Chạng vạng, ở một gian quán bar vẫn chưa buôn bán, một thiếu niên nhỏ gầy có chút bướng bỉnh chạy đến dán lên người Trạch Ninh.
“Ninh ca, cuối cùng anh cũng trở lại! Làm em lo lắng muốn chết!”
“Biết lo lắng, còn không bằng ít gây chuyện một chút cho anh.” Trạch Ninh lạnh lùng đẩy thiếu niên trên người ra, trong giọng nói lại mang theo sủng nịch.
Lần ám sát này y thật sự qua loa mới có thể bị đạn Dumdum ẩn trong bút máy của lão đại tây khu làm cho bị thương. Mà đầu sỏ của việc này chính là thiếu niên trước mặt. Nếu không phải cậu ta ở trong quán bar đánh vị tiểu tình nhân do lão đại kia bao dưỡng đến mức bị toàn tây khu đuổi giết, Trạch Ninh mới không cần vội vàng đi xử lý tên kia.
“Em cũng đâu muốn, ai biểu hắn muốn ăn đậu hủ của em.” Vẻ mặt thiếu niên đầy ủy khuất.
“Còn không biết xấu hổ mà nói như vậy? Không phải chính em đi chọc người ta sao?”
Thiếu niên không nói tiếp, lập tức nói sang chuyện khác: “Đến, Ninh ca, em mới học được loại rượu mới, anh thưởng thức xem.”
Trạch Ninh ở chỗ Ngô Hạo nhận một bụng oán khí đang không có chỗ nào phát tác liền tiếp nhận ly rượu giải quyết một cách nhanh chóng.
Trong chốc lát, dưới tác dụng của cồn Trạch Ninh hơi hơi đổ mồ hôi, y tiện tay dùng tay phải mở nút áo sơ mi. Lúc mở đến nút áo thứ hai, y đột nhiên ý thức được cái gì, động tác liền dừng lại.
“Ninh ca, anh xảy ra chuyện gì?” Phát hiện thần sắc khác thường của Trạch Ninh, thiếu niên quan tâm hỏi.
“Không có gì, anh hơi mệt, đi ngủ một lát là được, không cần quấy rầy anh.” Nói xong liền bỏ lại thiếu niên mà đi lên lầu.
Vừa lên lầu Trạch Ninh liền cởi áo ra. Dựa vào! Tên Ngô Hạo chết tiệt! Khiến y khi nóng cũng không thể cởi áo.
ở trong gương nhìn đến hai ngân hoàn xinh đẹp trên nhũ tiêm của mình, Trạch Ninh vô thức lấy tay phủ lên. Đau đớn vẫn chưa hoàn toàn rút đi, lại có chút ngứa do vết thương đang khép lại, sờ lên có cảm giác vô cùng kỳ quái. Trạch Ninh nhìn chính mình trong gương, đột nhiên giống như muốn xác nhận gì đó mà nhéo mạnh nhũ tiêm một cái.
Đau! Nhưng cỗ khoái cảm sau cơn đau kia là gì? Trạch Ninh không cam lòng lại nhéo một cái. Lúc Ngô Hạo châm cho y liền phát hiện không ổn, hạ thể của chính mình thế nhưng lại hơi hơi cương. Chẳng lẽ chính mình là loại chịu ngược cuồng từ trong ngược đãi có thể đạt được khoái cảm sao?
Y làm sat thủ đã rất lâu, không thấy ánh mặt trời cũng đã rất lâu. Nếu có thể y xác thực muốn có một ngày được bước ra ánh sáng. Chẳng lẽ ngốc lâu trong bóng đêm thì thân thể cũng sẽ trở nên xấu xa hạ lưu, chỉ có thể dựa vào đau đớn để cứu thục?
Trạch Ninh cảm thấy bất đắc dĩ, y mặc dù không phải là thiên sứ thiện lương cũng không phải là ác ma thị huyết. Y đối với việc giết người tuy không có mang áy náy, nhưng cũng vô pháp đối với bàn tay dần dần ngập tràn máu tươi tỏ vẻ lạnh nhạt. Rất nhiều thời điểm y đều cảm thấy chính mình đã bẩn đến không thể gặp ánh sáng, y khát vọng ánh sáng mặt trời, lại sợ hãi ánh mặt trời. Cho nên y mới muốn bảo hộ thiếu niên dưới lầu kia như vậy, không để cậu bé biến thành mình thứ hai.
Trạch Ninh không để ý hạ thân đã muốn cương, đi vào phòng tắm dùng nước lạnh áp chế dục vọng, nằm lên giường. Y bị thương nặng chưa lành, một ngày này y lại hao tổn quá nhiều tâm lực cùng thể lực, y thật sự cần nghỉ ngơi một chút.
Đồng thời, Ngô gia.
Ngô hạo ngồi đùa bỡn vòng kim loại trên tay, hắn biết một ngày nào đó thứ này sẽ mang trên cổ Trạch Ninh.
Mắt đầu tiên nhìn đến Trạch Ninh hắn chỉ biết, y là nô lệ hắn muốn tìm. Biểu tình nhẫn nại khi trọng thương, trong đáy mắt toát lên kiên định cùng cương nghị, thân thể trường kỳ trong hắc ám lại không để đắm mình trong rối loạn, hết thảy hết thảy khiến cho y thật hoàn mỹ.
Cho nên hắn mới cứu y, lừa gạt truy binh của tây khu, mạo hiểm cùng tây khu đối nghịch.
Hắn mới về nước không lâu, sống chưa yên ổn, làm như thế không hề nghi ngờ là không sáng suốt. Nhưng hắn cảm thấy đáng giá, nếu như có thể đổi lấy một người có thể ở cùng hắn cả đời, như vậy thật đáng giá.
Hắn có thể nhận ra mùi trên người Trạch Ninh. Làm một cái S, hắn có thể ngửi được mùi của M. Tuy rằng tự thân Trạch Ninh còn không có ý thức được, nhưng hắn sẽ có thể làm cho y hiểu được, chỉ có hắn mới là chủ nhân của y, chỉ có hắn mới có thể có được y