Đông Phương Thiên Trạch nghiêm túc nhìn Mạc Tử Liên:
"Ta đến cảm tạ Mạc tiểu thư vì đã thay ta bảo vệ Ly Nhi, cứu nàng một
mạng. Mạc tiểu thư, ta không biết vì sao nàng tìm mọi cách trà trộn vào
Vương phủ này, có lẽ không phải vì si mê ta như người ngoài tưởng. Tuy
nhiên ta vẫn cho rằng nàng không có mục đích xấu, nếu không nàng cũng sẽ không lộ bản lĩnh của mình chỉ vì cứu mạng Ly Nhi. Nếu Mạc tiểu thư có
bất kì điều gì khó khăn, bản vương nhất định cố hết sức giúp đỡ."
Ẩn ý trong đó dĩ nhiên là hai bên đều hiểu.
Mạc Tử Liên chờ Đông Phương Thiên Trạch nói xong lại từ tốn châm thêm
một cốc trà cho hắn sau đó mở miệng ra nói một câu khiến cho Đông Phương Thiên Trạch suýt bị sặc:
"Có một điểm Vương gia nhầm rồi, tiểu nữ lúc trước quyết ý muốn vào Vương phủ chính là bởi vì si mê ngài."
Thử tưởng tượng một nữ nhân thái độ nhìn mình luôn luôn lạnh nhạt,
trong mắt cũng chưa bao giờ xuất hiện một phần ôn nhu, si mê nào lại
dùng một giọng nói lành lạnh, nói nàng si mê mình, quả thật dễ khiến cho người ta bị sốc.
Đông Phương Thiên Trạch đang cầm cốc trà
nóng nghe câu này cũng suýt bị sặc, cốc rơi xuống đất, cũng may là phản
ứng nhanh chụp lại kịp, tuy nhiên phần đầu óc bị đình trệ cũng phải mất
một lúc mới bình phục:
"Mạc tiểu thư nói đùa rồi."
Mạc Tử Liên đối với việc Đông Phương Thiên Trạch phản ứng dữ dội làm như không thấy, chỉ bình thản nói tiếp:
"Tuy nhiên tâm tình thiếu nữ đều nhanh chóng thay đổi, sau một thời
gian ta liền phát hiện ra chính mình lúc đó chỉ là say mê nhất thời mà
thôi, chốn hậu viện đầy gai nhọn này không phải là nơi cho một kẻ yếu ớt như ta, nhưng dù sao, lúc phát hiện ra thì cũng đã muộn rồi, một khi
bước chân vào liền không thể rút ra. Bởi vậy ta mới mượn cơ hội rơi
xuống hồ ngày đó, tìm cớ chuyển về đây, tránh xa chốn thị phi đó một
chút, kẻo không gai nhọn đâm vào thân. Khổ nỗi tránh một thời không
tránh được cả đời, ta tránh nó, nó lại vẫn cố tìm đến ta, cho dù đã lánh tới nơi xa xôi này cũng khó tránh khỏi bị hắt nước bẩn."
Đông Phương Thiên Trạch gật đầu hiểu ý, cái này gọi là thân bất do kỉ.
Mạc Tử Liên lại ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thiên Trạch, nam nhân này
kiếp trước nàng đã từng mê luyến, đích thực chính là một người có vẻ đẹp khiến người khác phải ghen tỵ, mày kiếm mỏng, lông mi dài, làn da hơi
trắng kết hợp với một đôi mắt phượng tinh xảo khiến người khác phải tiếc hận, lại còn có sóng mũi cao, đôi môi mỏng đầy anh khí. Đích thực chính là một vẻ đẹp được trời đất ưu ái, lại thêm có địa vị dưới một người
trên vạn người, quả thực không trách được vì sao một thiếu nữ ngây thơ
liền dễ dàng sa vào.
Đông Phương Thiên Trạch bỗng dưng thấy nàng lại nhìn mình chăm chú, liền có chút nghi hoặc dò hỏi:
"Mạc tiểu thư..."
Mạc Tử Liên không nói gì mỉm cười:
"Ta chính là muốn nhờ Vương gia đưa ta ra ngoài. Trải nghiệm ở Vương
phủ trong thời gian qua đối với ta quả là một bài học không tệ, tiểu nữ
xin khắc khắc ghi nhớ, quyết không dám quên!"
Đông Phương
Thiên Trạch mặc dù cảm thấy lời nói của Mạc Tử Liên có chút trào phúng
tuy nhiên giọng điệu nhàn nhạt của nàng lại khiến hắn ảo não không nói
được gì, chỉ có thể gật đầu: "Vậy được, Mạc tiểu thư hãy chuẩn bị trước, hai ngày nữa ta sẽ cho người đưa nàng trở về."