Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Chương 124: Chương 124: Chương 120




Khi Vũ Văn Mặc nói ra hai chữ hạ nhân đã thành công khiến nụ cười trên mặt ba người Bình Sóc Vương nhất thời cứng lại. Mặc dù bọn họ không nói thẳng đưa Cảnh Thu và Dương Yên cho hắn, nhưng ở đây ai lại nghe không hiểu ý tứ bên trong? Tuy thân phận thiếp so với hạ nhân không cao hơnbao nhiêu, nhưng cũng là chủ tử rồi, vậy mà trong mắt hắn lại chẳng khác gì hạ nhân!

Tiếp đó mấy người lại nghe Mộ Dung Thư nói, quả thực không thể tin.

Nàng đây là ý gì? Người nàng đã không cần còn muốn nhét vào bên người Bình Sóc Vương?

Dương Yên và Cảnh Thu lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư. Sau khi gặp được Vũ Văn Mặc, trái tim các nàng đã điên đảo, làm sao có thể làm nữ nhân của Bình Sóc Vương? Thế nhưng, vì một câu “hạ nhân” vừa rồi kia của Vũ Văn Mặc mà tinh thần chán nản. Tuy là các nàng xuất thân thứ nữ, thân phận không bằng được dòng chính nữ tôn quý, nhưng dù gì cũng là đại gia khuê tú, sao trong mắt hắn lại biến thành kẻ thân phận ti tiện như thế?

Hai vị vương phi trố mắt nhìn trừng trừng Mộ Dung Thư, họ là hai người được Bình Sóc Vương yêu thích nhất, cho nên mới trở thành bình thê, không phân cao thấp, tuy rằng trong phủ cũng có mấy di nương và nha đầu thông phòng, nhưng những lời Mộ Dung Thư mới thốt ra khiến các nàng trở tay không kịp! Đây không phải là quẳng củ khoai lang phỏng tay ngược lại cho họ sao?

Vũ Văn Mặc vẫn chưa nhìn sự biến hóa thần sắc trên mặt họ, mà là gật đầu phụ họa:

– Thư nhi nói rất có lý. Hai vị cô nương xinh đẹp động lòng người, lại là thứ muội của hai vị vương phi, chắc chắn sẽ tận tâm hầu hạ Bình Sóc Vương và hai vị vương phi. Từ trước tới nay bổn vương không có thói quen lấy đi thứ yêu thích của người khác.

Lời này vừa nói ra, mấy người Bình Sóc Vương lập tức muốn lên tiếng phản bác, nhưng tốc độ của họ sao qua được Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư tiếp lời:

– Nghĩ đến Bình Sóc Vương cũng là người phong lưu, bên người nếu không có vài người vừa ý hầu hạ, khó tránh khỏi làm người khác cảm thấy đáng tiếc. Nhị vị vương phi coi như là có lòng, tìm được hai vị mĩ nhân đáng yêu như vậy, Bình Sóc Vương giữ ở bên người còn có thể làm người tri kỉ (nguyên văn là giải ngữ hoa, ứ biết là gì), người một nhà vui vẻ hòa thuận, sao người khác không hâm mộ cho được.

Bình Sóc Vương nghẹn lời, không thể ngờ hắn đến tặng người, ngược lại bị đẩy trở về. Mặc dù hắn không quá hài lòng với thái độ của Vũ Văn Mặc, nhưng Vũ Văn Mặc đã tỏ ý tuyệt đối không muốn hai cô nương này. Như vậy, hắn có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ khiến người khác thấy chán ghét. Huống hồ, vị Nam Dương vương phi này cũng không vô dụng như đồn đãi, lời nói sắc sảo, phản ứng nhạy bén, hai nữ nhân bên cạnh hắn tuyệt đối không thể so sánh được. Có điều vì sao Vũ Văn Mặc lại cự tuyệt? Chẳng lẽ hắn không để hai người này vào mắt? Thế nhưng, có nam nhân nào lại ngại nữ nhân bên cạnh quá nhiều chứ? Hai thiếu nữ này đều có dáng người thướt tha quyến rũ, trong mơ hồ có thể nhìn ra dung mạo của Dương vương phi và Cảnh vương phi hai năm trước, khiến hắn hơi dao động. Nhưng vốn ý định của hắn là đưa hai nữ tử đó cho Vũ Văn Mặc, muốn nhờ đó tạo dựng quan hệ, hiện thời e là kế này không dùng được.

Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư kẻ xướng người hoạ đã khiến cho tình huống xảy ra chuyển biến cực lớn, khiến mấy nữ nhân trong phòng không kịp trở tay, bởi lẽ chuyện như thế ở thời đại này là hết sức bình thường, hiếm khi tặng lễ lại bị trả lui như vừa rồi. Quả thực một chuyện nực cười

Hơn nữa với tình huống trước mắt, nếu cứ gắng gượng đưa người cho Vũ Văn Mặc, như vậy sẽ chỉ khiến đối phương phản cảm. Vả lại Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư ngươi một lời ta một câu mà câu nào cũng là suy nghĩ cho Bình Sóc Vương, không giành thứ yêu thích của người, đây không phải nói thẳng Dương Yên và Cảnh Thu đã là người của Bình Sóc Vương sao?

Mấy người sắc mặt xanh trắng lẫn lộn.

Thu hết sự biến đổi thần sắc của họ vào mắt, trong lòng Mộ Dung Thư cười thầm, người tốt như vậy, sao họ không giữ lại cho phu quân mình mà còn cố đưa cho người khác? Muốn nàng tự mình chuốc lấy ưu phiền, nàng sẽ khiến họ cũng không được thoải mái.

– Vương gia, chúng ta vẫn đừng nên bàn luận chuyện nhà của Bình Sóc Vương nữa. Hai vị cô nương đều như hoa như ngọc, tinh thông cầm kỳ thư họa, là hồng nhan tri kỉ. Sau này chắc chắn sẽ hầu hạ Bình Sóc Vương và nhị vị vương phi thật chu đáo.

Sắc mặt Dương vương phi và Cảnh vương phi liên tục thay đổi, vô cùng khó coi. Nói ra như vậy, nha đầu khắp phòng đều nghe thấy được, còn đâu là khuê dự của Dương Yên và Cảnh Thu? Cho dù không muốn cũng phải gả cho Bình Sóc Vương!

Sắc mặt Dương Yên và Cảnh Thu trắng bệch, bất chấp cái gì là ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai người Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư. Đầu tiên là muốn từ thái độ Vũ Văn Mặc xem có phải hắn không hề có cảm giác với các nàng hay không, sau đó lại bất mãn nhìn về phía Mộ Dung Thư. Nhất định là nàng ta âm thầm giở trò mới khiến Nam Dương Vương không thu nhận các nàng.

– Ừ, đã đến giờ cơm trưa, chúng ta đừng để người Triệu gia chờ lâu. Đi thôi.

Vũ Văn Mặc gật đầu, sau đó nắm tay Mộ Dung Thư đứng lên, hắn xoay người rồi hướng về phía Bình Sóc Vương nói:

– Bình Sóc Vương cũng đi cùng chứ?

Hắn như không thấy ánh mắt ai oán của hai cô gái, thần sắc lãnh đạm nói. Vốn trong mắt hắn đã chẳng có chỗ cho nữ tử, cũng từng không thiếu những ánh mắt lên án như vừa rồi, nhưng hắn đều không để trong lòng. Nói hắn vô tình cũng tốt, vô tâm cũng chẳng sao, xưa nay hắn vẫn thế. Huống chi, hiện tại trong lúc không hề ý thức được, trong lòng hắn đã có Mộ Dung Thư, nữ nhân khiến hắn đối đãi đặc biệt.

Sự lạnh lùng của hắn quả thật làm cho hai cô gái bị thương, lập tức hai mắt đầy lệ.

Bình Sóc Vương thu lại nghi ngờ trong lòng, ánh mắt hàm ý cảnh cáo liếc về phía Dương vương phi và Cảnh vương phi, ngầm bảo các nàng chớ nhiều lời, sau đó gật đầu trả lời:

– Được, đúng lúc tiện đường, cùng đi dùng bữa trưa thôi.

Đột nhiên, chỉ thấy Cảnh Thu bỗng nhiên bước lên trước vài bước chắn trước mặt Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư, “Bịch!” một tiếng đã quỳ trên đất, hai mắt lã chã, da thịt trắng mềm của nàng khiến người khác kinh diễm, chỉ nghe nàng than thở khóc lóc:

– Cảnh Thu mới gặp Nam Dương Vương đã một lòng một dạ, đơn thuần nghe thấy Nam Dương Vương là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể e ngại thê tử, tùy ý để nữ nhân điều khiển? Nam Dương vương phi không đồng ý có nữ tử cùng nàng tranh sủng. Cảnh Thu tự nhận dung mạo thanh lệ, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, sau này bước chân vào phủ Nam Dương Vương cũng có thể hầu hạ vương gia chu đáo. Hiện thời Nam Dương vương phi đơn giản nói mấy câu đã từ chối một tấm chân tình của Cảnh Thu, Nam Dương Vương sao có thể nhẫn tâm như thế?

Không thể không nói, lá gan của Cảnh Thu này đúng là không nhỏ! Mộ Dung Thư đứng bên người Vũ Văn Mặc nghe vậy nhướng mi, trong mắt lại có ý cười.

Hai hàng lông mày Vũ Văn Mặc cau chặt, rõ ràng không kiên nhẫn. Hắn nghiêng đầu nhìn lướt qua Bình Sóc Vương, lại nhìn Cảnh Thu, trong mắt tràn ngập lãnh ý:

– Ngươi là người Bình Sóc Vương đưa tới, bổn vương sẽ không so đo những lời hồ ngôn loạn ngữ, trách móc bổn vương và vương phi không đúng. Nếu không, trong mắt bổn vương ngươi chẳng là gì, những lời vừa rồi đã có thể khiến ngươi bị lăng trì xử tử! Cút ngay!

Giọng hắn không lớn không nhỏ vang lên trong phòng, lời nói vừa rồi kia của Cảnh Thu thật quá to gan. Những câu nàng nhắm vào Mộ Dung Thư, hiện thời lại bị Vũ Văn Mặc đáp lại một cách khinh thường như vậy, có lẽ là ngoài dự đoán của Cảnh Thu. Sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể run run nhìn Vũ Văn Mặc:

– Nam Dương Vương, ngài..

Kết quả này là điều nàng không bao giờ ngờ tới. Vốn tưởng rằng nàng can đảm thẳng thắn sẽ có thể khiến vị vương gia tuấn mỹ này ghé mắt, nào biết đâu thứ nhận được lại là câu trả lời lạnh như băng của hắn! Khi còn ở Cảnh phủ, nam nhân nào từng gặp qua mà không thích Cảnh Thu nàng chứ? Nàng vốn còn muốn nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Bình Sóc Vương bước tới vung tay cho một bạt tai.

– Đồ khốn nạn! Câm miệng, ngươi là thân phận gì mà dám mở miệng nói về Nam Dương vương phi chứ?

Hiện thời nhà mẹ đẻ Mộ Dung Thư là thế lực mới đang được trọng dụng trong triều, sao có thể đắc tội?

Cảnh vương phi cũng giật mình, những lời nói vừa rồi của Cảnh Thu thật là đại bất kính đối với Nam Dương vương phi! Nam Dương Vương tuyệt đối không nói chơi, thái độ và lời nói lạnh như băng kia là muốn lấy mạng Cảnh Thu! Sự coi trọng của vị vương gia này với Mộ Dung Thư quả khiến mấy người bọn họ cảm thấy rất ngoài ý muốn!

Cảnh Thu hoảng sợ choáng váng, bị một cái bạt tai của Bình Sóc Vương đánh cho tỉnh lại, trong mắt lộ ra hoang mang hoảng hốt, Vũ Văn Mặc tuyệt đối không phải đang dọa nàng!

Dương vương phi và Dương Yên yên lặng đứng ở một bên, không dám mở miệng lung tung. Thậm chí hai người đều hiểu, Bình Sóc Vương tuy là vương gia nhưng không có thực quyền, chỉ là hàng năm nhận bổng lộc triều đình và kinh doanh vài cửa hàng để lo cho cuộc sống, trăm triệu lần không thể so sánh với người có thế lực khuynh triều như Vũ Văn Mặc.

– Bình Sóc Vương không cần tức giận như thế. Cảnh Thu cô nương tuổi còn nhỏ, cũng chưa từng trải nhiều, lời nói khó tránh có hơi quá khích, về sau đừng tái phạm là được rồi. Huống hồ đây là Bình Thành, nói những lời này cũng không có gì lớn, bổn vương phi không phải người hẹp hòi, nghe một chút coi như xong. Thế nhưng nếu ở kinh thành mà trong mắt không có tôn ti, hồ ngôn loạn ngữ, cả gan nghị luận Nam Dương Vương và bổn vương phi, bị người khác nghe được, sao có thể chỉ là mất mạng đơn giản như vậy? May mà chúng ta đều là người một nhà, những lời này cứ xem như nói đùa đi. Giờ cũng không còn sớm, nếu chậm chạp nữa e là sẽ lỡ mất cơm trưa.

Mộ Dung Thư lạnh lùng nhìn lướt qua Cảnh Thu, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười ôn hòa nhìn về phía Bình Sóc Vương và hai vị vương phi, nhẹ giọng nói.

Bản thân nàng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với mấy người này. Huống hồ, từ trước tới nay nàng không phải người rộng lượng để mặc kẻ khác coi thường nghi ngờ đánh giá mình, muốn nàng im hơi lặng tiếng không phản kích thì thật đúng là nằm mơ!

Trong đôi mắt như băng hàn ngàn năm của Vũ Văn Mặc lại có nét cười, tay đang nắm tay Mộ Dung Thư lại siết chặt hơn. Sao hắn lại không biết cái tâm tư nho nhỏ này của Mộ Dung Thư chứ? Hắn rất thích nụ cười gian xảo bên khoé môi nàng mỗi khi nàng phản kích hay đối phó người khác, dáng vẻ thản nhiên tự đắc khi đạt được mục đích, cả sự trấn định tự nhiên của nàng nữa.

Mộ Dung Thư lặng lẽ nhìn thoáng qua Vũ Văn Mặc, hôm nay hắn biểu hiện không tệ.

Hai người chân trước vừa đi ra khỏi phòng, chân sau Bình Sóc Vương đã ra lệnh cho Cảnh vương phi đưa Cảnh Thu gây hoạ kia đi, không cho ở lại Triệu phủ thêm mất mặt xấu hổ.

Ra khỏi cửa, Mộ Dung Thư liếc nhìn sắc trời, quả nhiên không còn sớm. Người Triệu phủ suy nghĩ rất chu đáo, có thể là sợ họ đi tới đi lui mất thời gian nên cho người đưa bữa trưa phong phú đến Tân Trúc viên. Nàng và Vũ Văn Mặc không cần để bụng đói đi đến chỗ Đại lão gia và Đại phu nhân kia.

Hai người nhẹ nhàng giữ Bình Sóc Vương ở lại dùng cơm trưa, nhưng Bình Sóc Vương cũng biết hôm nay mọi chuyện thật quá tệ hại, làm sao có thể mặt dày ở lại cho thêm xấu hổ nên tìm lý do rời đi.

Sau khi mấy người đó đi hết, Mộ Dung Thư có chút lo lắng nói:

– Tuy rằng Bình Sóc Vương không có thực quyền nhưng dù sao cũng là một vương gia, hôm nay gia nói những lời lạnh lùng tuyệt tình như thế, không biết có khiến hắn để bụng không?

– Hắn còn chưa có cái khả năng đó. Ngày hôm nay là hắn cả gan làm loạn, muốn dựa vào quan hệ với bổn vương. Hắn nên dùng năng lực của mình chứ không phải mượn tay nữ nhân để lấy lòng bổn vương. Nếu để cho người trong triều biết được, chẳng phải họ sẽ chê cười bổn vương dễ dàng bị sắc đẹp quyến rũ?

Vũ Văn Mặc cũng không thèm để ý nói. Nên và không nên làm gì, đương nhiên trong lòng hắn rất rõ.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư không nói thêm gì nữa. Nàng biết, trong lòng hắn tự có chừng mực, mọi chuyện đều cân nhắc rất chuẩn.

Khi hai người đang đang muốn quay về chính phòng ăn cơm trưa, chỉ thấy Xuân Mai cuống quít chạy tới, quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Thư.

– Vương phi, cầu xin ngài cứu Thu Diệp với. Thu Diệp có thai, nhưng Nhị thiếu phu nhân nói đó là nghiệt chủng mà nàng dan díu với hạ nhân, lúc này đang ép nàng uống thuốc phá thai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.