Edit:Koliz
Beta:Koliz[20171211]
Hứa Vân Sùng đương nhiên sẽ không nói cho Quý Trần Ai biết hắn thật sự tới làm gì.
Hắn đứng ở bên cạnh Quý Trần Ai, giống như lơ đãng trò chuyện cùng cậu, nhưng thực ra lại đang tinh tế quan sát thanh niên trẻ tuổi trước mặt này.
So với mấy tháng trước, Quý Trần Ai chống gậy dưới sự chăm sóc của Vương Chi Tú đã trông khởi sắc hơn nhiều. Quý Trần Ai lớn lên không tệ, mặt mày thanh tú không quá nữ tính, dáng người so với người mẫu đang “hot” hiện giờ cũng không kém. Nếu không phải chống gậy, có lẽ cậu đã có một cuộc sống tốt đẹp.
Hứa Vân Sùng thầm than trong lòng một câu đáng tiếc, sau đó nụ cười trên mặt càng đậm: “Em trai tôi cũng học trường này.”
Quý Trần Ai nếu chỉ là một thiếu niên ngu ngốc, nhìn dung mạo khí chất của Hứa Vân Sùng chỉ sợ không sinh nổi cảm giác chán ghét gì, nhưng Quý Trần Ai lại biết tất cả mọi chuyện, cho nên ánh mắt nhìn Hứa Vân Sùng tuy cũng ôn hòa, chỉ có điều loại ôn hòa này giống như nhìn một đống lớn giá trị năng lượng tích cực sắp tới tay.
Hứa Vân Sùng cũng không biết trong mắt Quý Trần Ai, anh rốt cuộc nghĩ cái gì, hắn chỉ cảm thấy thái độ của Quý Trần Ai đối với hắn ôn hòa, biểu hiện cũng không khó đối phó như trong tài liệu. Đương nhiên, cái này có thể là Quý Trần Ai ngụy trang, chẳng qua hắn cũng không để ý.
Hai người hàn huyên câu được câu không, mãi đến tận khi xe buýt đến, Hứa Vân Sùng nhìn theo Quý Trần Ai chậm rãi lên xe.
Đến tận lúc Quý Trần Ai đi xa, Hứa Vân Sùng mới lấy di động ra, nhàn nhạt nói: “Tôi đến, đã giáp mặt riêng với cậu ta.”
Trong điện thoại không biết nói gì, Hứa Vân Sùng lại nói: “Yên tâm, tôi sẽ không quá đà.” Sau đó hắn cúp điện thoại, đi theo hướng ngược lại với Quý Trần Ai.
Hứa Vân Sùng vốn nên xa cuối chân trời, Quý Trần Ai cũng không nghĩ thông được vì sao hắn đột nhiên lại xuất hiện ở thành phố này, quan trọng nhất là, hắn hiển nhiên là đã bắt đầu hoài nghi, nếu không sẽ không mượn cớ hỏi trường, tìm đến gần mình.
Tiểu Thất nói: “Hắn cũng lớn gan thật, dám tìm tới cửa như vậy.”
Quý Trần Ai bước từ trên xe buýt xuống, chậm rãi đi về hướng nhà, nghe Tiểu Thất nói vậy, bèn ừ một tiếng.
Tiểu Thất nói: “Hắn là muốn dạy dỗ anh? Hay lại muốn bắt cóc anh đây…”
Quý Trần Ai không biết Hứa Vân Sùng đến cùng muốn làm gì, nhưng binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, sự việc nên giải quyết, rồi sẽ giải quyết được. Huống hồ bây giờ Hứa Vân Sùng đối với anh mà nói chính là một thanh kinh nghiệm di động.
Sau khi Quý Trần Ai về đến nhà, ăn xong cơm tối làm thêm một chút bài tập rồi tiếp tục tạo bài viết, gần đây sinh hoạt của anh tương đối quy luật, gần như mỗi ngày đều không có gì thay đổi. Nhưng giờ Hứa Vân Sùng đến, như thoáng nói với Quý Trần Ai, sắp có chuyện xảy ra.
Tiểu Thất vô cùng xem thường chuyện Quý Trần Ai nghiêm túc học tập, là một bàn tay vàng tráng kiện, Tiểu Thất có lý do tin tưởng Quý Trần Ai hoàn toàn không cần thiết phải tốn sức đọc sách, dù sao hiện nay nội dung thi cử của bọn họ chỉ giới hạn trong sách giáo khoa, mà đại đa số kiến thức trong sách giáo khoa, sau này Quý Trần Ai cũng không dùng tới.
Dưới cách nhìn của Tiểu Thất, Quý Trần Ai chỉ cần học xong trung học cơ sở, là coi như hoàn toàn tốt nghiệp được rồi. Còn cấp ba vân vân, có lên hay không không để tâm.
Về điểm này, Quý Trần Ai và Tiểu Thất xuất hiện khác biệt, kỳ thực cũng không phải Quý Trần Ai cố ý muốn ngược đãi bản thân, nhưng thân là một người không lên tới đại học, ở phương diện này luôn có chút tiếc nuối, thậm chí trường học đối với Quý Trần Ai mà nói, biến thành tồn tại có chút thần thánh.
Lỗ Du Du ngược lại đạt thành nhận thức chung với Quý Trần Ai, qua hơn một tháng nỗ lực, thành tích của Lỗ Du Du tiến bộ rõ ràng, bây giờ cô đối với Quý Trần Ai đã từ kính nể biến thành sùng bái mù quáng. Quý Trần Ai nói gì cô cũng cảm thấy đúng, Quý Trần Ai nói gì cô cũng cảm thấy tốt.
itsukahikari.wordpress.com
Trương Hiểu trơ mắt nhìn Lỗ Du Du tiến bộ, thành tích của cô ta tốt hơn rất nhiều so với Lỗ Du Du, cho nên bình thường không khỏi có chút cảm giác ưu việt, giờ mắt thấy thành tích của Lỗ Du Du chuyển biến tốt một chút xíu, trong lòng tự nhiên có chút không vui.
Chỗ ngồi trong lớp học căn cứ vào thành tích để chia, người thi tốt, có thể chọn vị trí mình thích trước, thi kém chỉ có thể ngồi những chỗ còn dư lại.
Thứ hạng của Trương Hiểu trong lớp xưa nay đều nằm trong mười vị trí đầu, bất quá lần này lúc kì thi kết thúc, cô lại đưa ra ý kiến với giáo viên chủ nhiệm —— cô muốn ngồi cùng bàn với Quý Trần Ai.
Giáo viên chủ nhiệm hỏi cô tại sao, cô nói: “Em cảm thấy có thể học tập bổ sung với Chu Nghiêu Cần, cậu ấy toán học tốt, em ngữ văn tốt.”
Giáo viên chủ nhiệm nghe Trương Hiểu đề nghị, bèn đi hỏi ý Quý Trần Ai.
Quý Trần Ai không nghĩ tới cô nhóc này nhiều việc đến vậy, mở miệng nói: “Cô à, em thấy em vẫn muốn ngồi cùng với Lỗ Du Du, bình thường cậu ấy giúp em rất nhiều.”
Giáo viên chủ nhiệm cũng là người hiểu tình lý, nghe lời này của Quý Trần Ai, cuối cùng nghe theo ý cá nhân anh.
Trương Hiểu cũng âm thầm đi tìm Quý Trần Ai, hỏi tại sao anh không muốn làm bạn cùng bàn với mình. Quý Trần Ai nói anh và Lỗ Du Du khá thân, hơn nữa Lỗ Du Du cũng thường giúp anh.
Trương Hiểu nghe Quý Trần Ai giải thích, rốt cuộc cũng không nhiều lời với Quý Trần Ai nữa, lần đổi chỗ ngồi sau đó, đổi sang vị trí đặc biệt cách xa Quý Trần Ai.
Giáo viên chủ nhiệm tiếp nhận Quý Trần Ai, vốn nói xong với phòng giáo vụ bên kia rồi, điểm học sinh này không đưa vào điểm bình quân lớp, kết quả thành tích kì thi vừa ra, giáo viên chủ nhiệm liền trợn tròn mắt, Quý Trần Ai thi toán được 147, tuy rằng các môn khác chỉ vừa đủ đạt yêu cầu, thế nhưng toán học lại kjieens học sinh khối văn vô cùng ngưỡng mộ, Quý Trần Ai cao hơn điểm trung bình rất nhiều.
Giáo viên toán vô cùng cao hứng, còn giáo viên các môn khác thì một mặt đau khổ.
Vì thế, giáo viên chủ nhiệm tìm tới Quý Trần Ai tâm sự, hỏi về sau anh muốn thi vào trường nào, sau khi nhận được một đáp án khiến cô kinh ngạc, giáo viên chủ nhiệm vỗ vỗ vai Quý Trần Ai: “Cô cảm thấy mục tiêu của em rất được, mặc dù bây giờ cách mục tiêu còn có chút xa, thế nhưng không nỗ lực làm sao biết kết quả.”
Quý Trần Ai nghe vậy, kinh ngạc cô giáo không dội cho anh gáo nước lạnh, vì trường đại học mà anh nói xếp hàng thứ hai toàn quốc, trường bọn họ hàng năm cũng chỉ có mười mấy người đỗ vào.
Nếu như là trước đây, Quý Trần Ai còn có thể vì mục tiêu này liều mình một lần, nhưng có Tiểu Thất, anh có thể nói lại càng vững vàng hơn, cho nên ngày trôi qua phá lệ nhàn nhã. Chiều nào cũng giúp Lỗ Du Du học, kiếm chút giá trị năng lượng, sau đó, ngó qua Chu Nghiêu Uẩn một chút, cuộc sống gia đình lại càng thoải mái.
Thời gian loáng một cái đã qua hai tháng, bọn họ cũng nghênh đón kỳ thi học kỳ lớp 11, thời gian thi tổng cộng ba ngày, nhất trí với thời gian thi đại học. Quý Trần Ai chậm rãi hoàn thành bài thi cuối cùng, trở lại phòng học thu thập cặp sách chuẩn bị về nhà, anh nói: “Lỗ Du Du, kỳ nghỉ này cậu định làm gì?”
Lỗ Du Du cúi đầu không biết đang làm gì, nghe được lời của Quý Trần Ai, do dự một lúc: “Mẹ tớ báo lớp học thêm cho tớ…”
Động tác thu dọn đồ đạc dừng một chút, Quý Trần Ai phát hiện đây mới là sinh hoạt bình thường của học sinh lớp 11… Cái loại đã bắt đầu lên kế hoạch đi chỗ nào với ai như anh, nếu không có Tiểu Thất… Đại khái vĩnh viễn không lên nổi đại học…
Có lẽ bởi vì nguyên nhân thi cử, mấy ngày nay cảm xúc của Lỗ Du Du khá tệ, cũng chẳng nói chuyện với Quý Trần Ai, tan học xong là chạy.
Quý Trần Ai hỏi cô, cô qua loa nói mệt mỏi. Thấy thế, anh cũng không hỏi nhiều.
Mỗi ngày thời điểm đồng hồ chỉ sáu giờ, Quý Trần Ai không sai biệt lắm rời đi, nhưng ngày hôm nay do còn phải thu dọn sách vở, thời gian ở trường kéo dài thêm một lúc, làm trì hoãn một ít thời gian.
Cho nên khi anh đeo cặp sách, chậm rì rì ra khỏi trường, đúng lúc thấy Lỗ Du Du cùng một đám người ở phía ngoài trường học không biết chuẩn bị đi đâu.
Lỗ Du Du và đám người kia vừa vặn đi ngang qua Quý Trần Ai, cô cũng nhìn thấy Quý Trần Ai, nhưng lại nghiêng đầu như không có chuyện gì xảy ra, phảng phất như không quen biết Quý Trần Ai.
Quý Trần Ai vốn còn muốn chào hỏi, thấy dáng vẻ ấy của Lỗ Du Du, bèn đem lời bên miệng nuốt xuống.
Ngay lúc đám người sắp đi qua Quý Trần Ai, nam sinh đứng bên phải Lỗ Du Du đột nhiên kêu lên: “Lỗ Du Du, đây không phải là bạn cùng bàn của mày sao?”
Người Lỗ Du Du cứng đờ, khuôn mặt mang theo thần sắc hốt hoảng, cô nói: “Không, không, tôi không quen cậu ta.”
Nam sinh kia xì cười một tiếng: “Không quen? Không phải nghe Trương Hiểu nói, mày và bạn cùng bàn của mày quan hệ khá tốt à?” Anh ta nói xong, liền quay đầu hướng về phía Quý Trần Ai nói: “Thằng què, quen Lỗ Du Du không hả?”
Quý Trần Ai nghe nam sinh này hỏi, trong lòng yên lặng nghĩ, chỉ là một thằng lưu manh đang trong thời kỳ trưởng thành, nhưng anh không có trực tiếp không nể mặt mũi, mà chỉ nói: “Có việc gì?”
Ba bốn nữ sinh đeo khuyên tai bên cạnh nam sinh kia đột nhiên ồn ào: “Lỗ Du Du, không phải mày nói mày không có tiền sao? Gọi bạn cùng bàn của mày đi cùng chứ, thành tích không tốt cũng tới học cái trường này, vậy khẳng định là người có tiền.”
Khuôn mặt Lỗ Du Du đỏ lên, cô nói: “Mấy người đừng như vậy, tôi và cậu ta thật sự không quen biết.”
Nam sinh kia cũng không quản Lỗ Du Du nói gì, trực tiếp đi tới bên cạnh Quý Trần Ai, nói: “Này, đi chơi với bọn tôi không? Đi không?”
Quý Trần Ai ban đầu còn tưởng Lỗ Du Du không để ý tới anh, là sợ mất mặt, bây giờ nhìn bộ dáng này, hóa ra Lỗ Du Du sợ anh bị liên lụy, Quý Trần Ai nhìn mặt nam sinh này, đột nhiên nở nụ cười: “Được.”
Lỗ Du Du gấp gáp nháy mắt với Quý Trần Ai, nhưng Quý Trần Ai lại làm như không thấy, miễn cưỡng nói: “Mấy người tính đi đâu chơi? Tôi biết chỗ tốt nha.”
Nam sinh kia thấy Quý Trần Ai thức thời như vậy, giơ tay ôm vai Quý Trần Ai, cười toe toét nói: “Cậu biết chỗ nào? Bọn tôi đang chuẩn bị đi uống rượu đấy.”
Quý Trần Ai nheo mắt lại: “Theo ý các anh.”
Quyết định địa điểm, một đám người đón taxi ở ven đường, đi thẳng đến chỗ cần đến, giống như để phòng Quý Trần Ai chạy trốn trên đường, nam sinh kia còn cố ý ngồi cùng một chiếc taxi với Quý Trần Ai.
“Nghi Sắc” là ktv không giới hạn hội viên vô cùng nổi danh trong thành phố này, Quý Trần Ai cũng chưa từng đến, nhưng vào thời điểm anh vẫn là Quý Trần Ai, đối với hình thức giải trí này có thể nói là rõ như lòng bàn tay.
Đến Nghi Sắc, đám Quý Trần Ai chọn một phòng lớn, lại gọi mấy két bia và đồ nhắm, sau đó bảy, tám người bắt đầu nhảy.
Tiểu Thất vẫn luôn vây xem, lúc này rốt cuộc vứt ra một câu: “Thật nhiều kinh nghiệm…”
Quý Trần Ai: “…” Cậu coi những người này là quái vật mà quét à.
Lỗ Du Du từ lúc tiến vào tới giờ vẫn luôn trầm mặc, mãi đến tận lúc mấy người kia bắt đầu chơi đùa, mới tiến đến bên cạnh Quý Trần Ai, nhỏ giọng nói: “Chu Nghiêu Cần, xin lỗi, làm liên lụy đến cậu…”
Quý Trần Ai lắc lắc đầu.
Lỗ Du Du nói: “Chỗ này rất đắt, tiền tiêu vặt ba cho tớ khẳng định không đủ, cậu đợi lát nữa tớ đi gọi điện thoại lấy thêm.”
Quý Trần Ai từ khi vào vẫn luôn ngồi trên ghế sô pha, anh thấp giọng nói: “Lỗ Du Du, cậu có biết tại sao tớ lại chọn chỗ này không?”
Lỗ Du Du hỏi: “Tại sao?”
Quý Trần Ai nở nụ cười: “Bởi vì chỗ này, trước chỉ vào, sau đó mới phải trả tiền.”
(*: Nhiều chỗ phải trả tiền trước.)
Lỗ Du Du cũng không ngốc, vừa nghe Quý Trần Ai nói liền trợn to mắt, cô nói: “Cậu muốn chạy hả? Nhưng mấy người này tới trường là tìm được cậu rồi đấy.”
Quý Trần Ai nói: “Cậu đừng xen vào, khi đó cậu cứ đi trước là được.”
Lỗ Du Du không đồng ý: “Tớ không thể để cậu một mình ở chỗ này.”
Quý Trần Ai nói: “Không sau đâu, cậu yên tâm đi, bất quá nói đi nói lại, tại sao cậu lại giao du với đám kia?”
Lỗ Du Du đang muốn trả lời, đã bị cái nam sinh cưỡng bách Quý Trần Ai gọi lại, nam sinh này tên là Tiêu Tác Nguyên, tên thì nho nhã, tính cách lại sai lệch.
Tiêu Tác Nguyên nói: “Lỗ Du Du, mày ở đó léo nhéo với bạn cái gì đấy? Mau chơi thả xúc xắc với tao đi.”
Lỗ Du Du nói: “Tôi chơi không giỏi.”
Tiêu Tác Nguyên cười ha ha: “Không sao hết, tao dạy mày.” Vừa nói, anh ta bèn cầm một bình rượu và một cái cốc chứa xúc xắc đi tới.
Lỗ Du Du quả nhiên không chơi được, chơi cả ba trận đều thua, cô bị ép uống ba chén rượu, khuôn mặt càng ngày càng đỏ như quả đào.
Còn chưa chờ Quý Trần Ai nói cái gì, trước tiên Tiểu Thất đã không nhìn nổi, nó nói: “Ai Ai! Tiến lên! Giết chết nó!”
Quý Trần Ai: “Tôi cũng rất muốn đây, nhưng tôi chơi xúc xắc không tốt.” Hơn nữa tửu lượng cũng rất kém.
Tiểu Thất nói: “Sợ cái *** gì, có tôi ở đây!”
Quý Trần Ai phát hiện Tiểu Thất từ sau khi lên mạng, càng ngày càng lưu manh, bất quá, anh thích.
Có Tiểu Thất bảo đảm, Quý Trần Ai liền quyết đoán đi lên, sau đó Tiêu Tác Nguyên phải quỳ, thua liền năm lần, Tiêu Tác Nguyên nói: “Thằng nhãi kia mày chơi kiểu gì đấy, có phải mày gian lận không hả!”
Quý Trần Ai vô tội nhìn hắn: “Gian lận thế nào, không phải anh quăng sao?”
Tiêu Tác Nguyên hoài nghi nhìn Quý Trần Ai, cảm thấy có chỗ không đúng nhưng lại không tìm ra được, bọn họ đoán to đoán nhỏ, hơn nữa chính hắn thả xúc xắc, theo lý thuyết người trước mắt này sao có thể gian lận được.
Tiêu Tác Nguyên không tin vào ma quỷ, lại chơi cùng Quý Trần Ai thêm mấy lần, trong năm thua bốn lần, tuy rằng vẫn còn có chút hoài nghi, nhưng hắn ta quy điều này là Quý Trần Ai số chó ngáp phải ruồi.
itsukahikari.wordpress.com
Quý Trần Ai thấy bầu không khí không sai biệt lắm, nhân tiện nói: “Lỗ Du Du, cậu theo tớ đi tới nhà vệ sinh đi?”
Lỗ Du Du đang muốn đáp ứng, lại nghe Tiêu Tác Nguyên nói: “Mày kêu một đứa con gái đi tới nhà vệ sinh với mày làm gì, muốn đi vệ sinh thì tao đi cùng mày.” Anh ta cũng không ngốc, biết chỗ này vẫn phải lưu lại một, nếu không lấy lý do đi vệ sinh chạy trốn, ai tới trả tiền đây.
Sắc mặt Lỗ Du Du trở nên hơi khó coi, nhưng thấy Tiêu Tác Nguyên vô cùng kiên trì, cũng chỉ đành đồng ý.
Quý Trần Ai chống gậy, mặt không đổi sắc đi cùng Tiêu Tác Nguyên vào nhà vệ sinh.
Quý Trần Ai một tay chống gậy, một tay khác kéo khóa quần xuống để không dính nước, Tiêu Tác Nguyên ở bên cạnh hút thuốc, nhả điếu thuốc phun ra làn sương rồi nói: “Chân mày sao lại què?”
Quý Trần Ai không lên tiếng.
Tiêu Tác Nguyên cũng là người tính tình nóng nảy, thấy Quý Trần Ai không để ý tới anh ta, liền duỗi ta ra đẩy Quý Trần Ai một cái: “Mày điếc à? Lão tử đang hỏi mày đấy, không nghe thấy sao?”
Sàn nhà vệ sinh vốn trơn, Quý Trần Ai lại một tay chống gậy, anh mới vừa kéo khóa quần lên, bị Tiêu Tác Nguyên đẩy một cái như thế, liền trực tiếp trượt nặng nề xuống đất.
Nếu như chỉ ngã trên mặt đất, Quý Trần Ai cũng nhịn, nhưng cố tình lúc này, Tiêu Tác Nguyên lại bắt đầu cười ha hả, một điểm ý tứ đến nâng Quý Trần Ai dậy cũng không có, còn vừa cười vừa nói: “Ha ha ha, mày sao lại không mặt mũi mà trồng cây xả nước tiểu hả?”(Câu này là dịch bừa…)
Quý Trần Ai ngã xuống đất vẫn giữ trầm mặc, anh nhìn nụ cười xán lạn của Tiêu Tác Nguyên, đột nhiên cũng cười, nói: “Tiêu Tác Nguyên, mày có biết tại sao tao lại muốn chống gậy không?”
Tiêu Tác Nguyên nói: “Không phải là bởi vì mày là thằng què?”
Sau đó, Quý Trần Ai dưới con mắt kinh ngạc của Tiêu Tác Nguyên, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, anh không hề nhặt gậy lên, đi thẳng đến chỗ Tiêu Tác Nguyên.
Chiều cao của Tiêu Tác Nguyên so với Quý Trần Ai hơn năm, sáu centimet, theo lý thuyết cũng không nên sợ Quý Trần Ai thoạt nhìn gầy yếu như vậy, nhưng không biết tại sao, thời điểm nhìn thấy Quý Trần Ai đi về phía mình, Tiêu Tác Nguyên theo bản năng lui về phía sau, mãi đến tận khi bản thân dựa đến vách tường.
Quý Trần Ai chậm rãi đến gần Tiêu Tác Nguyên, sau đó ôn nhu nói: “Bởi vì tao sợ, tao không chống gậy, sẽ không cẩn thận giết người mất.” Nói xong, anh liền đá một cước nặng nề giữa hai chân Tiêu Tác Nguyên.
Tiêu Tác Nguyên còn chưa phản ứng lại, đã cảm thấy giữa hai chân mình có gió lạnh đảo qua, sau đó là âm thanh gạch sứ trên vách tường vỡ vụn, hắn ta mang theo ánh mắt khó mà tin nổi, cúi đầu trừng mắt nhìn cái hố to Quý Trần Ai đá ra kia.
Quý Trần Ai đưa tay ra, nhẹ nhàng giúp Tiêu Tác Nguyên vuốt vuốt mái tóc có chút rối loạn: “Chú ý một chút đi, lần sau vị trí tao đá, sẽ khá sát hơn đấy.”
Tiêu Tác Nguyên, mặt lạnh cóng, chân mềm nhũn, cả người ngã trên mặt đất.
Quý Trần Ai cong mày lên, lần thứ hai nở nụ cười với Tiêu Tác Nguyên.
Nụ cười này của Quý Trần Ai khiến Tiêu Tác Nguyên càng nhìn tâm càng nguội lạnh, chỉ cảm thấy người trước mắt vô cùng xa lạ và khủng bố — ai lại có thể một cước đá vụn gạch sứ, chuyện này chỉ có thể xuất hiện trong trong phim ảnh võ lâm thôi chứ!
Tiểu Thất đột nhiên lên tiếng: “Anh sao không nổ trứng nữa, nổ trứng bám đuôi đã không còn có thể tái hiện huy hoàng của ngày xưa!”
Quý Trần Ai: “Câm miệng!”
Đương nhiên, chuyện này chỉ là tạo danh uy, việc Quý Trần Ai phải làm sau đó, mới là mục đích ban đầu mà hôm nay anh tới nơi này, anh nói Tiêu Tác Nguyên gọi điện thoại cho Lỗ Du Du, thả cô ra khỏi đây.
Ánh mắt Tiêu Tác Nguyên nhìn về phía Quý Trần Ai như đang nhìn ma quỷ, Quý Trần Ai nói hắn ta nào dám không làm, vì vậy run run rẩy rẩy lấy di động ra, mở khóa nhiều lần, mới bấm số điện thoại Lỗ Du Du.
Lỗ Du Du tiếp điện thoại của Tiêu Tác Nguyên cũng rất kinh ngạc, cô còn tưởng là Quý Trần Ai đã xảy ra chuyện gì, ngắt điện thoại xong bèn vội vội vàng vàng chạy ra, kết quả thấy được Tiêu Tác Nguyên một bộ sợ vãi tè, cùng Quý Trần Ai vẫn chống gậy như trước.
Lỗ Du Du nói: “Chu Nghiêu Cần, các cậu làm sao rồi?”
Tiêu Tác Nguyên không dám nói lời nào, chỉ co rúm ánh mắt nhìn về phía Quý Trần Ai, Quý Trần Ai nói: “Không có chuyện gì, chỉ là thông báo cậu một tiếng, cậu đi trước đi, tớ còn có chút việc.”
Lỗ Du Du nói: “Cậu nói cái gì cơ?” Cô không nghĩ tới Quý Trần Ai lại nói cái này ngay trước mặt Tiêu Tác Nguyên.
Quý Trần Ai nói: “Tớ nghiêm túc, anh nói đúng không, Tiêu Tác Nguyên?”
Tiêu Tác Nguyên lập tức gật đầu như giã tỏi, xem bộ dạng kia giống như Quý Trần Ai gọi anh ta đi □□ anh ta cũng sẽ phấn đấu quên mình vọt vào trong bồn cầu.
Lỗ Du Du nói: “Chu Nghiêu Cần cậu… Đến cùng là chuyện gì xảy ra vậy?”
Quý Trần Ai cũng không biết giải thích như thế nào với Lỗ Du Du, không thể làm gì khác ngoài nói: “Cậu cứ đi trước đi, sau tớ sẽ từ từ nói với cậu.”
Lỗ Du Du sắc mặt chần chờ, nhưng nhìn Quý Trần Ai vô cùng kiên trì, cuối cùng vẫn yếu ớt đồng ý, vào phòng cầm túi sau đó do do dự dự đi trước.
Thấy Lỗ Du Du đi, Quý Trần Ai hướng về phía Tiêu Tác Nguyên nói: “Đi thôi, người bên trong, không phải còn đang chờ sao?”