hồi, như vậy đem tất cả nợ nần trước kia đều trả, tôi anh trong lúc đó liền không liên quan nhau.
“Có quyết định?” Ngô Hạo nhìn đến Trạch Ninh đi lên lầu bộ pháp thong thả mà kiên định, hoàn toàn là loại lạnh thấu xương khi xuất nhiệm vụ, liền biết y đã làm ra quyết đoán.
“vâng, chủ nhân. Lần này tha cho hắn đi, xem như đem tất cả nợ nần mà tôi thiếu hắn trả hết, từ đây về sau tôi với hắn hai người không thiếu nợ nhau.” Nếu không còn thiếu nợ nhau, như vậy khi gặp lại, lúc đứng ở đối diện tôi tuyệt đối sẽ không nương tay.
Khóe miệng Ngô Hạo đẩy ra một cái tươi cười, mang sủng nịch nói: “hảo, ngươi cảm thấy tốt là được.” Hắn thật sự vui vẻ, cái kết trong lòng Trạch Ninh xem như đã giải. Một ngày nào đó hắn sẽ đem một đám bóng ma trong lòng Trạch Ninh hoàn toàn loại bỏ, mãi đến khi trong sinh mệnh Trạch Ninh chỉ còn lại hắn.
“Là ngươi tự mình làm kết thúc, vẫn là ta thay ngươi đi?” Ngô Hạo ôm Trạch Ninh vào ngực, nhẹ giọng hỏi.
Trạch Ninh dựa đầu vào vai Ngô Hạo, do dự trong cốc lát, cuối cùng nói: “Tôi đi cùng chủ nhân. Tôi không muốn lại cùng hắn nói chuyện, nhưng muốn tận mắt thấy chuyện này chấm dứt. Nếu tôi ngay cả chính mắt chứng kiến hắn chấm dứt đều làm không được, vậy sao này làm sao ở trong lúc giao thủ không có do dự cho được?”
Ngô Hạo là xuất phát từ săn sóc mới hỏi một câu như vậy, dù sao cũng là tình cảm nhiều năm tháng như vậy, phức tạp như vậy, có bao nhiêu người có dũng khí tự mình đi cắt đứt nó? Nhưng Trạch Ninh đối với bản thân cũng là nghiêm khắc, y sẽ không cho phép bản thân trốn tránh, trốn tránh quyết định của chính mình, y sẽ đối với mỗi một cái quyết định phụ trách, cũng như gánh vác hậu quả.
Trạch Ninh cũng không ngây thơ. Y biết Vệ Thanh Phong sẽ không đơn giản rời đi, lấy tính cách của hắn nhất định sẽ thẹn quá thành giận, lấy hết lực lượng mà mình có đi giúp Lạc Dục Đan đến đối phó Ngô Hạo.
Y cùng hắn nhất định sẽ có một trận chiến.
Lần này y nhất định phải đem chuyện cũ nhổ tận gốc, không lưu bất kì một tia nhớ nhung, nếu không y nên làm cho Vệ Thanh Phong hôm nay chết ở chỗ này, không lưu hậu hoạn.
Y biết Vệ Thanh Phong đối Ngô Hạo là uy hiếp, y cũng biết Ngô Hạo là vì tín nhiệm mình mới chịu đáp ứng thả Vệ Thanh Phong. Cho nên, hôm nay y sẽ không cho phép chính mình yếu đuối, lại càng không cho phép chính mình trốn tránh.
“Tôi muốn đi cùng ngài, chủ nhân.” Trạch Ninh lại nói một lần, lúc này trong lời nói của y mang theo phân lượng.
Ngô Hạo hoàn toàn hiểu rõ ý tưởng của Trạch Ninh. Trạch Ninh kiên cường mà kiêu ngạo như vậy mới là Trạch Ninh mà hắn thích, Trạch Ninh mà hắn yêu. Nhưng là Trạch Ninh kiên cường cao ngạo luôn mang theo một tia bi thương, y tựa hồ vĩnh viễn sẽ dùng phương thức thương tổn chính mình đến thành toàn người khác.
“Ninh, không cần đối với chính mình quá khắc nghiệt, ngươi đáng giá đi hưởng thụ tất cả mọi thứ tốt đẹp trong cuộc sống này.” Ngô Hạo cúi đầu nhìn Trạch Ninh nghiêm túc nói. Nhiều năm như vậy đã đủ, trả giá nhiều năm như vậy đã đủ, Ninh của hắn hẳn là học được làm nũng tùy hứng, vì bản thân mà đi tranh đến hạnh phúc.
“Chủ nhân, có thể gặp được ngài đó là hạnh phúc lớn nhất đời này của Ninh. Đủ, Ninh đã cảm thấy thực thỏa mãn.”
“Cho nên đem hết thảy giao cho ta, không cần nghĩ nhiều. Không muốn đi liền không cần miễn cưỡng chính mình.”
Trạch Ninh nhìn Ngô Hạo, trong mắt tràn đầy ái mộ cùng không muốn xa rời, nhưng cũng là vô cùng kiên định cùng quyết tuyệt.
“Chủ nhân, Ninh muốn đi. Nếu Ninh không thể đối bản thân giao cho, điều này sẽ trở thành một khối tâm bệnh khác của Ninh.”
“Được rồi.”
Ngô Hạo nhẹ thở dài một hơi, ôm Trạch Ninh đi xuống thang lầu. Tiểu nô lệ của hắn, kiêu ngạo là khắc vào trong xương, không thể dễ dàng thay đổi.
Như vậy cũng tốt, nếu Trạch Ninh không tự mình vươn tay đi muốn hạnh phúc, bản thân liền cho y sung sướng cùng ánh mặt trời chiếu sáng thế giới của y, làm cho y hạnh phúc.
Ngô Hạo mở ra cửa tầng hầm ngầm, cố ý ở cửa dừng lại một chút, làm cho Vệ Thanh Phong thấy rõ chính mình dưới ánh sáng ngược.
Nghe được thanh âm mở cửa, Vệ Thanh Phong theo bản năng ngẩng đầu nhìn, Nguồn sáng nơi cửa làm nổi bật hình dáng cao lớn của Ngô Hạo, hắn ở trong bóng đêm ngược chiều sáng nhìn lại, trong nháy mắt cảm thấy Ngô Hạo giống như thiên thần buông xuống.
Vệ Thanh Phong nhíu nhíu mày, hắn không thể chịu đựng được mạnh yếu đối lập rõ rệt như vậy, không thể nhận bản thân yếu thế như vậy.
Ngô Hạo chỉ dừng lại ở cửa một chút, liền bước ra, đóng cửa. Trạch Ninh đi theo phía sau hắn.
“Ngươi có biết, ta tùy thời có thể giết ngươi. Ngươi đối với ta cũng không có giá trị lợi dụng.” Ngô Hạo nhìn Vệ Thanh Phong, thật giống như đang nhìn một con rệp tùy thời đều có thể bóp chết.
Vệ Thanh Phong không trả lời, hắn chỉ là trừng Ngô Hạo, trong mắt có rõ ràng hận ý cùng không cam lòng.
Ngô Hạo hoàn toàn không nhìn ánh mắt của Vệ Thanh Phong, tiếp tục nói: “Nhưng niệm lấy tình cảm cũ giữa ngươi và Ninh, lần này ta buông tha ngươi. Ta mặc kệ ngươi trước kia cùng Ninh có cái gì, lần này tất cả đều xóa bỏ. Một mạng đổi một mạng, từ đây về sau Ninh cùng ngươi, cả hai không thiếu nợ nhau, hiểu chưa?”
Vệ Thanh Phong nghe lời nói của Ngô Hạo, tức giận trong mắt chậm rãi lui xuống, miệng của hắn trồi lên một tia cười tà ác. Hắn nhìn về phía Trạch Ninh đang đứng ở một bên: “Ninh, nhiều năm như vậy cậu vẫn không thay đổi, sợ nhất là thiếu ân tình. Cậu cho là như vậy có thể cùng tôi thanh toán xong sao? Như vậy là có thể không hề áy náy cùng tôi một đao cắt làm hai? Tôi không để cho cậu như ý! Ngô Hạo, nơi này của ngươi ta ở định rồi, ngươi thả ta ta cũng không đi. Chỉ cần Ninh đối với ta thẹn trong lòng, cậu ta liền cả đời đều không quên được ta!”
“Vệ Thanh Phong, nơi này của ta không phải là chỗ ngươi muốn ở là có thể ở!” Trong giọng nói Ngô Hạo mang theo một tia hàn ý, đây là điềm báo hắn tức giận.
“Ở trước khi trả xong nợ của ta, Ninh sẽ không để cho ta bị thương. Ngươi sủng cậu ấy như vậy, tự nhiên cũng sẽ không làm gì với ta.” Vệ Thanh Phong nói được tin tưởng vạn phần, hắn rốt cục cũng là người thông minh, liếc mắt một cái liền nhìn ra mấu chốt.
Ngô Hạo đang muốn nói gì đó, Trạch Ninh cũng đã giành mở miệng trước: “vệ Thanh Phong, tôi đã cho anh cơ hội bỏ chạy, nên trả tôi đã trả, anh muốn làm gì không liền quan đến tôi, nếu lần này anh không đi, chủ nhân muốn xử lý anh thế nào tôi cũng bất lực.”
Trạch Ninh biết, y không thể trở thành nhược điểm của Ngô Hạo, cho nên y phải quyết tuyệt không thể thoái nhượng.