Edit:Koliz
Beta:Koliz[2016.12.21]
Bữa tối ăn cháo, Chu Nghiêu Uẩn còn tự mình làm mì lạnh.
Có lẽ vì thường xuyên nấu ăn, tài nấu nướng của Chu Nghiêu Uẩn rất tốt, làm đồ ăn cũng rất hợp khẩu vị Quý Trần Ai, mì lạnh không tính quá cay nhưng lạ miệng, phối hợp cháo đậu xanh, Quý Trần Ai ăn rất nhiều.
Chu Nghiêu Uẩn thấy khẩu vị Quý Trần Ai không tệ, tâm tình cũng tốt lên, thời điểm rửa chén cứkhẽ hát, còn hỏi Quý Trần Ai hôm saumuốn ăn gì.
Quý Trần Ai nói tùy, anh quả thậtkhông có thiên hướng tận hưởng đồ ăn, chỉ cần chế biến ngon, mónanh cũng thích.
Chu Nghiêu Uẩn rửa bát xong, đứng ở trong phòng khách, vừa cởi tạp dề ra vừa nói: “Ca, em cảm giác anh thay đổi thật nhiều.”
Quý Trần Ai đang xem TV, nghe vậy lông mày hơi nhíu một chút, rồirất nhanh lại biến thành mặt không biểu cảm, anh nói: “Thay đổi chỗ nào.”
Chu Nghiêu Uẩn ngồi bên người Quý Trần Ai, nói: “Trước đây anh luôn không thích nói chuyện với em.”
Quý Trần Ai nói: “Ừm.”
itsukahikari.wordpress.com
Chu Nghiêu Uẩn tiếp tục nói: “Trước đây em thật sự lo lắng cho anh.”
Quý Trần Ai liếc mắt nhìn Chu Nghiêu Uẩn một cái, trầm mặc hồi lâu cũng không nói, anh có thể nói cho Chu Nghiêu Uẩn biết, người anh traimà cậu lo lắng kia đã không còn ở thế giới này sao?
Ngày hôm sau Quý Trần Ai đi ra ngoài đi dạomột mình. Thời điểm đi dạolần này, không quên bảo Chu Nghiêu Uẩn chuẩn bị cho anh đôigăng tay, tiếp tục nhặt rác…
Kỳ thực Quý Trần Ai nghiêm túc suy nghĩ một chút, anh có lẽ nên trực tiếp tìm cái túi to, đem bình nhựa các loại nhặt được tích lũy bán đi kiếm ít tiền, nhưng anh lại lo nếu thật sự làm như vậy, Chu Nghiêu Uẩn sẽ bổ nhào tới trước mặt anh bi thống khóc lóc kể lể, oán giận bản thânđể cho anh traichịu khổ các loại.
Quý Trần Ai đã chính xác, nếu như anh thật sự đi nhặt rác về nhà… Chu Nghiêu Uẩn đại khái sẽ làm như vậy, thật.
Ngày hôm nay vẫn là một ngày trời nóng, Quý Trần Ai lúc ra cửa thuận tiệnmang theo dù, dạo qua một vòngkhu vực quanh nhà tới giữa trưa, kiếm được hơn ba mươi điểm năng lượngrồichuẩn bị đi về nhà.
Vốn Quý Trần Ai cho là, ngày hôm nay cũng là một ngày yên bình, nhưng ngay khi anhchuẩn bị trở về, bỗng xảy ra chút ngoài ý muốn.
Quanh chỗở của Quý Trần Aiđều là mấycái công viên, môi trường rất tốt, khi anh chậm rãi lấy tay lăn xe lăn di chuyển về phíanhà, chợt thấy một lực mạnh truyền đến từ phía sau lưng, lực này đụng anh khiến cả người cả xe lăn đồng thời ngã trên mặt đất. Sau đó, phía sau Quý Trần Ai truyền đến một trận tiếng cười ầm ĩ trẻ con, anh nằm trên mặt đất ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy học sinh tiểu học chạy tới bên cạnh anh, một đứa trong đó nhặt lên quả bóng đá đập phải người Quý Trần Ai, sau đó xoay qua hướng về phía Quý Trần Ai lớn tiếng nói: “Tàn phế, xin lỗi nha!”
Quý Trần Ai lạnh lùng nhìn đứa bé kia, một câu nói cũng không nói.
Đứa bé kia bị ánh mắt Quý Trần Ai trừng có chút chột dạ, nhưngliếc nhìn đồng bạn chung quanh, không biết thế nào có lại sức lực, nó nói: “Về sau đi đường nhìn một chút.”
Trẻ con, là loại người ngây thơ nhất cũng là tàn nhẫn nhất, trên người bọn chúng có thứ tốt đẹp nhất, cũng có thứ xấu xí nhất.
Còn chưa đợi Quý Trần Ai nói gì, thanh âm Tiểu Thất lại vanglên, nó nói: “Không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ, lại dám bắt nạt kí chủ của tôinhư vậy!!! Tôimuốn đánh nó!!!”
Quý Trần Ai vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Thất kích động như thế, ngay cả Lưu Tử Minh lần trước thìphản ứng của Tiểu Thất cũng không mạnhthế, Quý Trần Ai nói: “Tại sao cậu lại phản ứng mạnh thế?”
Tiểu Thất nói: “Trẻ emlà hi vọng của thế giới, sao bọn chúng lại có thể như vậy!”
Một mình Quý Trần Ai rất khó bò lại lên xe lăn, huống hồ hiện tại xe lăn còn đổ mất, trên khuỷu tay anh đầyvết tích bị trầy da, nhìn thấy mấy đứa nhỏ kia không đến giúp anh, chỉ ở bên cạnh nhìn anh nhỏ giọng thì thầm, anh cũng lười động.
Tiểu Thất nói: “Tôimuốn mở hệ thống trừng phạt năng lượng tiêu cực.”
Quý Trần Ai: “Nó là cái gì?”
Tiểu Thất nói: “Đểbọn chúng cảm thụ một chút về thế giới tốt đẹp!”
Quý Trần Ai: “… Nói tiếng người.”
Tiểu Thất: “Ờ, đối với người chứaquá nhiều năng lượng tiêu cực,nên nhân đạo mà hủy diệt.”
Quý Trần Ai: “…” Nhân đạo mà hủy diệt? Người chế tạoraTiểu Thất quả nhiên là tràn đầy ác ý đối với thế giới này mà.
Quý Trần Ai nói: “Cậunghiêm túc?”
Tiểu Thất nói: “Tôiđùa đấy.”
Quý Trần Ai: “…”
Tiểu Thất thấy Quý Trần Ai không lên tiếng, lại nói thêm: “Chỉ làtrên người anhtích trữ quá nhiều phụ năng lượng, đã hoàn toàn có thể mở ra hệ thống trừng phạt.”
Liền trong lúc Tiểu Thất nói chuyện, Quý Trần Ai nhìn thấy thanh biểu hiện năng lượng tích cực xuất hiện biến hóa, ởgóc phải bên dưới hiện ra một thanhnho nhỏ hiển thị “năng lượng tiêu cực”, chỉ có điều so vớithanh kinh nghiệm nho nho ấy,năng lượng tích cực cấp một, năng lượng tiêu cực đã đạt tới cấp hai.
Tiểu Thất nói: “Giá trị năng lượng tiêu cực đến một vạn, mở ra hệ thống trừng phạt.” Nói xong câu nói này, trước mặt Quý Trần Ai xuất hiện mấy nút lệnh sáng, phân biệt viết “Ác ma mỉm cười” “Tận thế của kẻ nói dối”, “Kẻ cắp hối hận” còn có mấy cái nút lệnh màu xám tro phía sau chúng.
Quý Trần Ai nhìn giải thích dưới mấy cái nút kia một chút, phát hiện đều có chút mơ hồ không rõ, phía dưới “Ác ma mỉm cười” viết: Mỉm cười đi, mỉm cười đi, những người hàm chứa ác ý với thế giới, đều sẽ mỉm cười.
Quý Trần Ai nói: “Mấy cái này có ích lợi gì?”
Tiểu Thất không trả lời câu hỏi Quý Trần Ai: “Kiến nghị kí chủ sử dụng Ác ma mỉm cười.”
Quý Trần Ai ngẩng đầu lên, nhìn mấyđứa đối diện còn khe khẽ nói nhỏ, trong ánh mắt nhìn về phía anh rõ ràng còn mang theo trào phúng, mở miệng nói: “Sử dụng Ác ma mỉm cười.”
Đám trẻ còn đang nói chuyện đột nhiên ngừng lại, bọn chúng đứng tại chỗ, trên mặt vốn là ác ý trào phúng, nhưng lúc này, loại trào phúng kia biến thành nụ cười xán lạn.
Nụ cười kia thật sự rất xán lạn, giống như nhìn thấy thứ gìđó cực đẹp, chỉ có điều nhìn lâu nụ cười này, lại không hiểu sao khiến người ta có chút lạnh người.
Đám trẻ con vừa cười, vừa không tiếp tục nói nữa, mà đi tới phía Quý Trần Ai, giúp anh nâng xe lăn dậy, sau đó thận trọng đặt Quý Trần Ai lên xe lăn, trong lúc đó, trong bọn chúng không đứa nói chuyện, tất cả đều trầm mặc mang theo nụ cười.
Làm xong những việc này, đám trẻ con hướng về phía Quý Trần Ai cúi mình chào, vội vã chạy đi.
itsukahikari.wordpress.com
Lúc này, trên con đường vốn vô cùng náo nhiệt, chỉ còn lại hai người — một là Quý Trần Ai, còn có một là nhân vật bé gái không có cảm giác tồn tại nào trong đám trẻ con.
Mặt bé gái kia đầy kinh ngạc, trong ánh mắt nhìn về phía Quý Trần Ai ngập tràn sợ hãi, bé hiển nhiên không hiểu một màn đột nhiên phát sinh vừa nãy là sao, những bé trai vẫn luôn hung ác kia, vì sao lại đột nhiên đổi tính.
Quý Trần Ai nói: “Cô bé tại sao lại không có chuyện gì?”
Tiểu Thất nói: “Chỉ có đối với người có ác ý với anh, mới phải chịu trừng phạt, cô bé không có ác ý với anh, cho nên sẽ không mỉm cười.”
Nhưng còn chưa chờ Quý Trần Ai hỏi thêm gì, bé gái đã hét lên một tiếng, bỏ chạy, lúc chạy còn ngã mạnh xuống đất, sau đó hốt hoảng bò dậy, tiếp tục bỏ chạy trong hoảng loạn.
Quý Trần Ai nói: “Những đứa nhỏ kia sẽ như thế nào?”
Tiểu Thất hừ một tiếng: “Sẽ tràn ngập yêu thương đối với thế giới này.”
Quý Trần Ai nghe Tiểu Thất, cũng bật cười, anh rất ít khi cười dữ dội như thế, quả thực không hề thua kém cùng những đứa trẻ vừa nãy, anh nghĩ, Tiểu Thất cùng với cái gọi là hệ thống năng lượng tích cực chẳng bằng gọi là hệ thống năng lượng tiêu cực mới thích hợp.
Quý Trần Ai nói: “Ừm, vậy thì về nhà đi.”
Vết thương trên tay rất rõ ràng, Quý Trần Ai vốn định về nhà trước xử lý vết thương một chút, nhưng không nghĩ tới lúc anh về đến nhà, Chu Nghiêu Uẩn đã trở lại.
Quý Trần Ai đẩy cửa vào, lập tức nhìn thấy Chu Nghiêu Uẩn ngồi ở trong phòng khách cười híp mắt xem ti vi.
Chu Nghiêu Uẩn vừa nhìn thấy Quý Trần Ai trở lại, bèn đứng dậy đi tới, vết thương trên cánh tay chỉ mặc áo ngắn tay của Quý Trần Ai, đương nhiên liếc mắt một cái là rõ mồn một.
Mặt Chu Nghiêu Uẩn biến sắc, cậu nói: “Ca, trên tay anh làm sao vậy?”
Quý Trần Ai nói: “Không cẩn thận ngã bị thương.”
Chu Nghiêu Uẩn mím môi không nói gì, chỉ quay người đi vào phòng ngủ, cầm nước muối và bông lại.
Trên cánh tay Quý Trần Ai có rất nhiều vết trầy da, nằm trên làn da tái nhợt của anh thoạt nhìn phá lệ thê thảm, Chu Nghiêu Uẩn nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Quý Trần Ai, cũng không nói gì, trầm mặc xử lý vết thương của Quý Trần Ai.
Quý Trần Ai biết Chu Nghiêu Uẩn giận rồi, nhưng anh lại không biết phải an ủi như thế nào, cho nên bầu không khí giữa hai người trở nên có chút nặng nề, mãi đến tận lúc Chu Nghiêu Uẩn xử lý vết thương xong, cậu mới nói: “Ngày mai em dẫn anh đi tiêm phòng uốn ván.”
Quý Trần Ai nói: “Không cần đi…” Nói đến có chút buồn cười, anh cái gì cũng không sợ, chỉ sợ tiêm, đặc biệt sợ tiêm vào thịt.
Sắc mặt Chu Nghiêu Uẩn càng khó coi hơn, cậu nói: “Ca, anh có thể yêu quý chính anh hơn một chút được không?”
Quý Trần Ai há miệng, muốn phản bác rồi lại nói không nên lời, anh nhìn Chu Nghiêu Uẩn đang hờn dỗi, bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như anh có một đứa em trai như vậy, nhất định sẽ không chọn tự sát.
Bởi vì Chu Nghiêu Uẩn tức giận, cho nên bữa trưa Quý Trần Ai chỉ có một bát canh suông cùng mì gà trứng, trước mặt Chu Nghiêu Uẩn bày gà kho khoai môn, mùi thơm phân tán tứ phía, mà mỗi khi Quý Trần Ai muốn đưa đũa tới gắp, Chu Nghiêu Uẩn đều sẽ không mặn không nhạt nói một câu: “Trên người bị thương, không thể ăn mặn.” Nói xong, liền di chuyển gà kho khoai môn đến bên kia của mình.
Quý Trần Ai liếc nhìn Chu Nghiêu Uẩn mặt không đổi sắc, lại nhìn một chút mì sợi đáng thương hề hề trong bát mình, cuối cùng vẫn chỉ thở dài, tiếp tục ăn mì.
itsukahikari.wordpress.com
Cơm nước xong, Quý Trần Ai đang chuẩn bị rời khỏi bàn, Chu Nghiêu Uẩn đột nhiên kêu lên: “Ca.”
Quý Trần Ai quay đầu đáp một tiếng.
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca, tại sao anh vẫn chẳng chịu nói gì cho em biết chứ.”
Quý Trần Ai sửng sốt một chút, không hiểu rõ ý tứ của Chu Nghiêu Uẩn.
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Hôm nay không phải tự anh ngã đi.”
Quý Trần Ai trong nháy mắt rõ ràng Chu Nghiêu Uẩn tức cái gì, hóa ra là cậu tức giận mình không chịu nói cho cậu biết đến cùng vì sao lại bị thương.
Quý Trần Ai nói: “Ừm, mấy đứa trẻ đá bóng không cẩn thận đá phải người anh.”
Khuôn mặt Chu Nghiêu Uẩn trong nháy mắt tràn đầy tức giận, cậu nói: “Ca, là con nhà ai? Trẻ con xung quanhđây anh đều biết, nói cho em biết đi.”
Quý Trần Ai xác thực biết đại khái mấy đứa trẻ kia là con nhà nào, nhưng anh cũng không dự định nói ra.
Chu Nghiêu Uẩn từ trong biểu tình của Quý Trần Ai mà hiểu rõ ý tứ của anh, cậu buông tay nắm thành quyền bên người ra, cuối cùng không nói gì, cầm bát đứng dậy đi vào phòng bếp.
Quý Trần Ai nhìn cảnh Chu Nghiêu Uẩn, bỗng nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ, anh sao có thể nói cho Chu Nghiêu Uẩn là con cái nhà ai được, vạn nhất Chu Nghiêu Uẩn đi tìm, người nhà đứa trẻ phát hiện việc đứa trẻ trở nên bất thường có quan hệ với anh thì làm sao bây giờ.