Edit:Koliz
Không có bất kỳ ai nghĩ đến sự kiện này sẽ phát triển như vậy.
Tất cả mọi người tại hiện trường buổi tuyên bố sản phẩm mới đều sôi sùng sục, phái truyền thông chụp ảnh như điên, cộng thêm giọng ôn hòa kia của Hứa Vân Sùng, quả thực giống như là một bữa tiệc giải trí.
Hứa Vân Sùng lấy một loại ngữ khí bình thản giảng giải hắn buôn bán nhân khẩu là thế nào, đồng thời tuyên bố chịu trách nhiệm đối với topic buôn bán nhân khẩu kia, nói người cao tầng nói trong đó, chính là hắn.
Không ai hiểu được Hứa Vân Sùng đến cùng muốn làm gì, là phát điên, hay là thế nào, nhưng những chuyện này lại là chính mồm hắn nói ra, thực chân tính hiển nhiên không cần phải hoài nghi.
Mãi đến tận khi Hứa Vân Sùng bị bảo an mạnh mẽ kéo xuống, toàn bộ hội trường đều vây trong trạng thái điên loạn, các ký giả chạy lên như điên, muốn hỏi Hứa Vân Sùng mấy câu, trên mặt Hứa Vân Sùng vẫn mang theo nụ cười nhã nhặn như trước, phảng phất hoàn toàn không biết bản thân đã đại họa rơi xuống đầu. Đối mặt với phóng viên điên cuồng, hắn chỉ cười nói: “Tôi có tội, tôi đáng chết.”
Nếu như nói lúc trước sự việc Trịnh Cơ Quốc chỉ là phát súng nổ, vậy vụ việc Hứa Vân Sùng chính là quả bom nguyên tử, buổi tuyên bố sản phẩm mới của hắn được toàn bộ giới truyền thông chú ý, cũng nhờ vậy, một khi xảy ra vấn đề gì, chính là bùng nổ tin tức.
Phát sóng trực tiếp bị ngắt giữa chừng, nhưng Quý Trần Ai vẫn thông qua Tiểu Thất thấy được toàn bộ nội dung, bất luận thế lực Hứa gia có lớn đến mấy, bối cảnh hùng hậu đến đâu, không thể đè chuyện này xuống, toàn bộ truyền thông ở đây đã ghi lại những lời Hứa Vân Sùng nói vào tài liệu.
Mà Quý Trần Ai, cũng nhận được thứ anh muốn, từ giờ phút Hứa Vân Sùng bắt đầu tự bạch đó, đầy đủ ba mươi vạn chính năng lượng trực tiếp vọt vào trong hệ thống, Tiểu Thất cũng thay đổi thành thanh âm hưng phấn, nó nói: “Ai ai, ngươi sắp có thể đứng lên rồi!”
Quý Trần Ai cũng bật cười.
Làm một nhân vật hàng đầu trong tổ chức buôn bán nhân khẩu lớn nào đó, Hứa Vân Sùng thất bại, mang ý nghĩa dây xích này hoàn toàn sụp đổ. Đứng trong đám người, ánh mắt Hứa Vân Sùng trong suốt, nụ cười ôn hòa, sau đó từng chữ giảng giải những việc ác hắn đã trải qua kia. Sự chênh lệch rõ ràng như vậy, quả thực chính là đề tài hoàn hảo để giới báo chí quan tâm.
itsukahikari.wordpress.com
Sau Hứa Vân Sùng bị người cha hắn gọi tới mang đi, các ký giả có mặt, cũng nhanh chóng nhận được lời giải thích về chuyện này “Hứa Vân Sùng bởi vì áp lực quá lớn, phát điên “.
Năng lực quan hệ xã hội của Hứa gia khiến Quý Trần Ai cảm thấy kinh ngạc, bởi vì ngắn ngủi trong thời gian nửa ngày, bọn họ đã biên tạo ra được một cái cố sự nhìn như hợp lý —— Hứa Vân Sùng có một cô em họ vốn quan hệ rất tốt từ nhỏ, mà cô em họ này lại bị người bắt cóc, hai ngày nay tra ra được tung tích em họ, lại phát hiện cô đã bị người ngược đãi đến chết.
Dưới áp lực, Hứa Vân Sùng bắt đầu xuất hiện ảo giác, lúc trước cũng đã từng tới gặp bác sĩ tâm lý.
Tiếp theo bọn họ lấy ra một loạt chứng cứ chứng minh rõ tính chân thật, sau đó mời một nhóm thuỷ quân lớn, muốn ở tạo thế trên mạng.
Đối mặt một cơ hội xoát năng lượng tốt như vậy, Quý Trần Ai đương nhiên sẽ không buông tha, anh trực tiếp sử dụng “Người phỉ báng cứu rỗi” trong topic này, khiến những thuỷ quân kia ngoan ngoãn phun những gì mình đã làm ra.
Thời đại thông tin bùng nổ, một tin tức nhỏ cũng có thể trong vòng một tiếng truyền khắp toàn cầu, càng không cần phải nói loại tin tức có sức bùng nổ này. Người trong nhà Hứa Vân Sùng muốn cứu vớt thế nào đi nữa, cũng không làm nên gì, đối với chuyện này, Hứa gia nhất định là xong.
Chính năng lượng của Quý Trần Ai xoát xoát xoát phồng lớn, năng lượng anh thu được nhanh bao nhiêu, Hứa Vân Sùng nhà bọn họ càng khổ sở bấy nhiêu.
Phụ thân Hứa Vân Sùng sau khi biết chuyện này, lập tức chạy tới thành phố chỗ Hứa Vân Sùng, lúc nhìn đến Hứa Vân Sùng mặt không biểu cảm ngồi cạnh giường, không nói một lời, ông không tự chủ được mắng to: “Mày thằng ngu này, mày có biết mày đã làm gì không? Phá huỷ chính mình! Phá huỷ Hứa gia!”
Hứa Vân Sùng cũng không vì cha Hứa chửi bới mà có bất kỳ phản ứng nào, vẻ mặt của hắn vẫn như trước nhàn nhạt, giống như căn bản đã nghe không lọt lời những người khác nói.
Cha Hứa cả giận nói: “Tao cho mày biết, hiện tại tao còn tới chùi đít cho mày, mày đừng tiếp tục làm loạn tao thằng thiêu thân.”
Hứa Vân Sùng vẫn giống như một con rối, một điểm phản ứng cũng không có.
Cha Hứa nặng nề thở dài, thằng con nhỏ này của ông, từ nhỏ đã không chịu thua kém, bình thường cơ hồ không để cho ông lo nghĩ chút nào, nhưng lại không nghĩ tới chuyện xảy ra một cái lại là chuyện lớn như vậy, lớn đến mức ông muốn ép cũng không ép xuống được.
Hứa Vân Sùng ngẩng đầu nhìn gian phòng trước mắt, hắn nói: “Con đi vệ sinh.”
Cha Hứa trừng mắt liếc Hứa Vân Sùng một cái: “Đi đi.”
Tiếp theo Hứa Vân Sùng đứng lên đi vào trong nhà vệ sinh, cha Hứa ngồi xuống bên giường, rót cốc nước uống một ngụm, ông vừa mới xuống máy bay đã “ngựa không dừng vó” chạy về đằng này, cả ngụm nước cũng không kịp uống.
Cha Hứa cũng không biết Hứa Vân Sùng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ cấp bách nhất là là nghĩ ra biện pháp giải quyết, không thể để tình thế tùy ý tiếp tục phát triển như thế.
Cha Hứa ngồi ở bên ngoài suy tư hồi lâu, chờ đến lúc ông phản ứng lại, phát hiện Hứa Vân Sùng đã ở trong nhà vệ sinh hơn nửa giờ còn chưa đi ra, cha Hứa đột nhiên cả kinh, tiến lên gõ cửa một cái: “Vân Sùng?”
Trong nhà vệ sinh hoàn toàn yên tĩnh, không có người trả lời.
Cha Hứa đầu nổ tung, vội vàng gọi người khẩn cấo phá tan cửa vệ sinh, nhưng sau khi cửa mở, in vào mi mắt ông, lại là một màn khiến cho ông nứt cả tim gan.
Hứa Vân Sùng ngồi trong bồn tắm, trên cổ bị lưỡi dao cạo cắt một cái vệt sâu, máu tươi từ vết thương chảy ra, nhuộm sàn buồng tắm thành sắc đỏ ngầu, mà lúc này Hứa Vân Sùng đã nhắm chặt mắt, nhưng lại vô cùng thanh thản, giống như cái chết không hề là việc đau đớn gì.
Cha Hứa phát ra một tiếng gào thét như dã thú, vọt vào trong nhà vệ sinh…
Hứa Vân Sùng chết, cũng mang đến cho Quý Trần Ai giá trị chính năng lượng, anh không biết Hứa Vân Sùng chết như thế nào, thế nhưng biết hắn đã dựa theo phân phó của anh, thật sự chết đi.
Đúng như dự đoán, lúc xế chiều, tin tức tin tức Hứa Vân Sùng tự sát được phát ra.
Quý Trần Ai nhìn cha Hứa khóc ròng ròng trên ống kính, bỗng nhiên có loại cảm giác quái dị, anh nói: “Tiểu Thất, nếu như người nắm giữ cái hệ thống này, không muốn làm việc tốt…”
Tiểu Thất nói: “Vậy hệ thống cũng không cần thiết phải tồn tại.”
Mặc dù Tiểu Thất không nói quá rõ ràng, nhưng lại như ẩn như hiện nói cho Quý Trần Ai đáp án của câu hỏi kia.
Tiểu Thất tiếp tục nói: “Là một hệ thống, sợ nhất không phải kí chủ không muốn làm việc tốt.” Mà là, lấy danh nghĩa làm việc tốt, lại là vì lợi ích của chính mình.
Quý Trần Ai có chút ngẩn người, cũng không hề nghe rõ Tiểu Thất cụ thể nói cái gì, anh nói: “Chuyện này, hẳn tạm thời kết thúc đi.”
Tiểu Thất nói: “Có lẽ, ngươi bây giờ cách cấp hai cũng không xa.”
Chỉ một buổi chiều, giá trị chính năng lượng cấp hai của Quý Trần Ai liền đạt tới mức độ bốn mươi vạn, nhìn dáng dấp vẫn còn tiếp tục tăng lên, chỉ là một Hứa Vân Sùng, nhưng lại khiến Quý Trần Ai đạt tới mức mà anh nỗ lực một năm cũng không thể làm được.
Quý Trần Ai cách lúc đứng lên, chỉ sợ cũng còn không xa.
itsukahikari.wordpress.com
Hứa Vân Sùng chết là một sự kiện bất ngờ, trước khi hắn chết, không có bất kỳ ai nghĩ hắn sẽ tự sát, mà sau khi hắn chết, mọi người lại không thể kìm được mà nghĩ tới.
Bối Giang Thành gọi điện thoại cho Quý Trần Ai, nói cậu đã về đến nhà.
Quý Trần Ai đáp lại vài tiếng, biết Bối Giang Thành đã an toàn liền yên tâm. Một nữ sinh khác không gọi điện cho anh, chỉ gửi tin nhắn ngắn đến, bất quá này đã đủ rồi.
Bối Giang Thành báo bình an xong, trầm mặc một hồi, hỏi: “Việc xảy ra trưa hôm nay có liên quan tới anh?”
Quý Trần Ai nghe vậy cười cười, anh nói: “Tôi chỉ là người bình thường, sao lại có liên quan tới tôi được.”
Bối Giang Thành nói: “Vậy tại sao anh lại nhắc tôi xem tin tức?”
Quý Trần Ai nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới cậu lại nhớ.”
Bối Giang Thành nghe Quý Trần Ai nói vậy, biết Quý Trần Ai sẽ không thừa nhận, cậu nói: “Mặc kệ như thế nào, đều cám ơn anh.” Kỳ thực Bối Giang Thành cũng không biết người đứng sau những người bắt cóc cậu rốt cuộc là ai, nhưng sau khi sự việc Hứa Vân Sùng xảy ra, hơn nữa câu âm thầm kia của Quý Trần Ai có thâm ý, cậu không thể kìm được không nghĩ nhiều.
Quý Trần Ai nói: “Về nhà, liền sống cùng người nhà cho tốt đi, bất luận trước đây như thế nào, rồi sẽ tốt lên thôi.”
Bối Giang Thành sâu sắc ừ một tiếng, cuối cùng nói tiếng ngủ ngon, cúp điện thoại.
Ngắt điện thoại Bối Giang Thành không bao lâu, Quý Trần Ai nhận được điện thoại từ Chu Nghiêu Uẩn, Chu Nghiêu Uẩn từ sau khi rời đi lúc tết, gần như mỗi cuối tuần đều sẽ gọi điện thoại cho Quý Trần Ai, sau khi điện thoại được chuyển tiếp, Quý Trần Ai nghe được âm thanh Chu Nghiêu Uẩn, cậu nói: “Ca ca, anh bên kia có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Quý Trần Ai nói: “Anh? Anh không có xảy ra việc gì hết.”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Hứa Vân Sùng?”
Nghe được cái tên này, Quý Trần Ai nói: “Là hắn ta xảy ra vấn đề, không phải anh xảy ra vấn đề mà…”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca ca, anh muốn làm gì, thì cứ làm đi.” Kỳ thực cậu biết việc Quý Trần Ai bị Hứa Vân Sùng mang đi, chỉ có điều lúc cậu tìm người tạo áp lực với Hứa Vân Sùng, Hứa Vân Sùng đã tự mình thả Quý Trần Ai ra rồi, Chu Nghiêu Uẩn biết Hứa Vân Sùng là người thông minh, mà người thông minh sẽ không làm những việc giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Chu Nghiêu Uẩn biết trên người Quý Trần Ai có bí mật, cậu cũng biết bí mật này là nguyên nhân dẫn đến Hứa Vân Sùng có kết quả như thế, nhưng cậu nguyện ý vì Quý Trần Ai mà đảm nhận trách nhiệm, nói với những người khác, cậu sẽ phụ trách chuyện này.
Quý Trần Ai nhất định sẽ khiến người ta chú ý, cha của Hứa Vân Sùng sẽ rất nhanh phát hiện trong chuyện này có bóng dáng Chu Nghiêu Cần, bất quá chỉ cần cậu đưa mắt từ trên người Chu Nghiêu Cần dời đi là được.
Bởi vì Chu Nghiêu Uẩn, lấy danh nghĩa gia tộc bọn họ, gửi cho Hứa Vân Sùng* một email, trên đó viết một câu “Nếu như không muốn con lớn nhất của ông phát sinh chuyện giống Hứa Vân Sùng, thì nên an phận một chút.”
(*: Tác giả lại gõ sai, chỗ này phải là cha của Hứa Vân Sùng a…)
Thấy được email cha Hứa giống như một con sư tử nổi giận, ông đập phá tất cả mọi thứ trong phòng, đồng thời tuyên bố muốn trả thù Chu Nghiêu Uẩn.
Đáng tiếc thương nhân tức giận, lại chỉ trong nháy mắt, dưới nhắc nhở của những người khác, cha Hứa phát hiện, cho tới bây giờ, ông không thể hiểu rõ, Hứa Vân Sùng vì sao lại làm ra chuyện như vậy, tại sao hắn lại muốn đem tạo scandal với công chúng, và tại sao, lại chọn tự sát.
Việc không làm rõ được, liền mang ý nghĩa uy hiếp, cha Hứa cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp —— ít nhất trong thời gian ngắn là như vậy.