“Đừng hoảng hốt, ngồi xuống nói với ta là chuyện gì?” Mộ Dung Thư vỗ vỗ sau lưng Thu Diệp, trấn an nàng ngồi xuống, sau đó rót ly nước cho nàng uống vào. Sau đó đi đóng cửa lại.
Thu Diệp bị dọa sợ đến cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên bị dọa sợ không nhẹ, nhìn thấy Mộ Dung Thư như chộp được cây cỏ cứu mạng. Sau khi run rẩy uống vài ngụm nước, nàng càng thêm đứng ngồi không yên rồi.
“Nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Mộ Dung Thư trầm xuống, nhìn qua làm người an tâm dựa vào.
“Ngày hôm nay ta vốn muốn đi trở về sớm, nhưng hai ngày trước nghe ngươi nói dùng cánh hoa hồng để tắm rửa có thể làm cho da thịt trắng noãn. Liền nổi lên ý định đi về phía đông chỗ vườn hoa nhỏ gần Tử Lan uyển của Tam cô nương hái cánh hoa hồng, cả phủ chỉ có nơi đó có cánh hoa hồng. Ta không có suy nghĩ nhiều, hái một lúc, chỉ nghe thấy cách đó không xa có tiếng động, liền rón rén đi tới, phát hiện thấy, Tam cô nương và Nhị thiếu gia lõa lồ ôm nhau, đang làm chuyện tằng tịu! Bởi vì ta quá hoảng hốt, liền ném xuống rổ chứa đầy hoa hồng, sau đó Nhị thiếu gia còn đuổi theo. May là ta chạy nhanh, bất quá ta cũng không biết Nhị thiếu gia có phát hiện ta hay không.” Cả người Thu Diệp phát run nhỏ giọng nói xong, càng đến lúc sau càng nói càng sợ sắc mặt càng tái đi ba phần.
“Dung nhi, rốt cuộc ta nên làm cái gì bây giờ? Ngươi nói Nhị thiếu gia có phát hiện ra ta hay không? Chuyện bẩn thỉu bực này lại bị người phát hiện, Nhị thiếu gia làm sao có thể dễ dàng bỏ qua, Dung nhi, ta thật sự sợ hãi.” Thu Diệp dùng sức ôm lấy Mộ Dung Thư, muốn tìm lấy chút hy vọng.
Sắc mặt Mộ Dung Thư đột nhiên trầm xuống, quả thật chuyện trên đời này không gì không có, gia tộc càng hiển quý càng có chuyện bẩn thỉu không chịu nổi lọt vào mắt đập vào tai, Triệu phủ ngoài mặt thì phong quang như vậy, bên trong lại thối nát bực này. Tam cô nương là Khương di nương sở sinh, Nhị thiếu gia là Vương di nương sinh ra, hai người cùng cha khác nương, chính là thân huynh muội, nhưng lại làm chuyện loạn luân này! Đây không phải là chuyện nhỏ!
Phương diện xấu nhất có thể xảy ra, là Nhị thiếu gia đã phát hiện Thu Diệp. Quả thực như lời Thu Diệp nói, Nhị thiếu gia có thể dễ dàng đùa giỡn nàng, hoặc là trực tiếp muốn tính mạng của nàng. Nhưng, nếu Nhị thiếu gia vì phải mặc quần áo vào rồi mới đuổi theo Thu Diệp, như vậy, Thu Diệp hoàn toàn vô sự. (không có chuyện gì, không sao cả)
“Trên đường ngươi trở về có gặp người nào hay không?” Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi.
Thu Diệp lắc đầu một cái, nhưng dường như không dám xác nhận, lại gật đầu, cả người cực kỳ hốt hoảng.
Thấy thế, Mộ Dung Thư cau mày, lại một lần nữa trầm giọng hỏi: “Chuyện này liên quan đến sinh tử của ngươi, ngươi phải nhớ thật kỹ xem trên đường có gặp người nào hay không. Tỉnh táo lại, hốt hoảng cũng không thể giải quyết chuyện được.” Thu Diệp nhìn qua thật sự mềm mỏng yếu ớt, hôm nay gặp chuyện, cho nên mềm yếu sợ hãi thành bộ dáng này.
Thu Diệp nghe vậy buông Mộ Dung Thư ra, hai cánh tay ôm ngực, sau khi hít thở vài hơi thật sâu, trên người cũng không còn run rẩy như với vừa rồi nữa. Sau khi suy nghĩ một lát, trả lời: “Ta gặp người, là đại nha hoàn Liên Kiều bên cạnh Nhị cô nương.”
“Nếu là như vậy, Nhị thiếu gia theo sát phía sau ngươi có lẽ đã gặp được Liên Kiều.” Sắc mặt Mộ Dung Thư lại trầm xuống, lạnh giọng nói. Chuyện như vậy thật đúng là không phải chuyện khó giải quyết bình thường đâu. Nếu như xử lý không đúng, Thu Diệp thật đúng là chỉ có thể mặc cho người chém giết thôi.
Dù sao, trong đại gia tộc, những chuyện xấu kiểu này tự nhiên không thể truyền ra bên ngoài.
“Nên làm sao bây giờ? Liên Kiều khẳng định sẽ nói cho Nhị thiếu gia. Dung nhi, nhà ta còn có cha nương cần hiếu kính mà, tiền lương mỗi tháng của ta đều phải cho bọn họ sống qua ngày đấy. Nếu ta xảy ra chuyện, cha nương phải làm thế nào bây giờ? Dung nhi, ngươi thông minh như vậy, còn có thể tính sổ sách, ngươi nhất định có biện pháp đúng không?” Thu Diệp mới vừa ổn định được tâm tình, kết quả sau khi nói đến cha nương trong nhà, lại mất bình tĩnh, hôm nay cây cỏ cứu mạng của nàng chỉ có Dung nhi thôi. Nàng cũng không biết tại sao lại tin tưởng Dung nhi như vậy. Chẳng qua là biết, người khác không thể giúp nàng, nhưng Dung nhi có thể, mặc dù họ mới nhận biết nhau không tới bảy ngày.
Mộ Dung Thư khép hờ hai mắt, mím chặt miệng. Vỗ vỗ đôi tay run rẩy của Thu Diệp, an ủi: “Ngươi đi ngủ đi. Sợ cũng vô dụng, tỉnh táo lại, nhất định phải trấn định. Uống trà, đi nằm ngủ. Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Sau đó nàng lại rót một chén trà nóng cho Thu Diệp, để cho nàng ấy uống xong rồi an tâm ngủ.
Thu Diệp nhìn dáng vẻ nhàn nhã trấn định của Mộ Dung Thư cũng an tâm hơn. Đúng vậy, bây giờ nàng có sợ cũng vô dụng. Nhưng cũng không phải đơn giản như thế, nàng nằm trên giường vẫn không cách nào ngủ được, lăn qua lộn lại, trong đầu luôn tràn ngập hình ảnh Nhị thiếu gia và Tam cô nương ân ái mây mưa, còn có tiếng rên rỉ làm người ta mặt đỏ tim đập.
Mộ Dung Thư thổi tắt nến, đôi mắt sáng ngời như sao nhìn ra ngoài cửa sổ, trong bóng tối nâng chung trà lên nhấp một cái. Một lát sau, trong mắt chợt thoáng qua tia sáng.
Hôm sau.
Ngày hôm nay có chút mưa, mưa tí tách, làm lòng người có chút phiền não. Trong lòng bồi hồi.
Vào buổi sáng, Mộ Dung Thư bảo Thu Diệp giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi làm việc bình thường, tốt nhất quên sạch sẽ chuyện tối ngày hôm qua đi. Mà nàng rảnh rỗi không có việc làm nên ở trong phòng phác họa đầy đủ liệu trình điều trị chân và dược thiện cho Triệu Thần.
Thời gian trôi nhanh, đến trưa, Thu Diệp trở lại. Nàng ta rất vui vẻ, ôm lấy Mộ Dung Thư nói: “Dung nhi, đúng như ngươi dự liệu chuyện kia có lẽ Nhị thiếu gia không gặp được Liên Kiều, cũng không phát hiện ta. Nếu Nhị thiếu gia phát hiện ta, hôm nay đã sớm tìm ta rồi.”
Mộ Dung Thư gật đầu, thế nhưng thần sắc vẫn có chút ngưng trọng, nàng cười nhạt nói: “Ngươi vẫn nên cẩn thận, nếu Nhị thiếu gia tới tìm ngươi, ngươi phải đi tìm Ngũ thiếu gia cần xin ân điển (cầu ơn huệ), để Ngũ thiếu gia trả lại khế ước bán thân cho ngươi.”
“Ngũ thiếu gia sẽ trả lại khế ước bán thân cho ta sao?” Thu Diệp trợn tròn hai mắt, có chút không tin hỏi. Có người hầu nào trong phủ không muốn cầm lại khế ước bán thân của mình? Mà nếu không đủ ngân lượng, thì đừng nghĩ lấy lại được khế ước bán thân. Huống chi khế ước bán thân của nàng chính là bán đứt đấy!
“Không thử thì làm sao biết được?” Mộ Dung Thư trả lời. Ánh mắt nhìn về phía thư phòng, xem ra nàng phải cầu xin Triệu Sơ rồi.
Thu Diệp cắn răng gật đầu, “Ta hi vọng Nhị thiếu gia đừng đến tìm ta. Chuyện này ta sẽ xem như chưa từng xảy ra. Như vậy, ta cũng an tâm.
“Thu Diệp, nhớ lời ta, bất kể Nhị thiếu gia có tới tìm ngươi nói chuyện gì, ngươi cũng không được đáp ứng lại. Hơn nữa còn phải lập tức tìm cớ đi gặp Ngũ thiếu gia.” Sắc mặt Mộ Dung Thư nghiêm túc dặn dò.
“Ừ, ta bây giờ tin tưởng chỉ có Dung nhi ngươi. Ngươi nói sao ta nhất định nghe đó.” Thu Diệp gật đầu, giọng nói dịu dàng mềm nhẹ trả lời.
Mộ Dung Thư khẽ mỉm cười, yên tâm, tiếp tục ăn cơm.
“Dung nhi, ngươi thật tốt. Ngũ thiếu gia nhất định là thích ngươi. Không vì cái gì khác, bàn về tướng mạo Tiền cô nương đã không bằng ngươi, ngay cả tính tình cũng không bằng. Ta cảm thấy Tiền cô nương không xứng với Ngũ thiếu gia.” Thu Diệp nắm tay Mộ Dung Thư, nụ cười mập mờ nói.
Mộ Dung Thư im lặng. Những nữ nhân này thiệt là!
Sau khi ăn cơm trưa xong, Mộ Dung Thư đi thư phòng. Triệu Sơ đang xem sách, lúc nàng đi vào, cũng không gây ra tiếng động, nhưng vẫn quấy rầy Triệu Sơ, hắn ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Thư.
“Ở kinh thành lại có chuyện rồi.” Triệu Sơ trầm giọng nói.
Mộ Dung Thư nghe vậy hai mắt nhìn hắn chằm chằm. Từ giọng điệu nặng nề của hắn đã nghe ra không ổn.
“Hoàng đế và Thẩm Tể tướng liên thủ rồi. Mặc dù Vương gia có Tạ Nguyên giúp đỡ, nhưng sợ hành động cũng không dễ dàng. Sinh mạng Vương gia rất đáng lo.” Ánh mắt Triệu Sơ lạnh lẽo, giọng nói lạnh như băng nhìn nàng nói.
Nghe giọng hắn tràn đầy lạnh lùng, trong lòng Mộ Dung Thư cũng nặng nề hơn, không khỏi cất tiếng hỏi: “Đã nghĩ ra cách nào giải quyết chưa?” Mặc dù nàng không biết tại sao Triệu Sơ có liên hệ với Vũ Văn Mặc. Nhưng nàng biết mặc dù Triệu gia và Triệu Sơ đã xa rời triều chính, cũng không phải đơn giản như nhìn thấy bên ngoài như thế. Bởi vì, chỉ bằng việc Triệu Sơ có thể lấy được hầu hết tin tức trong kinh thành là có thể biết được.
“Ừ, Vương gia vốn dự đoán được. Có điều vẫn rất nguy hiểm, vương gia bảo ta chuyển cáo ngươi, nếu như hắn chết đi, ngươi cứ làm chuyện ngươi muốn làm đi.” Triệu Sơ nặng nề nói. Đôi mắt nhìn chằm chằm phản ứng của nàng.
Sắc mặt Mộ Dung Thư như thường, nhưng hai cánh tay dưới ống tay áo đã nắm chặt thành quyền, giọng nói nàng vững chãi trả lời: “Vậy thì tốt.” Nàng tin tưởng dựa vào tính toán và thông minh của Vũ Văn Mặc, hơn nữa đấu trí cùng Hoàng đế nhiều năm như vậy, hắn vẫn vô sự đã có thể nhìn ra được, hắn nhất định có thể hóa hiểm thành lành.
“Hôm nay trời mưa, một lát nữa ta cũng không có ở thư phòng này đọc sách, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Sau khi Triệu Sơ thấy mặt nàng cũng không có khác thường gì, liền thu hồi tầm mắt trầm giọng nói.
“Ta muốn cầu xin Ngũ thiếu gia một chuyện.” Mộ Dung Thư vừa xoay người muốn rời đi, bỗng nhớ tới chuyện Thu Diệp, liền xoay người lại mở miệng nói. Coi như mới vừa rồi Triệu Sơ là vì Vũ Văn Mặc mà thử dò xét nàng, làm nàng cảm thấy không vui vẻ gì, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, hiện giờ tánh mạng Thu Diệp là quan trọng nhất.
Triệu Sơ nghe vậy không chút do dự, lập tức lên tiếng: “Được.”
Không hỏi xem chuyện gì đã đáp ứng rồi? Nếu Mộ Dung Thư không phải tự cho mình là người tốt, chắc chắn sẽ nhân cơ hội lừa đảo rồi. “Nếu Thu Diệp cầu xin ngươi cho nàng khế ước bán thân rời khỏi Triệu phủ, xin ngươi đáp ứng nàng. Ngân lượng tổn thất cứ khấu trừ từ trong hai mươi vạn ngày hôm qua ngươi đáp ứng đi.”
Triệu Sơ kinh ngạc dị (kinh ngạc + kỳ quái), ngước mắt lên nhìn Mộ Dung Thư, như hắn biết, Mộ Dung Thư không phải là người dễ dàng mở miệng cầu xin người khác, nhưng hôm nay nàng lại vì một nha hoàn đến cầu hắn. Thu Diệp... Chẳng phải là đại nha hoàn bên người hắn sao?
Nhìn sự do dự của hắn, Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, lại nói: “Ngũ thiếu gia không bỏ được một đứa nha hoàn sao?”
“Được. Nhưng bạc không cần khấu trừ trong 20 vạn lượng bạc đã cam kết kia. Cứ xem như bồi thường cho ngươi chuyện hôm qua của Đại phu nhân và Duyệt nhi đi. Yên tâm, sau này loại chuyện phiền toái kiểu này sẽ không có nữa.” Triệu Sơ bình tĩnh trở lại, nhẹ giọng nói.
Mộ Dung Thư cũng không từ chối, nghĩ đến Triệu gia cũng không thiếu mấy lượng bạc lẻ tẻ này, lại càng không thiếu một nha hoàn như Thu Diệp. “Cảm ơn.”
Mưa xuống ba ngày liền, Mộ Dung Thư cũng nhàn rỗi ba ngày. Mà ba ngày này, nàng vẫn chuyên tâm phác thảo, dù sao nơi này là cổ đại, vật tư nguyên liệu cũng không dễ dàng, mà nàng nhất định phải vẽ đồ án phức tạp trở nên càng đơn giản, cũng phải nghĩ đến cổ đại có cái gì không có cái gì. Chỉ về phần dược thiện (thức ăn làm bài thuốc) đã phiền phức rồi.
Ba ngày này quả thật quá an bình, Nhị thiếu gia cũng không đến tìm Thu Diệp, trong phủ cũng không bàn tán chuyện tình Nhị thiếu gia và Nhị cô nương.
Chẳng qua là, trong cung lại xảy ra chuyện lớn, Thẩm Tể tướng chết! Cả gia tộc Thẩm thị sụp đổ. Mà trong triều phong vân biến ảo (mây gió thay đổi: ý chỉ có sự biến đổi rất lớn), Tạ Nguyên con Đại công chúa từ không tham dự triều chính cũng đi vào làm quan. Hoàng đế gặp nguy cơ trước nay chưa từng có.
Quả thật giống như nàng đoán, Vũ Văn Mặc nhất định có thể hóa hiểm thành an rồi. Nàng từng gặp Hoàng đế, mặc dù trong lúc nhất thời không nhìn thấu được tính tình hắn, nhưng từ chuyện hắn sủng ái Thẩm Quý phi, lạnh nhạt Hoàng hậu, rồi sau đó lúc thấy Thẩm quý phi không có giá trị lợi dụng nữa, không tiếc cốt nhục trong bụng nàng ta mà ra tay ác độc, thì có thể nhìn ra người này vô cùng tàn nhẫn, dần mất dân tâm là chuyện sớm muộn mà thôi.
Xem ra, không lâu sau Đại Hoa Quốc sẽ có thay đổi lớn.
Lại cũng có một tin, Hạ Hoa vẫn muốn leo lên giường chủ tử, nhưng vì thấy Triệu Sơ không rõ ràng, cũng không hứng thú nhiều với nàng ta, nàng ta không có đất dụng võ, thế là bò lên giường Tam thiếu gia. Nhưng Tam thiếu phu nhân lại là người đứng đắn lợi hại, lên giường Tam thiếu gia thì dễ, nhưng muốn vào viện Tam thiếu gia thì khó càng thêm khó.
Xuân Mai nói, hôm nay Hạ Hoa đã không còn là hoàng hoa khuê nữ (con gái còn trinh), nhìn thấy Tam thiếu phu nhân trông coi người mình chặt chẽ, Hạ Hoa bất quá chỉ là một hạ nhân, sợ khó vào được viện Tam thiếu gia rồi.
Mộ Dung Thư nghe chuyện này, chẳng qua chỉ hé miệng cười một tiếng. Coi như nghe một chút tin tức nóng mà thôi, cũng không có bao nhiêu hứng thú. Dù sao tính tình Hạ Hoa há là người có kiến thức hạn hẹp sao? Có thể nghĩ ra biện pháp lên được giường Tam thiếu gia, thì tự nhiên cũng có thể đi vào viện Tam thiếu gia!
Quả nhiên, đến tối ngày truyền ra tin tức, Tam thiếu gia tự mình mang Hạ Hoa vào viện. Xem ra Hạ Hoa cũng tự mình làm được không ít đâu. Còn có chút vượt xa suy nghĩ của Mộ Dung Thư. Có điều, thiếp cuối cùng cũng không địch nổi thê tử, nghĩ đến những ngày kế tiếp Hạ Hoa sẽ không tốt hơn được rồi. Tam thiếu phu nhân cũng xem như là người trầm ổn có tâm kế, trong nội viện vốn có ba thiếp thất, đều bị nàng ta dạy dỗ thành hết sức thành thật.
“Hi hi.” Thu Diệp ngồi ở đầu giường cười khúc khích. Thật giống như quên mất trong phòng còn có hai người Mộ Dung Thư và Xuân Mai vậy.
Nghe thấy có tiếng cười, Mộ Dung Thư và Xuân Mai hai mặt nhìn nhau, Xuân Mai không nhịn được đứng dậy chỉ vào trán Thu Diệp, “Cái tiểu nha đầu nhà ngươi, đang cười gì đó?! Hôm nay ngươi đã cười ngay ngô ba bốn lần rồi. Chẳng lẽ có người trong lòng?”
Mặt Thu Diệp đỏ bừng, quay đầu sang chỗ khác, cái mặt quả thật rất đỏ rồi. Lúc xoay người, len lén liếc mắt nhìn Mộ Dung Thư.
Nhưng Mộ Dung Thư lại đang chuyên tâm thêu thùa, cũng không nhìn thấy ánh mắt nàng ta đang ngượng ngùng, xấu hổ.
“Á à, xem ra thật sự có người trong lòng rồi nha. Nói thử xem, là ai?!” Xuân Mai che miệng cười trộm, xấn tới trước mặt Thu Diệp, nháy mắt ra hiệu hỏi.
Mộ Dung Thư nghe vậy để kim thêu xuống, tò mò nhìn Thu Diệp, lây nhiễm tính tình hoạt bát của Xuân Mai, cũng cười trêu nói: “Nói một chút đi, là đứa trẻ nhà ai hả? Có thể làm cô nương Thu Diệp chúng ta cơm nước không vô, cười khúc khích mê muội như vậy?”
Sắc mặt Thu Diệp đỏ bừng, vội vàng cúi đầu xuống, lắc đầu: “Sau này các ngươi sẽ biết.”
“Con nhóc này, ngươi còn kì kèo mặc cả sao.” Xuân Mai híp nửa mắt khẽ cười nói. Đưa tay phải bắt lấy nách Thu Diệp, “Cho ngươi thừa nước đục thả câu này, cho ngươi thừa nước đục thả câu này, ngươi chính là không xem ta và Dung nhi là tỷ muội đấy!”
“Không phải là không nói, là chưa tới lúc thôi. Dung nhi, ngươi mau tới giúp ta đi. Ôi... Thật là nhột quá à... Xuân Mai cầu xin ngươi đấy, ta sắp không chịu nổi rồi.” Thân hình Thu Diệp vốn nhu nhược, so sánh cùng Xuân Mai càng thêm yếu ớt rồi.
Mộ Dung Thư che miệng cười trộm, “Đây chính là trừng phạt ngươi. Xuân Mai ra tay, ngươi cũng nên đề phòng, nếu không với tính tình Xuân Mai, tò mò nghẹn khuất trong lòng, nhất định sẽ không thể ngủ ngon giấc mấy ngày đấy.”
“Má ơi, Dung nhi, ngươi quá hiểu ta. Cảm động quá đi. Vì lời này của ngươi, ta thật đúng là không thể giơ tay đánh khẽ được rồi! Thu Diệp tiểu nương tử à, đừng trách nhé, gia tới thương tiếc ngươi đây.” Xuân Mai càng nói về sau, giọng nói càng trở nên lớn hơn, lời nói dí dỏm chọc Mộ Dung Thư không nhịn được cười.
Tính tình Xuân Mai quả nhiên hoạt bát lanh lợi. Trong mắt Mộ Dung Thư nhuộm nồng đậm vẻ vui vẻ, có lẽ mấy ngày ở Triệu gia cũng không phải trải qua khó khăn như vậy, có một người bạn chọc cười cạnh bên như Xuân Mai cũng không tệ lắm.
Buổi tối ngày hôm sau, Mộ Dung Thư đi thư phòng, qua mấy ngày suy đi nghĩ lại, cuối cùng xác định mấy bản vẽ và thuốc thiện đã ổn nên đi giao cho Triệu Sơ.
“Bởi vì chân Đại thiếu gia mấy năm nay không hoạt động, mặc dù độc nhẹ, nhưng lại làm cho cơ thịt teo lại, qua thời gian dài không đi lại, tạo thành đi lại khó khăn như hôm nay. Gần một năm nay Ngũ thiếu gia vẫn châm cứu cho Đại thiếu gia, đúng là có hiệu quả cho việc lưu thông máu, làm cho máu dưới chân được lưu thông. Nhưng nếu dựa theo tình trạng này coi như có châm cứu thêm một trăm lần cũng đừng suy nghĩ có thể khỏe lên.” Lời Mộ Dung Thư hơi sắc bén nói. Ở thời đại này, đối với y học chỉnh hình vẫn còn chưa hiểu được tỉ mỉ, càng không cần phải nói đến mổ phục hình xương khớp. Trong bản vẽ của nàng cũng bao gồm cả việc mang nạng luyện tập , rồi đến sau đó lực cơ bắp đã có thì đến bài tập huấn luyện sức chịu đựng rồi đến bài tập huấn luyện độ ổn định vân vân.
Sắc mặt Triệu Sơ chăm chú, hắn hiểu được lời nàng nói cũng không phải giả, cúi đầu nhìn bản vẽ đang vẽ gì đó, nhìn có chút không hiểu, liền nghi ngờ hỏi: “Những thứ này là cái gì?”
“Đều là mấy thứ làm cho Đại thiếu gia có thể hồi phục, làm cho chân trái bị thương dần dần có lực, có thể đi lại, chỉ cần kiên trì, chỉ năm ba tháng sẽ có hiệu quả. Về phần những dược thiện bồi bổ kia, ngươi xem một chút xem, cũng không biết thói quen Đại thiếu gia là khẩu vị gì, đến lúc đó cho đầu bếp cũng nhìn xem mà làm.” Nói chung đều là bổ sung protein và canxi, cùng với canh xương mà mấy thế gia vọng tộc rất là khinh thường.
Sau đó nàng mở bản thảo ra, giảng giải cho Triệu Sơ những thiết bị này phải luyện đúc chế tạo ra thế nào, mà mỗi một cái lại có tác dụng gì, có thể đưa tới hiệu quả thế nào, đồng thời phải sử dụng như thế nào.
Triệu Sơ cẩn thận lắng nghe, Mộ Dung Thư giảng giải rất tỉ mỉ, hắn cũng có chỗ nghe không hiểu lại hỏi lại. Nói chung dùng hơn một canh giờ mới nói ra hết rõ ràng những vật cần sử dụng.
Những thứ đồ này khiến Triệu Sơ xem như trân bảo, mặc dù còn chưa thấy thành phẩm, nhưng hắn tin chắc nếu Đại ca kiên trì, nhất định có thể hồi phục thành công, sau này có thể thoát khỏi để người đỡ và quải trượng!
“Thật tốt quá, thật là quá tốt.” Dung mạo tuyệt sắc của Triệu Sơ nở nụ cười rực rỡ, nụ cười này càng làm gương mặt của hắn càng thêm đẹp mắt. Quá kích động, hắn giơ tay lên muốn ôm lấy nàng. Khi khi vươn tay ra thì đột nhiên dừng lại, trong mắt lóe lên tia sáng không rõ. Hắn vội vàng thả tay xuống cầm một trang giấy khác nhìn sách dạy nấu ăn, nhằm che giấu cảm xúc không rõ của hắn lúc này.
Mộ Dung Thư khẽ cười, những chuyện này với nàng mà nói cũng không phải việc khó, cho dù có chút tổn hao trí óc. Có điều, thù lao bán trí óc xác thực quá phong phú, hai mươi vạn lượng đủ một nhà mười miệng ăn cả đời cơm no áo ấm rồi.
“Món thứ nhất, một khối xương sống heo, rửa sạch, táo đỏ hai lượng bốn tiền, hạt sen 1 nắng tiền, cây giáng hương, sinh cam thảo các hai tiền, thêm chút nước nấu với lửa nhỏ cho đến lúc nhừ, thêm chút muối tăng thêm gia vị phân thành nhiều lần uống. Món thứ hai, cua hồ còn sống hai con, lấy thịt, chờ cháo gạo tẻ chín thì cho thịt cua vào, thêm một ít gừng vừa đủ, ăn cùng dấm và xì dầu, ăn hàng ngày. Món thứ ba, sinh hoàng kì một lượng hai tiền, nấu đặc chỉ lấy nước, thêm hai lượng gạo tẻ, nấu cháo, ăn sáng tối. Món thứ tư, đương quy bốn tiền, hoàng kì hai lượng, một con gà mái tơ, thêm nước nấu thành canh mà ăn. Món thứ năm...” Tổng cộng mười mấy phương thuốc, sau khi Triệu Sơ nhìn qua dược thiện, phát hiện phần lớn nguyên liệu đều là thức ăn, cũng không phải toàn bộ đều là dược vật tạo ra.
Dù sao cái thời đại này việc tu bổ bằng thức ăn còn chưa phát triển, cho nên đối với việc Triệu Sơ nghi ngờ, Mộ Dung Thư chỉ cười nói: “Phần lớn các vị thuốc đều có độc. Mà chất dinh dưỡng trong thức ăn có tác dụng tuyệt đối không kém hơn các vị thuốc trân quý. Ví dụ như, dinh dưỡng một quả trứng gà cũng không hề kém so với dinh dưỡng một chén tổ yến quý trọng vậy.”
Nghe nàng nói vậy, mặc dù Triệu Sơ cũng có chỗ nghe không hiểu, nhưng thông qua việc hắn suy nghĩ cũng hiểu được mấy phần. Chợt hắn ngẩng đầu lên hai mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm, một nữ tử được dưỡng trong khuê phòng thế nào lại hiểu biết nhiều như vậy?
Nữ nhân này làm người ta bất ngờ quá mức rồi!
Vấn đề khó khăn hắn phiền não mấy năm nay khi tới trước mặt nàng thì chỉ cần dùng năm ngày đã giải quyết được!
“Ngươi nói có vài phần có lý đó. nhưng mà phần lớn mọi người đều lựa chọn tổ yến quý trọng bồi bổ, mà không phải là trứng gà, thật ra thì cũng do tượng trưng cho thân phận thôi. Đồng thời cũng là khoe khoang của cải. Dù sao so với trứng gà thì tổ yến kim quý hơn. Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều dân nghèo thân thể rất cường tráng, mà người hưởng thụ vinh hoa phú quý mỗi ngày đều được bồi bổ, nhưng thân thể vẫn cứ suy yếu.” Triệu Sơ cầm mấy tờ giấy lên bỏ vào bên hông, thu hồi tầm mắt từ trên người nàng, cúi thấp đầu, giọng nói vững vàng cười nói.
Mộ Dung Thư gật đầu, “Đúng.”
“Đây là ngân phiếu năm mươi vạn lượng, các đại tiểu tiền trang đều đổi được. Năm mươi vạn lượng mua được cái chân trái của đại ca, đáng giá.” Triệu Sơ lấy ra tấm ngân phiếu năm mươi vạn lượng từ trong ngăn kéo đưa cho Mộ Dung Thư.
“Năm mươi vạn lượng?” Mộ Dung Thư nhận lấy tấm ngân phiếu năm mươi vạn lượng có chút kinh ngạc.
Triệu Sơ nở nụ cười tuyệt mỹ nói, “Giá trị đồ ngươi đưa cho ta vượt qua hai mươi vạn lượng. Nếu lợi dụng thích đáng, cũng là một cuộc làm ăn.”
Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhướng mày, con ngươi quay một vòng, trên mặt nở nụ cười tiêu chuẩn kiểu thương nhân, “Ngũ thiếu gia đánh giá thấp phương thuốc dược thiện và bản vẽ thiết bị ta đã viết ra rồi. Nếu dùng để làm ăn, sợ lợi nhuận lấy được sẽ gấp mười lần năm mươi lượng, thậm chí gấp mấy trăm lần đấy. Nếu Ngũ thiếu gia tin tưởng ta, loại phương thuốc kiểu này ta có thể viết ra mười mấy cái, bổ tim bổ phổi mọi thứ đều có. Có điều...”
“Ngươi có ý kiến gì cứ nói.” Trong mắt Triệu Sơ mơ hồ như đang cười, nhìn gương mặt thương nhân của nàng, không có chán ghét, không tự nhiên ngược lại mở miệng còn có phần cưng chiều.
“Ta cung cấp phương thuốc, các ngươi phụ trách bán. Ta muốn hai phần là được.” Mộ Dung Thư đưa hai ngón tay, tràn đầy tự tin đưa tới trước mặt Triệu Sơ. Nàng biết dựa vào độ thông minh nhạy bén của Triệu Sơ, tuyệt đối sẽ không keo kiệt một hai cổ phần này.
Quả nhiên, Triệu Sơ không hề lưỡng lự, lập tức gật đầu: “Được. có điều phải chờ sau khi chân đại ca lành lại đã, mới có thể thực hiện phương pháp này.”
Mộ Dung Thư gật đầu, nếu Triệu Thần khỏe lên, như vậy sẽ là chiêu bài sống (nhân chứng), đến lúc đó chỉ cần kinh doanh hòa hợp, chắc chắn buôn bán lời bạo.
...
Mộ Dung Thư ôm năm mươi vạn lượng trong người, trong lòng cũng nhiệt huyết lên, có ngân lượng trong người, sau này làm việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Đi một chuyến đến Triệu gia, mở ra bước đi đầu tiên của nàng. Có Triệu gia làm hậu thuẫn, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn, dù sao nếu một nữ nhân ở thời cổ đại này mà lao ra thương trường chỉ sợ là một chuyện khó. Có điều làm một quân sư đứng phía sau màn cũng là một lựa chọn tốt. Sau này nếu như rời khỏi Triệu gia, có thể chọn người tín nhiệm được, người có đầu óc làm ăn đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn cũng có thể.
Trên đường đi trở về phòng, thì được Xuân Mai.
Xuân Mai vừa nhìn thấy Mộ Dung Thư, liền chạy tới, ôm cánh tay Mộ Dung Thư nhỏ giọng nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Chuyện lớn gì?” Mộ Dung Thư nhướng mày, nhẹ giọng hỏi.
“Chẳng phải Hạ Hoa mới vào viện Tam thiếu gia sao? Nửa canh giờ trước, nghe nói nàng ta bất kính với Tam thiếu phu nhân, dám nói thẳng đụng chạm, lúc kính trà còn muốn hất trà lên y phục Tam thiếu phu nhân. Kết quả Tam thiếu phu nhân giận dữ, bảo hạ nhân đánh Hạ Hoa mười bản đấy. Thật ra đánh mười bản thì nghỉ ngơi mấy ngày là có thể tốt lên. Nhưng chẳng ai nghĩ tới Hạ Hoa đang có thai, Tam thiếu gia mới có thể không để ý tới Tam thiếu phu nhân ngăn trở mà nâng Hạ Hoa lên.” Xuân Mai nhíu mi. Mặc dù trong ngày thường Hạ Hoa hay nói chuyện chanh chua, nhưng vẫn cùng nàng ở Nhã Đức uyển phục vụ Ngũ thiếu gia hơn ba năm. Hôm nay rơi vào kết quả như vậy khó tránh khỏi làm cho người ta vì nó mà thương tâm.
Ánh mắt Mộ Dung Thư chuyển động, vị Tam thiếu phu nhân này thật là thủ đoạn! Lúc tin tức Hạ Hoa có thai chưa truyền ra, đã bất động thanh sắc ra tay, để cho Hạ Hoa hoàn toàn không có chiêu đỡ, cuối cùng đẻ non, trải qua chuyện này, hẳn nàng ta sẽ thất sủng.
Nghiêng đầu nhìn về phía Xuân Mai, cầm cánh tay nàng nói: “Chuyện này vốn không có quan hệ gì với ngươi, đừng nên nhiều lời đưa tới phiền toái.”
“Ừ, ta biết. Có điều thật ra ta cảm thấy Hạ Hoa cũng thật đáng thương. Thật ra lúc nàng ấy bị mua vào Triệu phủ. Mẫu thân nàng ấy vốn tính đưa nàng cho câu lan viện (thanh lâu). Là nàng ấy khóc chết khóc sống mới có thể bán vào Triệu phủ.” Xuân Mai thở dài.
Ánh mắt Mộ Dung Thư chuyển động, người đáng thương trên đời này có khối người, chọn con đường tương lai là tự mình quyết định, tự mình gieo quả thì đừng nghĩ người khác nếm dùm mình. Con đường là chính Hạ Hoa nàng chọn, không oán được người khác.
“Các ngươi có nghe nói không? Nhị thiếu gia nói muốn gặp Ngũ thiếu gia muốn Thu Diệp đó, nâng Thu Diệp làm di nương đấy.” Một nha đầu thô sử Nhã Đức uyển gặp Mộ Dung Thư và Xuân Mai, liền nghênh đón, nói.
Nhị thiếu gia, Thu Diệp? ! Mộ Dung Thư bỗng nhíu mày.
“Ta còn chưa biết nha, này là chuyện gì đây?” Xuân Mai mê mang nhìn Mộ Dung Thư.
“Các ngươi không biết cũng là bình thường, ta mới vừa gặp Thu Diệp, nàng ta đang ở bên đó đấy, là nàng nói với ta. Thật làm người ta hâm mộ mà, sau này nàng ta chính là di nương, có thể hưởng phúc.” Nha đầu này quay đầu lại chỉ chỉ ra phía sau, trả lời.
Mộ Dung Thư nhìn ra phía trước, quả nhiên nhìn thấy mặt Thu Diệp mang theo nụ cười như gió xuân bước nhỏ tới chỗ các nàng.
Lòng Mộ Dung Thư lộp bộp, chân mày càng nhíu chặt hơn.