Mộ Dung Thư cưỡng ép chính mình phục hồi tinh thần lại, vừa rồi nàng lại thất thần! Nhìn ánh mắt lo lắng của Vũ Văn Mặc, nàng nắm lấy bàn tay có chút run rẩy khó phát hiện của hắn.
– Triệu Sơ từng nói, trong ba năm ta sẽ không thể mang thai.
Lòng bàn tay hắn hơi thô ráp, còn có vài vết chai, đặc biệt là ngón tay cái và ngón trỏ, có lẽ là do việc luyện võ thường ngày. Bỗng nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh khi bàn tay thô ráp của hắn vuốt ve cơ thể nàng, Mộ Dung Thư run rẩy, hai tai tự dưng đỏ lên. Thật là, ban ngày ban mặt, nàng còn không biết xấu hổ mà nghĩ tới việc như thế …
Thì ra là nàng lo lắng việc này! Vũ Văn Mặc cảm giác được bàn tay đang thắt chặt cổ họng mình buông ra, hắn ôn nhu cười nói:
– Ta không để ý. Ba năm thì đã sao? Huống hồ hiện thời nàng còn có Hiên nhi bên người, đứa bé Hiên nhi này vô cùng đáng yêu, cũng rất lễ phép, biết vâng lời, nào khác gì con ruột. Nàng đừng nghĩ nhiều, đợi ba năm sau chúng ta sẽ sinh cũng được.
Nghe vậy, trong lòng Mộ Dung Thư ấm áp, quẳng cảm giác bất an trong lòng kia ra sau đầu.
– Vâng.
Đứng xa xa phía ngoài đình, Triệu Thần hoảng hốt nhìn Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc ôm ấp thân mật. Hắn chưa từng thấy nàng dịu dàng e ấp như vậy, khi hắn bị ngã, nàng nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, động viên khuyến khích hắn, khiến hắn vô cùng tin tưởng. Nhưng nàng lại ỷ lại Vũ Văn Mặc như vậy, tuy rằng khoảng cách khá xa, nhưng từ tiếng cười xa xa truyền tới kia, hắn mơ hồ có thể nhìn ra hạnh phúc của nàng.
Thì ra, đây mới thực sự là nàng!
Từ lúc bắt đầu, nữ tử này đã là của Vũ Văn Mặc, không thuộc về hắn, cũng không thuộc về Ngũ đệ. Vậy mà nữ tử này cứ đi vào lòng hắn một cách vô cùng tự nhiên như thế. Trước đó hắn ngây thơ cho rằng, một nữ tử xinh đẹp, dáng người quyến rũ, khiến người khác nhìn đẹp mắt nên mình thích là tất nhiên. Nhưng hắn chợt phát hiện, loại yêu này quá nông cạn. Có một thứ tình cảm, trong lúc ngươi không hề hay biết, lặng lẽ tiến vào chiếm giữ lòng ngươi, bất tri bất giác không cách nào buông tay!
Hắn nghĩ, Vũ Văn Mặc chính là như thế! Bằng không thì một vương gia thân phận tôn quý sao có thể ngay thời điểm thay đổi triều đại quan trọng này lại đích thân đến đón nàng, không đành lòng để nàng chịu một chút thiệt thòi nào. Có lẽ Vũ Văn Mặc cũng không ý thức được tình cảm hắn dành cho Mộ Dung Thư.
Từ nay về sau, e là không còn một nữ tử nào có thể khiến tim hắn chao đảo, trong lòng rung động như thế. Thế nhưng, hắn cũng giống Ngũ đệ, hi vọng nàng hạnh phúc. Vẻ mặt hắn cô đơn rời đi, mấy nữ nhân trong viện đã sinh con dưỡng cái cho hắn, cả đời này hắn nhất định không thể phụ, là chồng, là trời của họ.
Ánh mặt trời xuyên qua tán lá nhẹ nhàng rơi lên phía sau Mộ Dung Thư. Trong mắt nàng và hắn có nhau. Có đôi khi yêu cũng không nhất định phải oanh oanh liệt liệt, bên trong những sinh hoạt hàng ngày cũng có thể nảy sinh tình yêu.
– Thư nhi, nàng không giống Mộ Dung Thư trước đây, Mộ Dung Thư con gái dòng chính nữ của Mộ Dung Thu, phải không?
Vũ Văn Mặc cầm chặt tay nàng, ánh mắt sâu thẳm nhìn không thấy đáy, giọng nói trầm thấp.
Mộ Dung Thư chớp chớp mí mắt. Một người cơ trí như vậy, đã sớm nhận thấy được sự khác thường của nàng, trong lòng luôn luôn nghi hoặc cũng phải. Nàng cũng không có ý định lừa gạt hắn, bèn gật đầu trả lời:
– Đúng vậy. Không biết chàng còn nhớ lần Nhị phu nhân kích thích Mộ Dung Thư, mà nàng ta muốn trừng phạt Nhị phu nhân, kết quả lại khiến chính mình té bị thương?
– Nhớ!
Vũ Văn Mặc gật đầu. Hắn nhớ được lần đó, kể từ đó nàng đã thay đổi. Mộ Dung Thư chân chính sao có thể có ánh mắt và khí thế bức người như nàng? Làm sao có cái thủ đoạn phản kích thế này? Sao có thể hiểu biết nhiều vấn đề như thế?
Mộ Dung Thư lẳng lặng quan sát bốn phía, không có người xung quanh mới dùng đôi mắt sáng quắc nhìn hắn chằm chằm.
– Chàng tin vào quỷ thần sao?
– Ta chỉ tin chính bản thân mình.
Lời này của Vũ Văn Mặc vô cùng bá đạo.
Mộ Dung Thư không nhịn được cười lên.
– Kiếp trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên ta chết đi, lúc tỉnh dậy đã trở thành Mộ Dung Thư. Thật ra Mộ Dung Thư không phải ta, nhưng cũng lại là ta. Suốt đời, cơ thể này đã thuộc về ta.
Nghe nàng nói, Vũ Văn Mặc không có một tia hoài nghi.
– Ta tin nàng. Có điều, nàng không giống người thường chính là vì kiếp trước sao?
– Phải nhưng cũng không phải. Suy nghĩ và kinh nghiệm sống của mỗi người khác nhau, cho nên mục tiêu và lý tưởng là bất đồng.
Mộ Dung Thư cười trả lời, nàng lựa chọn thẳng thắn với hắn, vì biết hắn sẽ tin tưởng. Có lẽ nếu nói ý tưởng này với người khác, e là họ sẽ cho rằng nàng là yêu quái không chừng? Huống hồ ở kiếp trước, mặc dù là chế độ một vợ một chồng, nhưng chẳng phải vẫn có không ít đàn ông chuộng mốt tình một đêm bên ngoài, thậm chí là bao nuôi vợ hai, vợ ba, vợ bốn đó sao?
Phía trước bỗng có người đến, là Xuân Mai. Nàng đã chạy tới.
Mộ Dung Thư rút tay ra khỏi bàn tay Vũ Văn Mặc, cười nói:
– Xuân Mai đến kìa.
– Thư nhi, trước kia ta đã từng nói, bất kể nàng là ai, đời này, nàng vẫn là nữ nhân của ta. Ta sẽ không cho nàng rời đi.
Vũ Văn Mặc vẫn chưa nhìn về phía Xuân Mai từ phía sau chạy tới mà hạ giọng nói với Mộ Dung Thư, như là hứa hẹn, lại tựa hồ tuyên cáo.
Mộ Dung Thư còn không kịp đáp lại, Xuân Mai đã đến trong đình.
Xuân Mai hướng tới hai người thi lễ, tiếp đó vội vã nói với Mộ Dung Thư:
– Đa tạ vương phi! Thu Diệp đã không sao, là Nhị thiếu phu nhân đoán bừa. Đại phu nhân đã phạt Nhị thiếu phu nhân, để Nhị thiếu phu nhân đến thôn trang ở với Nhị thiếu gia. Đứa bé trong bụng Thu Diệp được an toàn rồi.
Trong lòng nàng biết rõ, nếu Mộ Dung Thư không phải Nam Dương vương phi, như vậy, Đại phu nhân sao có thể che chở Thu Diệp? Hiện thời Nhị thiếu phu nhân rời đi, Thu Diệp đã có thể bình yên ở lại Văn Thanh Uyển.
Nghe Xuân Mai vừa thở hổn hển vừa nói, Mộ Dung Thư bước lên đỡ nàng dậy.
– Xem ngươi gấp gáp như vậy. Thu Diệp không làm chuyện có lỗi với Nhị thiếu gia, đương nhiên Đại phu nhân sẽ xử lý công bằng với Thu Diệp. Xem ngươi, chạy một đầu mồ hôi, sao lại hấp tấp như thế?
– Hì hì, ta là thật là vui. Vương phi không biết, vừa rồi hoảng đến mức nào, chỉ sợ Thu Diệp xảy ra chuyện. Ngày mai Vương phi đã hồi kinh. Như vậy, ở trong phủ, ta chỉ có một tỷ muội tri tâm là Thu Diệp. Nếu nàng xảy ra chuyện, sau này ta còn không cô đơn chết mất? Nhưng mà, vương phi hồi kinh rồi, sau này không biết ta có còn cơ hội gặp lại vương phi không?
Xuân Mai cười ngây ngô hai tiếng, tiếp đó giọng nói mang theo vẻ cô đơn. Trong khoảng thời gian này, nàng thường có Nam Dương vương phi làm bạn, Nam Dương vương phi thật thông minh, luôn có thể giải quyết phiền phức cho nàng và Thu Diệp, hơn nữa đối xử với họ rất chân thành.
– Người có lúc vui lúc buồn, hợp tan tan hợp, trăng cũng có khi tròn khi khuyết, ngày vui nào mà không kết thúc. Còn có mấy tháng Xuân Mai ngươi đã phải lập gia đình. Đến lúc đó càng có thể hiểu rõ mấy câu này. Thế nhưng, có thể ở Triệu phủ quen biết ngươi và Thu Diệp, là kí ức cả đời này ta sẽ không quên.
Mộ Dung Thư vỗ vỗ mu bàn tay Xuân Mai an ủi. Trải qua sinh tử nàng càng cảm nhận rõ những lời này. Nàng không yên lòng về anh trai, nhưng vẫn phải học cách buông tay, mỗi người đều phải trưởng thành, đều phải học cách tự mình đối mặt không phải sao?
Buổi tiệc nào cũng có lúc kết thúc? Ánh mắt Vũ Văn Mặc sáng quắc nhìn nàng chằm chằm, bàn tay dưới ống tay áo đã nắm chặt thành quyền, mơ hồ có thể thấy được gân xanh trên mu bàn tay.
Vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa, hạ nhân báo lại, Thu Diệp cầu kiến.
Lúc nãy khi nàng đang ngủ, Vũ Văn Mặc phải đến Nhã Đức Uyển, chắc là trước khi rời đi có nhiều chuyện cần bàn bạc với Triệu Sơ. Mà nàng khá mệt nên ngủ không muốn dậy, Thu Diệp đã cầu kiến. Không biết nàng ấy đợi bao lâu. Nàng bảo Hồng Lăng giúp chỉnh tóc tai và quần áo lại một chút rồi bước ra ngoài.
Thu Diệp cúi đầu ngồi, sau khi nhìn thấy Mộ Dung Thư, lập tức đứng dậy.
Mộ Dung Thư cho Hồng Lăng và các nha đầu khác lui xuống. Sau đó nàng ngồi xuống bên người Thu Diệp.
Thu Diệp cúi đầu, phúc thân thi lễ với Mộ Dung Thư.
– Thu Diệp đa tạ ơn cứu giúp của vương phi.
Trong lòng Thu Diệp hiểu rõ, nếu không phải Mộ Dung Thư cho người đi mời Đại phu nhân và Ngũ thiếu gia, hiện thời e là nàng chỉ có thể rơi vào kết cục bị đuổi ra khỏi phủ.
Con ngươi đen của Mộ Dung Thư chợt lóe lên, nàng đưa tay đỡ Thu Diệp dậy.
– Mau ngồi xuống, hiện thời ngươi có thai, không thể tuỳ tiện đứng lâu.
– Tạ vương phi quan tâm.
Thu Diệp gật đầu ngồi một bên, nhưng hôm nay Thu Diệp không giống trước kia, có vẻ khá ngại ngần, hai tay bất an xoắn lại.
Mộ Dung Thư nhìn thấy hết vẻ không tự nhiên đó của Thu Diệp, bất động thanh sắc dùng trà. Có những lời phải do chính Thu Diệp nói ra sẽ tốt hơn. Thật ra khi nàng chạy tới Văn Thanh Uyển, nghe thấy mấy lời tranh cãi của Thu Diệp và Nhị thiếu phu nhân thì đã hiểu, rất nhiều việc tuyệt đối không phải đơn giản như vậy. Xuân Mai ngây thơ, nhưng vẫn bị Thu Diệp lợi dụng.
Thu Diệp biết rõ có một số việc không qua được mắt Mộ Dung Thư bèn kiên trì quỳ trên mặt đất, ngay cả như vậy, nàng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư.
Nếu là trước đây, chắc chắn Mộ Dung Thư sẽ đưa tay ra đỡ, nhưng hôm nay nàng không biết.
– Thu Diệp, bất kể khi ta là Dung nhi hay khi đã là Nam Dương vương phi, ta tự nhận mình đối xử với ngươi không tệ. Thật ra ngươi không cần làm như thế. Ta biết ngươi ở Văn Thanh Uyển khó xử, Nhị thiếu phu nhân khắp nơi nhằm vào ngươi, tuy rằng ăn mặc của ngươi không thành vấn đề, nhưng luôn phải sống dè dặt cẩn trọng, có lẽ một ngày nào đó Nhị thiếu phu nhân không thể dung ngươi được nữa, ngươi sẽ khó bảo toàn tính mạng. Ta vốn muốn nhờ Ngũ thiếu gia cầu xin Đại phu nhân, cho ngươi xuất phủ đến ở trong sơn trang của ta tại Bình Thành, không cần quá lo lắng cho cuộc sống sau này. Nhưng không ngờ, ngươi lại lợi dụng ta. (Ta là ta ức chế cái cô Thu Diệp này nhất truyện nè, đã ngu thì chớ, còn lợi dụng người đối xử chân thành với mình, mỗi lần làm tới khúc có cô này thì y như rằng ta nản, muốn lật bàn dẹp qua một bên không edit nữa!!!)
Thu Diệp thiết kế Nhị thiếu phu nhân, lợi dụng việc Đại phu nhân kiêng kị nàng đang còn trong phủ, mới có thể xử lý Nhị thiếu phu nhân như vậy! Vì vậy, Xuân Mai mới trùng hợp biết Thu Diệp bị Nhị thiếu phu nhân xử lý mà nhanh chóng đến tìm nàng!
Đây là điều khiến Mộ Dung Thư đau lòng! Trước kia nàng có chút áy náy với Thu Diệp là vì mình không quyết tâm ngăn cản nên nàng ấy mới bị Triệu Khiêm độc hại, sau lại giúp nàng là vì nàng cũng chỉ là một kẻ đáng thương.
– Vạn bất đắc dĩ Thu Diệp mới ra hạ sách này. Ta thật không ngờ vương phi sẽ suy nghĩ cho ta như vậy. Nhị thiếu phu nhân ức hiếp người quá mức, nếu tiếp tục kéo dài, tính mạng ta chắc chắn khó bảo toàn. Nếu ta xảy ra chuyện gì, cuộc sống sau này của cha mẹ và các em ta sẽ rất khó khăn. Vì vậy ta mới phải ra hạ sách này.
Thu Diệp khóc lóc giải thích. Việc lợi dụng vương phi khiến nàng rất tự trách, hai ngày này không thể an ổn.
Mộ Dung Thư đưa tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương, giọng nói hơi khàn khàn:
– Đứa bé trong bụng ngươi không phải là con của Triệu Khiêm?
Nghe vậy, thân hình Thu Diệp run lên.
– Vâng.
Nội trong hai ngày sau khi Nhị thiếu gia bị đuổi ra khỏi phủ, nàng đã xảy ra quan hệ với một gã làm công nhật, vốn vào phủ cùng nhau và cũng thầm thương trộm nhớ nàng, đây là do nàng sắp xếp. Nếu nàng muốn sống sót ở Triệu phủ, buộc phải có một đứa con.
– Ta không còn cách nào mới làm như thế. Vốn định hai tháng sau mới để người ta biết chuyện này, lúc đó ta có thể nói đó là đứa bé của Triệu Khiêm. Thật không ngờ Nhị thiếu phu nhân đã sớm biết ta không hề động phòng với Nhị thiếu gia. Từ nha đầu thân cận của nàng, ta đã biết tính toán của nàng nên mới âm thầm sắp xếp mọi việc, xin vương phi tha thứ Thu Diệp. Ta là bất đắc dĩ.
– Chuyện này không thể nói ai tha thứ hay không tha thứ. Hiện thời mong muốn của ngươi đã được đền bù, ta chúc mừng ngươi. May là ngươi chỉ nghĩ đến việc lợi dụng ta để đạt mục đích trong hai ngày này chứ không phải ngay từ đầu đã lên kế hoạch. Ngươi đã có tâm cơ như thế thì ta cũng yên tâm. Sau này ngươi ở Triệu phủ cũng không bị ai hãm hại nữa. Có điều, ta hi vọng ngươi hãy nhớ, Xuân Mai xem ngươi như chị em ruột thịt, sau này, người ngươi không thể thương tổn nhất chính là nàng.
Mộ Dung Thư bước lên đỡ nàng dậy cho ngồi một bên, giọng nói có vẻ mệt mỏi.
Trong lòng Thu Diệp biết cách làm của nàng đã khiến Mộ Dung Thư đau lòng, nhưng nàng cũng chỉ là bất đắc dĩ.
– Vương phi, ta thật là bất đắc dĩ, không có thời gian báo cho người biết nên mới để người bị cuốn vào trong lúc không hề hay biết gì. Biết vậy ta đã chẳng làm. Nếu biết người đã sớm vì ta tính toán, tuyệt đối ta sẽ không gây ra chuyện ngu xuẩn này.
– Ừ. Ta biết ngươi chỉ muốn tự bảo vệ mình, không cần giải thích. Trong những ngày này nên bảo vệ tốt cho bản thân, đứa trẻ này là vô tội.
Mộ Dung Thư lạnh nhạt nói. Bất kể Thu Diệp giải thích ra sao, nàng cũng không có cách nào coi nàng ta như bạn bè. Dù sao tất cả những thứ tình cảm đã tồn tại lừa gạt, lợi dụng, như vậy phần tình cảm này sẽ không trọn vẹn. Thu Diệp sai rồi sao? Không, nàng cũng chỉ là muốn tự bảo vệ mình!
Trong mắt Thu Diệp đang cố nén những giọt lệ, sắc mặt tái nhợt, trong lòng biết cách làm của nàng đã khiến Mộ Dung Thư bị thương.
Hai người nói thêm vài câu, Thu Diệp mới đưa tấm áo choàng đã thêu xong cho Mộ Dung Thư. Trên áo choàng có thêu mấy đóa hoa sen, có thể nhận thấy Thu Diệp rất dụng tâm. Mộ Dung Thư thở dài, nhìn bóng lưng Thu Diệp rời đi, bảo Hồng Lăng đưa một cái trâm cài bằng vàng ròng và một cái kim toả, thêm mấy tấm lụa chất liệu tốt nhất cho Thu Diệp, nói là đưa cho đứa bé.
Thu Diệp nhận được mấy thứ này, khóc không thành tiếng, quỳ trên mặt đất dập đầu liên tục mấy cái.
Có người từ phía sau lưng ôm nàng, cuộn nàng vào trong thân thể hắn. Nhưng nàng vẫn thất thần nhìn ngoài cửa sổ.
– Là đang suy nghĩ chuyện Thu Diệp sao?
Hắn lo lắng hỏi.
Mộ Dung Thư khẽ cong khóe môi, nhàn nhạt nở nụ cười. Nàng sớm phải biết, hắn có một đôi mắt sâu không thấy đáy, loại chuyện này sao có thể thoát khỏi cái nhìn của hắn, huống hồ hắn hẳn là từ việc Thu Diệp tới gặp nàng, cộng thêm vẻ mặt cô đơn lúc này của nàng nên dễ dàng đoán được.
– Chuyện gì cũng không qua được mắt chàng.
– Triệu Sơ đang xem xét thương thế trên mặt cho Hồng Lăng, chúng ta cũng qua nhìn một chút đi.
Vũ Văn Mặc buông nàng ra, nắm tay nàng đi ra ngoài.
Mộ Dung Thư nhịn không được cười nói:
– Ta cũng không phải người bi quan. Có một số việc không thể tránh được.
Nàng biết hắn đang lo cho mình mới không đành lòng gặng hỏi nữa.
Vũ Văn Mặc quay đầu hôn xuống môi nàng.
– Đi thôi.
…
Hồng Lăng bị phỏng rất nặng, tuy rằng Vũ Văn Mặc kịp thời tìm đại phu trị liệu cho nàng, nhưng phần da bị phỏng trên hai gò má quá rộng, còn bị nhiễm trùng ung mủ vì vậy đại phu tốt nhất kinh thành là Hoa Đại phu cũng chẩn đoán không chính xác, nói rằng nàng chỉ có thể giữ được tánh mạng, tuyệt đối không thể khôi phục dung nhan ngày xưa.
Mộ Dung Thư tận mắt nhìn thấy vết bỏng của Hồng Lăng, cũng hiểu lời Hoa đại phu nói không ngoa. Nàng cũng từng nghĩ tới dùng các loại thuốc để xóa vết sẹo, nhưng thuốc bôi ngoài da dù sao cũng là thuốc, chỉ có thể làm mờ đi màu đỏ do phỏng, cũng không thể thực sự xóa sẹo được.
Y thuật của Triệu Sơ hơn xa Hoa đại phu, có lẽ hắn sẽ có cách.
Khi nàng và Vũ Văn Mặc xuất hiện trong phòng, vì không quấy rầy Triệu Sơ xem bệnh, nên lẳng lặng ngồi một bên.
Một lát sau, Triệu Sơ mới xoay người nhìn về phía bọn họ, mà lúc này Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc đang nhìn nhau cười, trong mắt họ lộ rõ hạnh phúc, Đôi đồng tử thâm thúy rét lạnh như hàn đầm của Triệu Sơ Hàn hơi nhíu lại, nhẹ giọng mở miệng nói:
– Vết phỏng trên mặt Hồng Lăng cô nương e là không cách nào hồi phục trong thời gian ngắn. Có điều chỉ cần mỗi ngày thoa thuốc, sau một thời gian chắc chắn có thể làm nhạt vết sẹo. Thế nhưng, nếu muốn khôi phục dung mạo như trước kia, e là không thể.
Tuy Mộ Dung Thư sớm đoán được kết quả này nhưng vẫn không khỏi lo lắng. Hiện thời Hồng Lăng bất quá mười bảy mười tám tuổi, cô gái nào không thích đẹp? Hồng Lăng ngoài miệng nói không để ý, nhưng dung mạo hủy hết, ở thời đại này mà muốn lập gia đình là khó như lên trời.
– Vương phi đừng lo lắng. Ngũ thiếu gia không phải nói chỉ cần kiên trì bôi thuốc, qua một thời gian, chắc chắn vết bỏng này có thể khôi phục hơn phân nửa. Nô tì chỉ là một tỳ nữ, chỉ cần vương phi không ghét bỏ, dung mạo có thế nào cũng không quan trọng.
Hồng Lăng mang theo khăn che mặt, đi tới trước mặt Mộ Dung Thư, ôn nhu nói. Điều nàng không mong muốn nhất đó là vương phi lo lắng cho mình, huống hồ khi nàng biết được dung mạo hoàn toàn bị hủy, nghĩ tới cái chết, nhưng bỗng nhiên biết được tin vương phi còn sống, vương phi không trông mặt mà bắt hình dong, nàng tin rằng vương phi chắc chắn sẽ không ghét bỏ mình.
Mộ Dung Thư cau mày.
– Hồng Lăng, ngươi đừng từ bỏ. Sẽ có cách.
Vũ Văn Mặc cũng đứng lên theo Mộ Dung Thư, hắn nhìn về phía Triệu Sơ hỏi:
– Thật sự không còn cách nào sao?
Triệu Sơ lắc đầu.
– Thương tổn quá nghiêm trọng.
– Vương gia, vương phi không cần lo lắng cho nô tì, sau này nô tì mang khăn lụa mỏng che mặt là được rồi.
Hồng Lăng lập tức nói. Kết quả này nàng đã sớm biết, trên đời này còn chưa từng nghe qua có người bị bỏng rồi còn có thể khôi phục dung mạo, nhưng mà nàng biết vương phi thật tình lo lắng cho mình, như vậy là đủ. Nàng biết, nàng không chọn sai chủ tử.
– Vết thương của Hồng Lăng cô nương vừa có chuyển biến tốt, cụ thể cũng không quá rõ ràng. Qua mấy tháng sau, chờ vết bỏng hoàn toàn khỏi hắn, ta sẽ đến kinh thành xem lại lần nữa.
Triệu Sơ nhìn Mộ Dung Thư quan tâm một hạ nhân mà trong mắt sáng lên, bỗng nhiên mở miệng nói. Cho dù hắn còn có một chút lòng riêng.
Vũ Văn Mặc có vẻ như nhìn ra cảm tình phức tạp của Triệu Sơ với Mộ Dung Thư, âm thầm nhíu nhíu mày. Lại nhìn Mộ Dung Thư, có vẻ như nàng vẫn chưa phát hiện, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên mùi vị ngổn ngang, liền đi lên chắn phía trước Mộ Dung Thư, cản lại ánh mắt Triệu Sơ, nói:
– Cứ quyết định như vậy đi.
Hai người đã là bằng hữu trong một thời gian dài, tất nhiên Vũ Văn Mặc biết Triệu Sơ sẽ không làm ra hành vi quá đáng, có thể là do lòng dạ bản thân hẹp hòi đi, không chịu nổi nam nhân khác nhìn Thư nhi nhiều hơn một cái. Triệu Sơ nhìn thấy hành động này của hắn, cảm thấy buồn cười, không ngờ có một ngày Vũ Văn Mặc cũng sẽ coi trọng một nữ tử như thế. (Mặc ca ghen cute kinh)
– Vương gia, Bình Sóc Vương có chuyện quan trọng cầu kiến.
Ngoài cửa truyền đến tiếng Mã hộ vệ.
Nghe vậy, Vũ Văn Mặc trầm mặc một lát rồi quay lại nói với Mộ Dung Thư:
– Bổn vương đi một lát.
Lúc rời đi, nhàn nhạt nhìn lướt qua Triệu Sơ. (Ặc ặc, lại ghen)
Mộ Dung Thư gật đầu, nhìn theo Vũ Văn Mặc.
Vũ Văn Mặc đi rồi, Mộ Dung Thư bước về phía Hồng Lăng, nhẹ giọng an ủi:
– Bất kể thế nào, bổn vương phi đều sẽ tìm được cách chữa cho ngươi. Nhất định sẽ không để cho ngươi sau này đều như vậy.
Nàng còn muốn tìm cho Hồng Lăng một nhà chồng tốt nữa kia.
– Đợi thương thế tốt lên rồi hãy đeo thứ này lên, có thể che khuất vết sẹo trên mặt. Thứ này rất thoáng khí, cho dù mỗi ngày mang theo cũng không sao.
Triệu Sơ lấy trong người ra một vật đưa cho Hồng Lăng, dặn dò vài câu.
– Đây là cái gì?
Mộ Dung Thư kinh ngạc hỏi.
Hồng Lăng mở ra, chỉ thấy trong hộp có một thứ trắng noãn, hình như có hơi sáng, Mộ Dung Thư từng xem qua phim cổ trang, chính là thuật dịch dung. Chẳng lẽ thứ này cách làm khác thuật dịch dung nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu?
Triệu Sơ thấy nàng tò mò bèn cười giải thích:
– Là mặt nạ da người. Dùng vài loại dược quý hiếm tẩm qua sẽ thành như thế.
Hắn vừa nói vừa mở mặt nạ ra, sau đó ý bảo Hồng Lăng nhắm mắt lại, hắn nhẹ nhàng đeo lên cho Hồng Lăng.
Mặt nạ da người này không biết là dùng dược vật gì ngâm, có thể dính sát vào da, Triệu Sơ mang lên cho Hồng Lăng xong, nửa mặt bị phỏng kia vậy mà lại trơn bóng nhẵn mịn, khôi phục như ban đầu!
Mộ Dung Thư vốn tưởng rằng mặt nạ da người này sẽ làm Hồng Lăng biến thành một khuôn mặt khác, nhưng thật không ngờ lại giống lúc trước như đúc! Xem ra, phim truyền hình cũng chỉ là phim truyền hình.
Hồng Lăng mở hai mắt ra, hoang mang nhìn Mộ Dung Thư.
– Vương phi?
Mộ Dung Thư gật đầu cười.
– Ngươi đi soi gương đi.
Nếu không thể khôi phục dung mạo, như vậy, có thứ này, cũng bù lại tiếc nuối của Hồng Lăng.
Từ sau khi bị phỏng, Hồng Lăng không dám soi gương nữa, khi bước về phía bàn trang điểm, nàng không nhịn được run run. Tay nàng vuốt ve gò má, trên khuôn mặt không còn sần sùi, ngược lại trơn mềm nhẵn nhụi, nhưng nàng vẫn sợ hãi, dù sao nàng cũng đã sớm từ bỏ ảo tưởng đó.
Thế nhưng, khi nàng nhìn vào trong gương đồng, bên trong mơ hồ hiện ra một khuôn mặt, khuôn mặt của mấy tháng về trước, hai mắt nàng đẫm lệ, kích động không thể kiềm nén. Xoay người bước lên mấy bước, quỳ gối trước mặt Mộ Dung Thư và Triệu Sơ:
– Tạ ơn Ngũ thiếu gia, tạ ơn vương phi.
Nhìn Hồng Lăng phản ứng kích động như vậy, Mộ Dung Thư nhịn không được cười nói:
– Ta không làm gì cả, đều là Ngũ thiếu gia.
Cái hộp đựng mặt nạ da người là dùng loại ngọc tốt nhất chế tác, cũng đủ để nhìn ra giá trị của nó. Triệu Sơ khẳng khái như thế khiến Mộ Dung Thư cảm thấy ngoài ý muốn. (Hồng Lăng tỷ ăn theo Thư tỷ đó mà)
– Hiện tại nên gỡ xuống đi. Nếu muốn đeo cũng phải chờ khi vết thương hoàn toàn khỏi hẳn đã.
Triệu Sơ lại nhắc nhở. Khi nhìn thấy sự nghi hoặc của Mộ Dung Thư, hắn nói tiếp:
– Ta giữ nó cũng vô dụng. Hơn nữa ta còn có vài cái. Cũng không quá quý giá.
Phải không? Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày. Nhìn Hồng Lăng vui mừng như vậy, tất nhiên thứ này không thể trả lại cho hắn. Như vậy, chỉ có thể tương lai hắn có chỗ nào cần, nàng phải cố hết sức giúp đỡ.
– Bổn vương phi thay mặt Hồng Lăng cảm ơn Ngũ thiếu gia. Nếu sau này Ngũ thiếu gia có việc cần bổn vương phi, xin cứ lên tiếng.
– Vương phi không cần để ý. Mấy tháng trước nếu không phải người dạy cho ta cách sử dụng bàn tính, như vậy, ta chắc chắn vẫn bị những thứ ngổn ngang kia phiền lòng. Thứ này cứ xem như là tạ lễ đi.
Triệu Sơ vội cúi đầu trả lời. Trọn đời này hắn và nàng nhất định vô duyên, mà Vũ Văn Mặc có thể cho nàng hạnh phúc nàng muốn, như vậy, hắn vì nàng làm chút chuyện lại có ngại gì?
Hồng Lăng tháo xuống mặt nạ da người rồi trả lại cho Triệu Sơ. Nàng xoa xoa nước mắt kích động, nói:
– Chức trách nô tì đó là hầu hạ vương phi. Những thứ này nô tì không xứng có được.
Nếu để cho nàng lấy thứ này, khiến vương phi nợ ân nghĩa người khác, chuyện này vạn lần không được.
Hành động này của Hồng Lăng khiến Triệu Sơ và Mộ Dung Thư cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao như vừa rồi Mộ Dung Thư đã nghĩ, cô gái nào không yêu thích cái đẹp? Đặc biệt là Hồng Lăng, dung nhan nàng bị hủy hết, vậy mà lại có thể từ chối sự dụ hoặc này! Nhưng chỉ trong nháy mắt, Mộ Dung Thư và Triệu Sơ đã đoán được suy nghĩ của Hồng Lăng, e là nàng không muốn Mộ Dung Thư nợ ơn nghĩa của Triệu Sơ nên mới làm như vậy!
Trải qua nhiều chuyện như vậy, bên cạnh còn có người vì nàng mà suy nghĩ, sao Mộ Dung Thư có thể không cảm động? Trước mắt, chuyện nàng có thể làm cho Hồng Lăng cũng chỉ có chuyện này!
– Đây cũng chẳng phải thứ quý hiếm gì, Hồng Lăng cô nương cứ nhận lấy đi.
Triệu Sơ vẫn không đưa tay ra mà chỉ lên tiếng bảo Hồng Lăng nhận lấy.
Tuy Mộ Dung Thư không muốn thiếu nợ ân tình của người khác, dù sao cũng là bắt người tay ngắn, nhưng nếu hắn đã nói như vậy mà mình lại không nhận thì không khỏi quá lằng nhằng, đây cũng không phải tính cách của nàng, bèn nói với Hồng Lăng:
– Hồng Lăng, nhận đi. Ngươi đừng nên nghĩ nhiều. Cùng lắm cũng chỉ là thiếu Ngũ thiếu gia một phần nhân tình mà thôi, nếu ngươi không nhận, chẳng phải là làm cho Ngũ thiếu gia khó xử?
Nghe vậy, Hồng Lăng nhìn về phía Triệu Sơ, lại nhìn sang Mộ Dung Thư, rồi mới dập đầu cảm ơn.
– Tạ vương phi, tạ Ngũ thiếu gia.
Khi đứng dậy, ánh mắt nàng dừng trên mặt nạ da người, sau này thật sự không cần lại che mặt bằng khăn lụa mỏng mới có thể ra cửa.
Trước khi rời khỏi Tân Trúc viên, Triệu Sơ nói với Mộ Dung Thư:
– Có đôi khi cần chấp nhận buông tay để có được, vương gia đã xem ngươi là người thân quan trọng nhất. (hê hê, thâm ý của Sơ ca – ai mà hiểu)
Mộ Dung Thư sững sờ một lát, hắn nói vậy là có ý gì? Hiểu được hắn là muốn tốt cho nàng, nhưng câu “lúc cần thiết cũng phải học cách buông tay mới có được” này là thế nào? Chẳng lẽ là muốn khuyên nàng quý trọng Vũ Văn Mặc, đừng nên mong ước xa vời hơn? Cho dù thông minh như nàng, lúc này cũng có chút mơ hồ.
Lúc dùng cơm chiều, Vũ Văn Mặc đến Tiền viện dùng bữa cùng đám người Đại lão gia, còn Mộ Dung Thư lại đến chỗ Đại phu nhân. Lần này thiếu Dương vương phi và Cảnh vương phi nhưng không khí lại hòa hợp hơn.
Hai ngày này, hôn kỳ của Nhị cô nương đã định xong, là mười lăm tháng sau. Đây là điều Nhị cô nương trông chờ đã lâu.
Về phần Tiền Duyệt, cũng đã được đính hôn, nhưng không phải gả cho Triệu Sơ mà là gả cho con trai trưởng một vị thương nhân làm chính thê. Coi như là một bến đỗ thật tốt, nhưng cứ theo tính tình này của Tiền Duyệt, nếu tương lai gả đi lại không chịu sửa đổi bớt, không biết đạo lý co được duỗi được, e là sẽ ăn không ít đau khổ.
Đại thiếu phu nhân dường như đã biết học ngoan, lúc ăn cơm chiều một câu cũng không nói, chỉ có Lão phu nhân, Đại phu nhân và Mộ Dung Thư, Nhị cô nương ngẫu nhiên trò chuyện mấy câu.
Mộ Dung Thư là người lười xã giao, sau khi ăn cơm tối xong thì tìm lý do rời đi.
Khi ra đến sân, chỉ thấy hai người Xuân Mai và Thu Diệp đang chờ phía trước. Ngày mai bọn họ rời Triệu phủ hồi kinh, với thân phận hai người tất nhiên không thể đưa tiễn, vì vậy đúng như nàng dự đoán, họ đang chờ nàng dưới bậc thềm.
Hồng Lăng giật mình, sau khi nhìn thấy hai người mới quay người nói với Mộ Dung Thư:
– Nô tì qua bên kia đợi.
Mộ Dung Thư nhìn về phía hai người đang đến, Xuân Mai vừa thấy được nàng liền khóc không thành tiếng.
– Vương phi, ngày mai người đã hồi kinh rồi. Ta thật không nỡ xa người.
Nàng nhìn thoáng qua Thu Diệp, Thu Diệp hướng về phía nàng gật đầu.
– Vương phi yên tâm, sau này ta và Xuân Mai sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Mộ Dung Thư thật sâu nhìn nàng một cái, tiếp đó mỉm cười, chỉ chỉ vào trán Xuân Mai.
– Đừng khóc, dáng vẻ này thật xấu!
– Bên người Vương phi có Hồng Lăng tỷ tỷ hầu hạ, tỷ ấy tận tâm như vậy, ta và Thu Diệp cũng yên tâm. Sau này Vương phi phải nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.
Xuân Mai khóc dặn dò.
– Nha đầu ngốc.
Mộ Dung Thư cười khẽ. Thứ lớn nhất nàng nhận được ở Triệu phủ chính là được quen một người hồn nhiên và đối xử chân thành với mình như Xuân Mai.
Buổi tối, khi trở lại Tân Trúc Viên Vũ Văn Mặc vẫn chưa về. Khi nàng đang mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, cảm giác trên cơ thể bị vật gì đó đè nặng, bên tai thoáng qua hơi thở ấm áp khiến nàng ngưa ngứa.
HẾT CHƯƠNG 121