Đông Phương Thiên Tường sau khi trở về hoàng cung quả nhiên nghênh đón hắn
là một tràng cục diện rối loạn khôn tả. Các sứ thần không ngừng tranh
đấu, tỉ thí, tranh đoạt mỹ nhân, đấu khí thế không những thế còn có
những kẻ cơ hội thừa nước đục thả câu vu hãm, giá họa hòng loại bớt kẻ
địch. Thấy cục diện rối rắm này, Đông Phương Thiên Tường không hề có tự
giác của người làm vua, hưng trí chống cằm uống rượu một bên ngồi xem
kịch hay. Đám lão thần cùng với Đông Phương Thiên Trạch đứng bên cạnh
thấy vậy cũng chỉ có thể ôm trán thở dài, ai bảo người ta là lão đại
đâu. Đông Phương Thiên Trạch lại củng cố cái nghi ngờ trong lòng lần thứ n, tên vô lại ngồi trên cao kia thực sự là huynh đệ ruột thịt của mình
sao? Lần tới gặp mẫu hậu nhất định phải hỏi cho rõ ràng, chỉ là phải hỏi trong âm thầm tuyệt đối không thể để tên hồ ly này biết được, nếu không hắn liền xong đời.
Bên này Đông Phương Thiên Diệp lại không
dễ dàng như vậy, lần này kẻ địch có vẻ như đã trù bị vô cùng kỹ lưỡng,
nhân số được cử đến tuy không nhiều nhưng lại toàn là tinh anh, hơn nữa
phạm vi hoạt động lại không nhỏ khiến cho Đông Phương Thiên Diệp mất
không ít công sức mới bắt được chúng về. Chỉ là cuối cùng vẫn để sổng
mất hai tên đầu lĩnh. Lúc phát hiện ra có kẻ tẩu thoát, Đông Phương
Thiên Diệp tức khắc phi thân đuổi theo trên đường vẫn không ngừng giao
đấu với một trong hai kẻ đó khiến một tên có cơ hội chạy trước. Đối với
việc nhắm chừng không thể chi bằng không làm, đây chính là phương thức
làm việc trước nay của Đông Phương Thiên Diệp cho nên hắn trực tiếp mặc
kệ tên kia dồn toàn lực mục đích hạ gục tên này.
Càng đấu
Đông Phương Thiên Diệp càng phát hiện ra những chiêu thức kẻ này sử dụng rất quen thuộc, dường như họ đã từng giao đấu qua vì thế hắn liền nhanh chóng thay đổi mục tiêu, lật mặt nạ kẻ này ra. Một chiêu nguy hiểm của
kẻ kia vừa ra, Đông Phương Thiên Diệp nhanh chóng lướt qua dưới một góc
độ bất khả tư nghị rồi nhanh như chớp tấn công về phía bụng khiến đối
thủ buộc phải tập trung sự chú ý xuống dưới, trong khi đó tay kia không
ngần ngại tấn công về phía mặt nạ không có gì che chắn. Chiếc mặt nạ
trong chốc lát vỡ thành hai nửa rơi xuống, Đông Phương Thiên Diệp lại có phần ngạc nhiên khi thấy được mặt của đối thủ: “Phương Trì”
“Không ngờ đường đường là Phương đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng cũng là kẻ yêu giở trò sau lưng như thế này?” Phương Trì bên kia bị Đông
Phương Thiên Diệp lật mặt nạ cũng thoáng sững lại một chút nhưng lại
nhanh chóng tấn công mạnh mẽ hơn.
Hai người đã từng là đối thủ không ít lần, đối với đối phương cũng là tương đối hiểu biết, Phương
Trì mặc dù trong chiến trường là một kẻ vô cùng âm mưu, có chút tàn nhẫn nhưng đó chỉ là trên chiến trường mà thôi, hắn cũng không phải loại
người không từ thủ đoạn, táng tận lương tâm giở trò sau lưng người khác. Việc làm lần này dĩ nhiên không hợp với tác phong làm việc thường ngày
của hắn mới khiến Đông Phương Thiên Diệp ngạc nhiên như thế, sau lưng
chuyện này chắc chắn có trá.
Phương Trì bị đối thủ xưa nay
của mình vạch trần cũng có chút xấu hổ, chỉ là nguyên nhân trong đó hắn
lại không thể mở miệng nói ra đành im lặng cắn răng dùng toàn lực chiến đấu với Đông Phương Thiên Diệp nhanh chóng thoát khỏi đây nhưng dĩ
nhiên đối thủ của hắn cũng không phải kẻ bình thường sao có thể dễ dàng
cho hắn thoát khỏi. Vì vậy cuộc đấu vẫn luôn trong thế giằng co.
Bỗng một tiếng nữ tử hét lên sợ hãi và một giọng nói đe dọa vang lên
khiến hai người không tự chủ dừng tay ở thế giằng co. Tên lúc nãy vừa
tẩu thoát trước không biết đã xuất hiện từ lúc nào, trên tay hiện tại
đang không chế một cô nương mà không may cô nương đang bị khống chế lại
chính là tiểu công chúa duy nhất của Đông Lăng quốc, muội muội đồng mẫu
của ba huynh đệ bọn họ - Đông Phương Thiên Nhan, người vừa mới trốn khỏi đại yến trong cung giả trang ra ngoài. Đông Phương Thiên Diệp thấy vậy
lông mày liền nhíu lại, tay không tự chủ chùng xuống, đối với tên còn
lại hỏi: “Ngươi muốn gì?”