Editor: Shelena
Cẩm Nương hốc mắt ửng đỏ, nàng xoa xoa khóe mắt: "Không ủy khuất, có thể vì Công chúa làm việc, đó là vinh hạnh của tỷ đệ ta. Chỉ là không nghĩ tới sự việc này không làm nàng ta bị một chút tổn thất. . . chúng ta liền. . . . "
"Được rồi, chuyện đã qua không cần nhắc lại. Ta biết xử
lý, hiện tại bất quá chỉ là nghĩ ngơi mà thôi. Ai nói bổn công chúa
không thể lật ván bài, chút chuyện này sao có thể đánh vào người bổn
công chúa, thật nực cười. Tiêu Khuynh Thành, bổn công chúa nhất định sẽ
đem ngươi bầm thây vạn đoạn." Hạ Hầu Vân nói xong cắn răng nghiến lợi,
trên tay cây kéo cặt phựt nguyên một cành hoa lá.
Cẩm Nương nghẹn ngào: "Công chúa ngài nhất định có thể."
Hạ Hầu Vân không nói gì, bình tĩnh xoay người, xóa đi giọt lệ bên khóe mắt.
"A. . . . Tránh ra, tránh ra, không được đụng ta. . . .Đều không nên đụng
vào ta. . . . . . . ." Tiếng hét chói tai của Tiêu Quân Nhi đột ngột
vang lên trong Tĩnh Tâm uyển, giống như một cây đao hung hăng cắm vào
tim của bà.
Lời của đại phu vẫn văng vẳng bên tai: "Đại công
chúa, đích tiểu thư sợ rằng. . . . vĩnh viễn không thể trở lại như trước kia được nữa. Não bộ của ngài ấy đã bị thương, mặc dù không trí mạng,
nhưng lại đụng phải bộ vị quan trọng , e rằng nhận thức của ngài ấy đã
trở về lúc năm tuổi."
Nữ nhi Hạ Hầu Vân bà thế nào lại trở thành
kẻ ngu đần, chỉ có con gái của ca nữ mới là kẻ đần, người ngu ngốc.
Thằng nhóc kia con của kẻ ngu ấy làm sao đột nhiên trở nên thông minh,
tại sao có thể như vậy?!
Bà thống khổ giãy giụa, xoắn xuýt. Tiêu
Quân Nhi từ trong nhà chạy trốn ra ngoài, đụng phải người bà, lúc này
mới đem bà từ thống khổ trong trí nhớ mang về.
"Ha ha. . . mẫu
thân bông hoa lớn, bông hoa nhỏ, thật buồn cười." Tiêu Quân Nhi đột
nhiên hưng phấn thét chói tai, giống như một tiểu hài tử năm tuổi, ngây
thơ như vậy. .
Một bên Cẩm Nương lập tức ngăn cản thân thể Tiêu
Quân Nhi: "Đích tiểu thư, ngươi không thể làm như vậy, đó là mẫu thân
ngươi, không thể làm như vậy. . . . ."
"Cẩm Nương, ngươi tránh
ra! Ta muốn thay mẫu thân vẽ bông hoa lớn, mẫu thân là bông hoa lớn."
Tiêu Quân Nhi giơ lên cây bút lông trong tay, không ngừng đẩy thân thể
Cẩm Nương ra.
Hạ Hầu Vân thân thể lùi về sau mấy bước, bà thống
khổ cất bước trở lại chánh đường, nước mắt không tiếng động từ khóe mắt
chảy xuống, tại sao lại biến thành như vậy? Nàng đã từng vì con gái mà
kiêu ngạo, trong nháy mắt biến thành kẻ ngu.
Khi đó bà phảng phất biết thừa nhận cảm giác thống khổ. Nguyên lai đau như vậy, đây là báo
ứng sao? Bà đau, bà phải nhận từng cái đau này sao, không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Trong Tĩnh Tâm uyển thật nhốn nháo, A Doanh
từng chuyện đều thấy trong mắt, sau đó hăng hái quay người trở về Thủy
uyển: "Tiểu thư, thật không nghĩ đến đích tiểu thư đã điên mất rồi, ha
ha. . . . Đây chính là báo ứng."
Tiêu Khuynh Thành trên mặt không nhìn ra tia vui sướng, rất bình tĩnh, nàng nghiêm túc lật từng trang sổ sách: "Xem xong rồi, vậy thì đi an bài ngọ thiện (dùng cơm) đi. Ngươi
đây là muốn tiểu thư ngươi đói chết sao?"
"Vâng! Nô tỳ tuyệt đối không để tiểu thư đói chết đâu." A Doanh le lưỡi biểu tình, lập tức hưng phấn rời đi.
Đức Lâm vừa vào cửa lạnh lùng hừ một tiếng: "Ngươi là đang vui sướng khi
người khác gặp nạn ư, ngươi bây giờ cùng các nàng có cái gì khác biệt,
Tiêu Khuynh Thành, ngươi thật làm ta thất vọng. Bổn công chúa còn tưởng
rằng ngươi khác bọn họ."
"Khuynh Thành nghe không hiểu Công chúa
đang nói cái gì. Ta chỉ biết Tiêu Quân Nhi là đáng đời, tự tìm. Về phần
cô ngươi, hôm nay hết thảy, đều là bà ta một tay tạo thành. Nếu bà ta
không muốn ta oan uổng, sẽ có kết quả đó sao? Ta không phải Thánh mẫu,
ta sẽ không đồng tình với địch nhân của ta." Tiêu Khuynh Thành có chút
không thể nhẫn nhịn được Đức Lâm thiện lương.