Bóng dáng màu trắng quen thuộc mà Đông Phương Thiên Diệp nhìn thấy trước khi bất tỉnh chính là Mạc Tử Liên đang trở về từ hội hoa đăng. Thì ra trước khi bị trúng một kiếm độc của tên áo đen thì bọn họ đang đứng ở phía
trên hậu viện Tịnh Khiêm Vương phủ, cho nên chỗ mà Đông Phương Thiên
Diệp đang nằm hiện tại cũng chính là hoa viên ở phía nam hậu viện Tịnh
Khiêm vương phủ, kế bên chính là Thính Vũ hiên của Mạc Tử Liên, vì thế
trước khi bất tỉnh hắn mới có thể nhìn thấy bóng dáng Mạc Tử Liên đang
đi ngang qua đó.
Mạc Tử Liên sau khi hấp thụ tinh hoa của mặt
trăng đêm nguyên tiêu liền dẫn theo hai nha đầu Linh Nhi, Yên Nhi trở
về, chỉ là sau khi nhìn thấy cảnh hoa viên xinh đẹp dưới ánh trăng tĩnh
lặng nàng lại không nhịn được muốn đi tản bộ một chút liền yêu cầu hai
nha đầu kia về trước chuẩn bị còn mình thì thong thả tản bộ trong hoa
viên.
Bỗng nhiên lúc đi ngang qua khóm trúc đào bên bờ tường
liền nghe thấy một tiếng động lạ, nghe giống như tiếng một vật nặng ngã
xuống đất làm nàng không thể không dừng bước lại xem xét, nhưng sau đó
lại không hề có bất kì một tiếng động nào khác nữa. Mạc Tử Liên đành nhẹ nhàng, cẩn trọng bước về phía tiếng động lạ, muốn xem thử cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra, lại không ngờ được nghênh đón nàng là một nam
nhân đang bị thương nằm bất tỉnh trên đất. Mà đáng chú ý nhất chính là
dòng máu đen đang từ từ rỉ ra từ vết thương trên ngực hắn khiến nàng
không khỏi nhíu mày, từ kinh nghiệm trong những kiếp trước khiến nàng
ngay lập tức có thể kết luận được người này đã bị trúng kịch độc, hơn
nữa thời gian còn lại của hắn cũng không còn nhiều, nếu không được giải
độc ngay lúc này, người này chắc chắn sẽ mất mạng.
Sau khi đến gần xem xét, Mạc Tử Liên phát hiện ra nam nhân này chính là Chính Lăng
Vương – Đông Phương Thiên Diệp của Đông Lăng quốc, huynh đệ đồng mẫu của Hoàng Đế và Đông Phương Thiên Trạch, được xưng là Chiến Thần Đông Lăng, trụ cột tinh thần của người dân Đông Lăng quốc, kiếp trước nàng cũng
chỉ mới gặp mặt một lần duy nhất tại quốc yến mà thôi. Nếu nghĩ kĩ lại
thì kiếp trước vị Chiến thần Chính Lăng Vương dường như cũng chết vào
khoảng thời gian này, xem ra chính là đêm nay.
Lúc đó sau khi
Chính Lăng Vương mất, triều đình liền rơi vào khủng hoảng, loạn trong
giặc ngoài, nhân dân cũng rơi vào hoàn cảnh khốn khổ vì chiến tranh,
tình trạng đó còn kéo dài tới hơn 10 năm. Cho dù sau này chiến tranh
được bình ổn, cuộc sống của người dân vẫn đói khổ, hoàn toàn cách xa với cảnh bây giờ. Nghĩ vậy nàng không khỏi cắn răng, nhất quyết phải cứu
cho được vị Chính Lăng Vương này cho dù là vì lương tâm của một lang y
hay là bất kì cái gì khác, nàng quyết không thể làm ngơ nhìn những người dân ngoài kia rơi vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng được.
Mạc
Tử Liên sau khi nghĩ thông liền bắt đầu ngồi xuống xem xét kĩ lưỡng
miệng vết thương, sau khi bắt mạch nàng xác định đây là một loại độc
dược vô cùng hiếm thấy cũng vô cùng khó bào chế, nếu không phải đã trải
qua mấy kiếp lang thang hành nghề y nàng có lẽ cũng không thể nào biết
được trên đời lại có những loại độc dược hiếm thấy và nguy hiểm như vậy.
Người trúng chất độc này gần như là vô phương cứu chữa, bởi
lẽ người bị trúng độc trong vòng một canh giờ bắt buộc phải có một vị
thần y tay nghề cao thâm thi châm khống chế chất độc, sau đó phải bào
chế thuốc giải vô cùng công phu, kèm theo một vị thuốc dẫn đặc biệt mà
không phải ai cũng biết đó là máu có chứa linh khí, thiếu bất cứ cái nào cũng không được. Cho nên mới nói việc giải độc này đối với người bình
thường dường như là không thể, ngay cả nàng cũng chỉ biết được điều này
sau khi đọc một quyển y thư cổ vô tình tìm được trong lúc tu tiên.
Không hề bỏ phí một chút thời gian nào, Mạc Tử Liên lập tức từ trong
không gian lấy ra bộ ngân châm quý giá đã đi theo nàng suốt mấy đời
nhanh chóng cởi ra áo trên của Đông Phương Thiên Diệp thi châm vào các
huyệt vị trên người hắn ngăn chặn chất độc tiếp tục lan ra, tốc độ thi
châm của nàng nhanh đến chóng mặt, thậm chí không thể dùng mắt thường
nhìn thấy được. Những cây châm này sau một thời gian dài ngâm dưới linh
tuyền cũng đã lây nhiễm không ít linh khí, tuyệt đối thích hợp để ngăn
chặn chất độc được bào chế từ độc vật hiếm có sinh trưởng nơi âm hàn
này.
Sau khi thi châm Mạc Tử Liên nhanh chóng phi thân về
phía y đường gần đó để bào chế thuốc giải, dược liệu không phải rất quý
giá nhưng tuyệt đối là những thứ người ta không ngờ tới, cũng may một
trong những sở thích xưa nay của Mạc Tử Liên đó là sưu tầm dược liệu về
trồng trong không gian, cho nên thuốc giải của Đông Phương Thiên Diệp
ngoại trừ một số dược liệu lấy từ y quán ra, còn lại đều là lấy từ
không gian của Mạc Tử Liên. Sau khi hoàn tất thuốc giải, Mạc Tử Liên lấy ra một con dao bạc cứa vào cổ tay một nhát chờ cho máu chảy non một cốc uống trà mới lấy vải băng sơ lại, sau đó nhanh chóng cho Đông Phương
Thiên Diệp uống, lại rút toàn bộ ngân châm trên cơ thể hắn ra.
Một khắc sau khi uống thuốc giải, Đông Phương Thiên Diệp mở mắt, sau
khi xác định mình không chết lại phát hiện ra người đã cứu mình là Mạc
Tử Liên, Đông Phương Thiên Diệp liền vô cùng ngạc nhiên. Đang định mở
miệng ra cảm tạ lại bị âm thanh của đám nha hoàn đang tìm nàng phá vỡ,
Mạc Tử Liên nhìn hắn mỉm cười sau đó lại đưa tay lên môi ám hiệu bí mật
rồi đi mất, hắn cũng chỉ kịp nhét miếng ngọc bội tùy thân vào tay nàng
sau đó liền không biết gì nữa. Lúc tỉnh lại Đông Phương Thiên Diệp đã ở
trong Vương phủ của mình rồi.