“Muội mời tỷ đến là vì chuyện của Phương muội. Vừa rồi, tuy tỷ đã sai Hồng Lăng đưa Phương muội cùng hai vị muội muội đến đây nhưng muội lại muốn biết rõ đầu đuôi câu chuyện nên mới mời tỷ tỷ đến.” Thẩm trắc phi ôn nhu nói. Vừa nói xong liền ngồi bên cạnh Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư tiếp nhận ly trà trong tay nha hoàn, khuấy nhẹ mặt trà, gạt bỏ vài mảnh vụn của trà trong nước rồi tao nhã nhấp một ngụm, mới ngẩng đầu lên liền nhàn nhạt nhìn lướt qua Tam phu nhân đang quỳ bên dưới, sau đó dùng một giọng điệu hết sức kinh ngạc hỏi lại: “Việc này còn chưa giải quyết sao?”
Thẩm trắc phi sắc mặt hơi cứng lại, trong lòng không tránh được một cỗ oán hận, việc lần này của Tam phu nhân thật khó giải quyết, nếu xử lý không tốt sẽ bị mọi người dèm pha, hơn nữa hôm nay Vương gia cũng ở đây, nàng càng không thể dễ dàng ra quyết định, cho nên mới mời Mộ Dung Thư đến để đẩy việc này sang cho nàng ta xử lý.
Lúc này nếu Mộ Dung Thư hỏi, sẽ có người cho rằng nàng quản sự không nghiêm, Thẩm trắc phi âm thầm cắn chặt răng, nhìn lướt qua Vũ Văn Mặc.
“Vừa rồi Phương muội cũng đã trình bày sự việc này từ đầu tới cuối một lần rồi, theo muội, trong đó nhất định có điều mờ ám. Nhưng dù sao đi nữa thì chuyện này xảy ra ở Mai viên, nên muội cũng không dám tùy tiện đưa ra quyết định, sau khi cân nhắc muội nghĩ chuyện này để tỷ tỷ xử lý là tốt nhất, mới có thể làm cho hạ nhân trong phủ kính phục.” Thẩm trắc phi cực kì thận trọng nói. Nói gần nói xa thì cũng là chuyện này xảy ra ở Mai viên, nên phải để chủ nhân của Mai viên xử lý, nàng không muốn có quan hệ gì trong chuyện này.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư trong lòng cười lạnh. Thẩm trắc phi thật đúng là tâm cơ thâm trầm! Sóng mắt lưu chuyển, bên môi tươi cười nhuộm một tia mị sắc. Nếu như người ta đã tỉ mỉ tính kế như thế, vì lý vì tình nên nàng cũng nên phối hợp một chút, nhưng mà… nàng tươi cười càng sâu hơn, muốn nàng phối hợp sợ rằng Thẩm trắc phi cũng sẽ phải trả một cái giá không rẻ đâu!
“Ah? Nghe muội nói như vậy, thì việc này để đích thân tỷ giải quyết đi vậy.” Mộ Dung Thư gật đầu nói.
Hồng Lăng rất lo lắng, lòng bàn tay đổ rất mồ hôi lạnh, tại sao Vương phi lại đáp ứng? Việc này rất khó giải quyết, người ta muốn né còn không kịp, vậy tại sao Vương phi lại dại dột đâm đầu vào?
Tam phu nhân đang quỳ phía dưới cũng rất hồi hộp, một cổ bất an ập đến, bây giờ nàng có nói đến gãy lưỡi cũng không có cách nào thoát được, nàng âm thầm nhìn về phía người từ đầu đến giờ vẫn một mực yên lặng im lặng không nói, cũng chưa liếc nhìn nàng một lần nào – Vũ Văn Mặc, chỉ hy vọng Vương gia có thể nhìn rõ mọi việc, chứng minh việc này không có liên quan đến nàng.
Đại phu nhân cùng Tứ phu nhân rất biết nghe lời, trước mặt Vũ Văn Mặc chỉ ngoan ngoãn ngồi yên mới có thể giữ mình, còn về phần Tam phu nhân, vốn có quan hệ tỷ muội với các nàng nhưng khi xảy ra chuyện, vẫn nên giữ khoảng cách là tốt nhất!
Vũ Văn Mặc nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Thư, hắn cũng có nghi hoặc như Thẩm trắc phi, chẳng lẽ Mộ Dung Thư không biết tính nghiêm trọng của chuyện này? Nếu đã biết tại sao còn nhúng tay vào?
Mộ Dung Thư thấy không khí an tĩnh có chút quỷ dị, liền cười nhìn về phía Vũ Văn Mặc nói: “Gia cảm thấy việc này nên để ai giải quyết?”
Tim Thẩm trắc phi tựa như bị chậm lại, suy nghĩ cũng có vẻ như chậm mấy nhịp, đối với hành động của Mộ Dung Thư nàng thật sự là không hiểu, bởi vậy, nàng vẫn giữ yên lặng, nàng không biết chuyện gì đang xảy ra nên không dám tùy tiện lên tiếng. Bây giờ, lại nghe đến câu hỏi của Mộ Dung Thư đối với Vũ Văn Mặc, tâm lộp bộp một chút, một suy nghĩ đáng sợ liền hiện lên.
Vũ Văn Mặc là người rất khôn khéo, tuy rằng thường ngày hắn rất lạnh lùng, nhưng ở trong quan trường có loại âm mưu thủ đoạn nào hắn chưa từng dùng? Mộ Dung Thư vừa hỏi, hắn đương nhiên biết là chuyện gì xảy ra, lúc này hơi cau mày.
“Mặc dù thần thiếp là chính phi, nhưng dù sao quản sự chính của Vương phủ là Thẩm muội. Nếu để việc này cho thần thiếp xử lý chẳng phải là làm cho hạ nhân trong phủ bàn tán không phục sao? Cũng làm cho người ngoài phủ đơm đặt linh tinh?” Mộ Dung Thư thấy Vũ Văn Mặc không trả lời, sắc mặt của Thẩm trắc phi thì lại thay đổi thất thường, ở trong lòng liền cười lạnh, nàng ta im lặng không nói gì nhưng cũng không muốn nàng đoạt quyền?
Mọi người trong phòng đều có thể hiểu được ý tứ của Mộ Dung Thư, việc này muốn nàng quản thì cũng được đi nhưng mà nếu không cho nàng nắm quyền thì sẽ hạ nhân sẽ không phục! Quan trọng hơn nàng đường đường là Chính phi của Nam Dương Vương! Vậy mà cầm quyền lại là một Trắc phi.
Ai cũng là người có tâm tư, sau khi nghe lời nói của Mộ Dung Thư, Vũ Văn Mặc, Thẩm trắc phi, ba vị phu nhân cùng mấy nha hoàn ở xung quanh đều hiểu, Vương phi tuyệt đối không phải là quả hồng mềm có thể tùy tiện để người ta nắn bóp nữa!
“Gia tại sao không trả lời?” Mộ Dung Thư cười hỏi.
Lúc này Thẩm trắc phi như đang ngồi trên đống lửa, nàng cũng thật không ngờ là Mộ Dung Thư lại khó đối phó như thế, tính toán cũng không thua ai! Thấy Vũ Văn Mặc trầm mặc, nàng liền biết Vũ Văn Mặc sẽ tuyệt đối không để cho Mộ Dung Thư nắm quyền. Nhưng… Việc này làm sao giải quyết đây?
“Nếu ngươi có thể giải quyết việc này, để tránh người khác dèm pha thì từ hôm nay ngươi liền giúp đỡ Nhu nhi quản sự.” Sau nửa giây trầm mặc, Vũ Văn Mặc trả lời với Mộ Dung Thư. ( nhu nhi... )
Nghe nói, tay Thẩm trắc phi run rẩy một chút. Sao Vương gia có thể để cho Mộ Dung Thư quản sự? Lúc nàng mặt mày tái nhợt, đầu óc trống rỗng liền thấy Vũ Văn Mặc âm thầm đưa mắt trấn an mình, nàng lập tức hiểu việc khó xử lý như vậy nhất định hắn không muốn nàng quá khó xử, nhưng lại không muốn để người ngoài dèm pha nên mới đáp ứng yêu cầu của Mộ Dung Thư! Dù sao, hắn là nam nhân, chuyện của nội viện, hắn cũng không tiện nhúng tay! Huống hồ Mộ Dung Thư chỉ giúp đỡ nàng, nàng vẫn là người quản sự chính của phủ!
Sau khi nghĩ thông suốt, nàng liền đứng dậy đối Mộ Dung Thư phúc thân hành lễ, “Vậy chuyện này giao cho tỷ tỷ toàn quyền xử lý. Nếu như có việc gì tỷ tỷ cần muội làm, muội nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức.”
Mộ Dung Thư cúi đầu dùng trà, nhếch môi xem như không nhìn thấy hai người bọn họ trao đổi ánh mắt, cũng tỏ vẻ như không phát hiện ra âm mưu cùng tính kế. Bất quá… Ta và ngươi chưa đi đến cùng, kết quả ai thắng ai thua vẫn chưa biết được. Mộ Dung Thư thành danh trên thương trường, sao có thể dễ dàng bị người khác tính kế mà không biết đây?
Quyền hành cũng không thể trong một sớm một chiều mà đoạt lại được, mặc dù hiện giờ đối phương đang tính kế nàng nhưng dù sao thì cũng đã bước được bước đầu tiên, cơ hội đưa đến trước mặt nếu không chộp lấy thì thật uổng đi! Dù gì đi nữa, việc này nàng cũng hoàn toàn có khả năng xử lý!
“Tỷ tỷ tạ ơn muội.” Mộ Dung Thư cười nhạt trả lời. Trong mắt có một đạo tinh quang chợt lóe lên. Lúc nàng thoải mái tự nhiên đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng lại lần nữa lướt qua người Vũ Văn Mặc.
Đôi mắt tối đen, thâm trầm của Vũ Văn Mặc lộ ra vẻ căng thẳng, hàn khí từ hắn tỏa ra cũng lạnh đến thấu xương, môi mím chặt thành một đường.
Mộ Dung Thư giả vờ như không thấy, vẫn nhìn hắn tươi cười như hoa. Nàng xoay người đối mặt với Tam phu nhân đang run rẩy quỳ dưới đất nói: “Vừa rồi bản Vương phi đã suy nghĩ lại, tuy bức tranh cấm kia là do Tam phu nhân đưa tới, nhưng nét mực trên bức họa rõ ràng chỉ mới được viết thêm trong vòng mấy ngày nay. Chỉ với điều này, khả năng phạm tội của Tam phu nhân đã được giảm đi.”
Tam phu nhân trừng hai mắt, không thể tin được là Mộ Dung Thư lại lên tiếng biện hộ cho nàng, lập tức hai mắt tỏa sáng, tràn đầy hy vọng nhìn về phía của Mộ Dung Thư.
Thẩm trắc phi nhíu chặt đôi mày lá liễu, nàng muốn nhìn xem Mộ Dung Thư sẽ giải quyết việc này như thế nào?
“Thật sự có người muốn hãm hại nô tì, xin Vương phi cho nô tì một cái công đạo!” Tam phu nhân dập đầu ba cái, nước mắt ròng ròng điềm đạm đáng yêu nói.