Chính Lăng Vương Phi

Chương 30: Chương 30




Lại qua tiếp nửa tháng, gương mặt nhị ca hiện giờ đã càng ngày mất kiên nhẫn, mỗi ngày cứ bồn chồn đi qua đi lại, có một ngày Mạc Tử Liên không nhìn được nữa liền nói:

“Nhị ca huynh không cần sốt ruột nữa, muội đi với huynh.”

Một đòn lập tức khiến cho Nhị ca đang bồn chồn lập tức đứng hình, không khỏi kinh ngạc tới nỗi lắp bắp:

“Liên …Liên Nhi, muội… muội không nói đùa với ta đó chứ?”

Mạc Tử Liên nhìn thái độ đó của nhị ca cũng không muốn tiếp tục tốn hơi thừa lời với hắn nữa, lập tức quay lưng đi tìm phụ thân.

Chuyện này quả thực không phải là nàng xúc động nhất thời mà là đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới ra quyết định.

Mấy ngày này quả thực Mạc Tử Liên đã suy nghĩ rất kỹ càng, nàng hiện tại trong tay không có gì cả, nếu cứ tiếp tục trốn trong phủ nữa cũng không có tác dụng gì không bằng ra ngoài ngao du, trên đường đi vừa thưởng ngoạn phong cảnh vừa tìm kiếm dược thảo hiếm lạ luyện một số đan dược tốt cho phụ thân còn thực tế hơn.

Mạc lão vừa nghe nữ nhi bảo bối muốn ra ngoài liền nóng nảy, nữ nhi vừa mới chịu khổ bên Vương phủ trở về không được mấy ngày, hắn còn chưa kịp bồi bổ, đau sủng nữ nhi bù lại đâu mà bây giờ nàng lại muốn ra ngoài chịu khổ, sao hắn có thể không sốt ruột được cơ chứ?

Tuy nhiên nghĩ kỹ lại, nàng vừa chịu tù túng hai năm, lại chịu thương tổn tình cảm, bây giờ nếu lại ép nàng quanh quẩn trong Thiên Thành này, nhìn cảnh nhớ người mà không chừng tinh thần của nàng lại càng tệ hơn thì phải làm sao?

Nhưng để nàng đi thì hắn lại không nỡ a, quả thực là khó quyết định mà.

Lại kéo dài thêm mấy ngày, cuối cùng Mạc lão cũng không tình nguyện đồng ý cho nữ nhi ra ngoài, nhưng mà điều kiện tiên quyết là cứ mỗi ba tháng nàng phải về Mạc phủ báo danh một lần, hơn nữa trên đường phải có Mạc Viễn Phong đi theo hộ tống, nàng đều đồng ý.

Mạc Viễn Phong nghe nói có thể ra ngoài liền vui mừng thiếu chút bay lên, liên tục cảm tạ muội muội. Cuối cùng ba ngày sau Mạc lão cùng Mạc Viễn Thành đành lưu luyến không rời tiễn nàng ra khỏi phủ, trước khi đi còn không ngừng răn đe tiểu tử Mạc Viễn Phong kia nếu dám để nữ nhi bảo bối của hắn mất cọng tóc nào thì về nhà lập tức lột da hắn, cả Mạc Viễn Thành cũng đi theo phụ họa khiến hắn dở khóc dở cười không biết lần này đưa theo muội muội là phúc hay họa nữa.

Mạc Tử Liên ra đi lần này hoàn toàn không để cho bất kỳ người nào theo mình, chỉ gói mấy bộ đồ, vật dụng tùy thân cùng với một đống ngân phiếu dày của đại ca và phụ thân nhét cho nàng.

Chuyến đi này đối với nàng cũng hoàn toàn không có khó khăn hay lạ lẫm nào, dù sao nàng độc lai độc vãng cũng đã quen, lần này trọng sinh trở về ngày ngày có người hầu hạ đối với nàng lại có chút xa lạ.

Chuyến đi này vừa hay có thể đẩy bọn họ trở lại trong phủ chăm sóc phụ thân, nơi đó mới chính là nơi tốt nhất mà nàng muốn dành cho bọn họ.

Nhị ca đối với việc nàng có thể tự nhiên độc lập chăm sóc bản thân lại có chút kinh ngạc sau đó là đau lòng. Đối với hắn tiểu muội này từ nhỏ đã được xem như trân bảo, lớn lên trong cẩm y ngọc thực làm sao có thể thuần thục tự chăm sóc bản thân như vậy?

Chỉ có thể xác định là lúc ở trong Vương phủ chịu nhiều uất ức mới có thể rèn ra thói quen này khiến hắn không khỏi cực kỳ đau lòng, trong mắt lại càng không ưa đám người hoàng gia hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.