Editor: thuyvu115257
Ly trà trong tay Hạ Hầu Lưu kinh động rơi xuống, bốp một tiếng! Vỡ nát, lá trà văng khắp nơi, gấp rút không kịp đề phòng, hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý. Không được, hắn tuyệt đối không thể bỏ mặc phụ hoàng làm như vậy, tuyệt đối không...
Như vậy với Khuynh Thành mà nói, là một loại gông cùm vô cùng thống khổ!
Hoàng hậu vẫn còn muốn mở miệng nói nữa, sớm đã không thấy hình bóng Hạ Hầu Lưu đâu. Bà đứng nguyên tại chỗ, không chịu đựng nổi cười chua sót, hoàn toàn không ngờ trong lòng của ngài vẫn còn nghĩ về nữ tử kia, chỉ vì tướng mạo tương tự mà thôi, liền si mê như thế.
Trước kia là Lâm Quý Phi, hiện tại là Tiêu Khuynh Thành. Đáng chết, rốt cuộc đến khi nào mới có thể kết thúc đây. Bà luôn không khỏi nghĩ trước đủ loại đau lòng và chua xót như vậy.
Trong lúc Tiêu Khuynh Thành đang vận khí điều tức, bỗng nhiên Hạ Hầu Lưu xông vào, nàng thoáng kinh ngạc một lúc, sau đó không đếm xỉa tới mở miệng, "Ngươi muốn hù chết người sao? Đến đột ngột như vậy?"
"Khuynh Thành, theo ta tiến cung, nói cho phụ hoàng biết, ngươi muốn gả làm vương phi của ta." Hạ Hầu Lưu nắm chặt cổ tay Tiêu Khuynh Thành một phen, cuống quít nói. Chỉ cần hắn bày tỏ thái độ trước, mới có thể ngăn cản phụ hoàng làm như vậy.
Tiêu Khuynh Thành mạnh mẽ rút tay về, nhìn Hạ Hầu Lưu kiên định nói: "Ngươi biết, ngươi không phải là lựa chọn của ta. Thái tử điện hạ, buông tay!" Nàng cảm thấy sự việc dường như đang diễn biến xấu, từ vẻ mặt của Hạ Hầu Lưu, càng thêm cảm giác được.
"Nếu ngươi không làm thê tử của ta, như vậy ngươi sẽ làm phi tử của phụ hoàng ta, ngươi biết không? Tiêu Khuynh Thành! Tại Huyền Minh Đại Lục này, tuy vũ lực là quan trọng, nhưng mà vương quyền lại càng quan trọng hơn." Hạ Hầu Lưu tuyệt đối không thể để cho Tiêu Khuynh Thành trở thành phi tử của ngài. Với tính nết bén nhọn của nàng, nếu như đi xử lý chuyện này, sẽ càng thêm gay go.
Tiêu Khuynh Thành dị thường bình tĩnh, "Ta đã đoán được sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy rồi, ngày ấy ta cũng đã phát hiện ra một ít manh mối từ trong mắt Hoàng thượng, dẫn ta tiến cung đi. Tự ta sẽ có biện pháp giải quyết chuyện này..."
Tim Hạ Hầu Lưu đập mạnh và loạn nhịp nhìn Tiêu Khuynh Thành, "Khuynh Thành, hiện tại chưa phải lúc xung& đột, dùng vũ lực giải quyết sự việc. Nghe ta, được không? Cùng lắm thì, về sau cùng cách (ly hôn), ta trả lại tự do cho ngươi, thế nào?"
"Tin tưởng ta, được không?" Tiêu Khuynh Thành kiên định mím môi.
Hạ Hầu Lưu hơi chần chờ, sau đó bình tĩnh nói: "Được, ta tin tưởng ngươi. Tiếp đó, có việc ta cần phải nói rõ ràng với ngươi. Phụ hoàng vừa ý ngươi, đó là bởi vì bộ dạng ngươi lớn lên vô cùng giống với mẫu thân ngươi, mẫu thân ngươi là người trong mộng của phụ hoàng lúc thiếu niên. Hiểu chưa? Về phần tại sao lại trở thành thê tử của Tướng Quân, không người biết được."
Tiêu Khuynh Thành khẽ ừ một tiếng, "Cảm ơn ngươi, ca ca tốt của ta."
Một câu ca ca làm cho khoảng cách hai người càng thêm xa lạ.
Trên gương mặt yêu nghiệt của Hạ Hầu Lưu hiện ra một tia ưu thương, sau đó nhạt dần, "Ta và ngươi cần nói cảm ơn sao? Chỉ cần ngươi mở miệng, lên trời xuống đất, ta đều bảo vệ ngươi đến cùng, cuộc đời này không thay đổi."
Tiêu Khuynh Thành điểm nhẹ trán của hắn, "Ngươi liều mình như thế, vậy chẳng phải là muốn ta thiếu nợ nhân tình ngươi cả đời?"
"Chắc chắn rồi, ai bảo đời trước ta thiếu nợ ngươi." Hạ Hầu Lưu cười khổ sở, bề ngoài vẫn phóng khoáng như cũ.
Tiêu Khuynh Thành trêu ghẹo cười nói: "Vậy dùng châu báu trả đi, ngươi biết, ta rất thiếu tiền, ta cũng rất yêu tiền, yêu đến điên cuồng. Ta hận không thể có được vài tòa ngân sơn (núi bạc) và kim sơn (núi vàng)!"
"Được, ngày mai ta sẽ đưa ngươi một tòa Kim Sơn." Trong lúc vui đùa, hai người đã lên xe ngựa, lập tức tiến cung.