Trạch Ninh không biết khi nào thì mình hôn mê. Lúc y tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người đau đớn lại mang theo một tia thanh lương, xem ra đã được thoa thuốc.
Y vừa mới mở to mắt, trước mắt liền tối sầm lại, mặt bị đại lực đá đến một bên, một mảnh đau rát.
Ngô Hạo không chút lưu tình cho y một bàn tay.
“Ta không tin ngươi không phán đoán ra cực hạn của bản thân.”
Thanh âm Ngô Hạo rất lạnh, làm cho người ta theo bản năng mà sợ hãi. Trạch Ninh biết khí tràng của Ngô Hạo đủ cường đại, lại không nghĩ rằng Ngô Hạo chân chính tức giận lại làm cho người ta sợ hãi như vậy. Y nắm chặt tay, có chút không biết làm sao để biểu đạt cảm giác của chính mình. Phải, y biết cực hạn của chính mình ở nơi nào. Nhưng y không nghĩ làm cho Ngô Hạo dừng roi lại, y chỉ hi vọng đau một chút lại đau thêm một chút, làm cho roi này đem mình đánh nát mới tốt. Thật giống như sự hủy diệt y vẫn luôn chờ mong.
“Ngươi là đồ vật của ta, không có sự cho phép của ta không ai có thể tổn thương ngươi, chính ngươi cũng không được.” Ngô Hạo niết cằm của Trạch Ninh, khiến cho y ngẩng đầu nhìn chính mình, “Ta mặc kệ ngươi có bao nhiêu muốn chết, nếu như ngươi lại tùy ý muốn chết, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
Ngô Hạo siết thực mạnh, Trạch Ninh cảm thấy có chút hít thở không thông, Ngay tại lúc y cảm thấy trước mắt biến thành màu đen thì Ngô Hạo buông y ra, Trạch Ninh liền kịch liệt ho khan.
Ngô hạo đứng ở một bên nhìn, đợi hô hấp của Trạch Ninh không dồn dập nữa mới mở miệng nói chuyện.
“Ngươi vì cái gì mà ký kết phần khế ước kia với ta?”
Vì cái gì? Trạch Ninh có chút nghi hoặc, không phải ngươi muốn ta sao?
“Hẳn là không phải do ta lý giải sai lầm đi, ngươi ký liền có nghĩa ngươi tin tưởng ta.”
Ánh mắt Ngô Hạo bức lại, Trạch Ninh theo bản năng gật gật đầu. Đúng vậy, y tin tưởng hắn.
“Vậy nói cho ta biết khi ngươi té xỉu đã nghĩ gì?”
“Ta…” Trạch Ninh muốn nói gì đó, nhưng khi đến yết hầu lại không biết biểu đạt như thế nào. Thật giống như trong tiềm thức tung ra một chiếc lưới, đem tất cả những gì y muốn nói đều ngăn lại ở trong.
Ngô Hạo thở dài ngồi xuống bên giường. Hắn vươn tay vỗ vỗ vai Trạch Ninh: “Ta cần phải biết ngươi suy nghĩ gì mới có thể dẫn đường cho ngươi. Ta không cần món đồ chơi thuần túy để ta ngược đãi, ta muốn là một nô lệ có thể tín nhiệm. Ninh, ngươi có thể làm được sao?”
“Ta…” Trạch Ninh muốn nói ta có thể, nhưng y làm sao cũng không phát ra được âm thanh, tâm của y đã phong bế lâu lắm, thậm chí chiếc khóa phủ đầy bụi kia cũng đã gần như đã khóa chết, ngay cả y cũng mở không ra.
Ngô Hạo không bỏ qua cảm xúc trong mắt Trạch Ninh. Hắn biết Trạch Ninh không phải không muốn nói, mà là nói không nên lời.
“Còn nhớ rõ những tư thế ta dạy ngươi vào ngày đầu tiên không? Hiện tại làm hình thức cáo giải.”
Hình thức cáo giải. Nô lệ quỳ trên mặt đất, đầu gối cùng vai chạm đất, mông nhếch lên, đem mặt chôn ở giữ hai tay, như vậy chủ nhân sẽ không nhìn đến cảm xúc trên mặt của nô lệ, nô lệ có thể nói bất kỳ điều gì.
Ngày hôm qua vừa trải qua một hồi quất roi cường độ cao, phải làm ra tư thế như vậy cũng không dễ dàng, Trạch Ninh vẫn là làm được, tuy rằng thắt lưng của y có chút run rẩy.
“Nói cho ta biết, khi đó ngươi suy nghĩ cái gì?” Ngô Hạo vừa chạm vào hạ thân Trạch Ninh vừa hỏi.
Trạch Ninh đem mặt chôn ở giữa hai cánh tay, y không nhìn thấy Ngô Hạo, thanh âm của Ngô Hạo lại thật sự xuyên vào màng tai y. Khiêu khích có kỹ xảo nơi hạ thân khiến cho dục hỏa của y nhanh chóng bùng lên.
“Ninh, ngươi có thể nói cho ta biết. ta sẽ không tổn thương ngươi, ta sẽ cho ngươi vui vẻ.”
Trạch Ninh cảm giác được sự ôn nhu của Ngô Hạo. Ngày hôm qua mặc dù y bị roi đánh đến ngất đi, nhưng trên người không có một chỗ chảy máu. Trường tiên vốn là khó có thể khống chế lực, Ngô Hạo có thể làm đến vậy hiển nhiên đã tốn không ít tâm tư. Y cũng muốn tín nhiệm Ngô Hạo, hoặc là nói y đang không ngừng thuyết phục chính mình phải tin Ngô Hạo. Nam nhân này vô luận nhìn ở góc độ nào cũng đáng giá để mình thần phục. Nhưng là y vô pháp đem chiếc khóa trong lòng mở ra, y theo bản năng cự tuyệt bất luận kẻ nào muốn tiến vào trong tâm của y, đó là chướng ngại an toàn cuối cùng y muốn thiết lập cho mình, nếu như ngay cả điều này cũng mất đi y sẽ thực sự chỉ còn hai bàn tay trắng.
Ngô Hạo vuốt ve làm cho Trạch Ninh có được khoái cảm thật lớn, nhưng không làm cho Trạch Ninh phát tiết. Hắn luôn dừng lại ngay thời điểm mấu chốt, chờ một lát lại tiếp tục một vòng vuốt ve mới.
Trạch Ninh bị khoái cảm thật lớn bên dưới cùng không thể phát tiết làm cho buồn bực đến sắp phát điên. Đầu óc của y dần dần không thể nghĩ được nhiều chuyện, tư duy đều tập trung tại hạ thân.
“Nói cho ta biết, ngươi suy nghĩ cái gì?” Ngô Hạo lại hỏi một lần.
Trạch Ninh mở miệng, y nghĩ trả lời, y nghĩ đem hết thảy nói cho Ngô Hạo, y cần một người gánh vác cùng y, hắn cần người để dựa vào. Nhưng là vì cái gì y lại nói không nên lời? Vì cái gì dưới tình huống như vậy, dưới tình huống tư tưởng bị tình dục khống chế y vẫn không nói nên lời? Vì cái gì?
Trạch Ninh càng ngày càng gấp, cảm xúc phập phồng nơi ngực không thể phát tiết, cuối cùng y nhịn không được bắt đầu nức nở, y nói không nên lời, y chỉ có thể không ngừng rơi lệ.
“Thực xin lỗi.” Trạch Ninh nghẹn ngào nói, “Thực xin lỗi, ta nghĩ nói, nhưng là, ta làm không được, tôi làm không được…”
Ngay lúc Trạch Ninh khóc Ngô Hạo đình chỉ động tác vuốt ve hạ thân của Trạch Ninh. Nghe được lời của Trạch Ninh, Ngô Hạo vươn tay ôm Trạch Ninh từ trên giường kéo vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng y coi như là an ủi. Hắn không nghĩ làm cho Trạch Ninh buộc chặt, hắn muốn đem Trạch Ninh đánh vỡ mà không phải đánh nát, còn tiếp tục bức ép như vậy thì Trạch Ninh nhất định sẽ xảy ra vấn đề.
“Ngươi trước nghỉ ngơi một chút, ta đợi lát nữa lại đến.” Ngô Hạo đem Trạch Ninh thả lại trên giường, chuẩn bị rời đi, Trạch Ninh lại kéo lại góc áo của Ngô Hạo, trong mắt tràn ngập bất an.
“Ta sẽ không bỏ rơi ngươi, chính là hiện tại ngươi cần nghỉ ngơi.” Ngô Hạo đưa tay đặt lên vai Trạch Ninh làm cho y cảm nhận độ ấm của chính mình.
Trạch Ninh yên lòng, cuối cùng trầm trầm ngủ.