Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Chương 150: Chương 150: Chương 2




Trương thúc thúc, Hiên nhi học võ công rồi, có phải sẽ che chở bảo vệ được cho mẫu thân và Hồng Lăng cô cô không? Về sau không ai dám khi dễ mẫu thân và Hồng Lăng cô cô?

Hồng Lăng không nghĩ tới vị trí của mình trong lòng Hiên nhi lại nặng như thế, giống như phu nhân, lập tức không nhịn được nước mắt lăn dài trên má.

– Hiếu thuận như thế! Hiên nhi quả thật là nam nhi tốt! Chỉ cần Hiên nhi học võ, sau này sẽ không ai dám khi dễ phu nhân và thiếu gia.

Trương Tuyền tuy rằng sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng kịp. Hiện thời hắn xem như đã phần nào hiểu rõ, kiến thức của phu nhân, cách nói năng bất phàm, liền ngay cả đứa trẻ bốn tuổi này cũng bất phàm như thế, quả nhiên khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.

Hiên nhi nghe vậy, thân mình nhỏ nhắn tròn vo nhảy dựng lên:

– Thật tốt quá!

Về sau bé muốn bảo vệ mẫu thân thật tốt, không cho bất luận kẻ nào thương tổn mẫu thân, bé không muốn lại thấy mẫu thân thương tâm, cũng không muốn lại thấy dáng vẻ mẫu thân nửa đêm ngủ không được ngồi trước cửa sổ, như vậy, khiến mũi bé chua xót chỉ muốn che chở mẫu thân. Nhưng mà cánh tay của bé quá ngắn, cũng quá nhỏ…

Ngày hôm sau.

Lưu gia quả nhiên ngồi không yên, Lưu Kiện mang theo lễ vật phong phú tới tìm Trương Anh. Tất nhiên không ngoài dự đoán của Mộ Dung Thư, hoa ngôn xảo ngữ một phen, sau đó nói ra ý đồ đến, muốn Trương Anh bán lại tơ tằm dựa theo giá gốc cho bọn họ, chỉ cần Trương Anh đồng ý, hắn sẽ đón Trương Anh quay về phủ. May mà Trương Anh đã sớm được Mộ Dung Thư và Trương Tuyền nhắc nhở, hoàn toàn không để Lưu Kiện trong mắt. Lúc Lưu Kiện rời đi, nàng còn khinh thường cười lạnh nói:

– Lưu Kiện, ngươi cho rằng ta còn dễ gạt như trước đây sao? Mơ ước hão huyền.

Phịch một tiếng, nàng đóng cửa lớn lại.

Lưu Kiện chưa từng bị Trương Anh Như đối đãi như thế, lập tức nổi giận mắng:

– Tốt! Trương Anh, ngươi đừng hối hận! Đừng nói bổn thiếu gia không cho ngươi cơ hội, về sau nếu ngươi muốn bước vào cửa Lưu gia là chuyện khó như lên trời!

Sau khi Lưu Kiện đi rồi, Trương Anh không nhịn được rơi lệ. Gã đàn ông như chó săn vừa rồi kia là người nàng yêu thương nhiều năm, hình ảnh ân ái trong dĩ vãng còn ngay trước mắt, nhưng bỗng chốc bị sự lãnh huyết vô tình của hắn thay thế.

Mộ Dung Thư nhìn thấy chỉ lắc đầu. Trương Anh có thể làm được như hôm nay đã là không tệ, nữ tử cổ đại mấy ai có được dũng khí thế này?

Kỳ thực, chỉ cần bước được bước đầu tiên, con đường ngày sau sẽ dễ đi hơn nhiều.

Không quá hai ngày, người Lưu gia lại đến. Lần này là Nhã di nương, vẫn bị cự tuyệt ở ngoài như cũ. Không thể không nói Nhã di nương này là kẻ có tâm cơ, vì cuộc sống yên ổn sau này, hiện thời bất kể giá nào cũng chịu. Vừa gặp được đã quỳ xuống đất, than thở khóc lóc, đáng thương tội nghiệp cầu xin tha thứ, ả diễn một hồi khiến người xem phiền chán.

Trương Tuyền lạnh giọng quát:

– Dừng ngay nước mắt dối trá của ngươi đi! Tiện nhân vong ân phụ nghĩa! Cút! Đừng làm bẩn nơi đây!

Nhã di nương thất vọng mà về, trong lòng tất nhiên tràn đầy phẫn hận, vừa ra cửa đã tức tối chửi rủa.

Cách thời gian Lưu gia phải giao hàng cho khách chỉ còn không đến bốn ngày.

Mỗi ngày trôi qua Mộ Dung Thư và Trương Anh đều rất thảnh thơi, so với tình trạng nước sôi lửa bỏng của Lưu gia lúc này thật là một trời một vực.

Bên phía Lưu gia, trên tóc Lưu lão gia lại thêm mấy sợi bạc. Lưu Kiện đương nhiên cũng không còn tâm tư lăn lộn chốn hồng lâu tìm kỹ nữ. Hôm nay miệng nổi đầy mụn nước, chỉ là không biết do giận quá nóng đầu hay vẫn là do không thể phong lưu mà khô nóng dẫn đến bị lở miệng.

Nhã di nương tất nhiên không thể mỗi ngày đeo vàng đội bạc, ngày ngày ra đường mua sắm khoe khoang cùng người khác, hiện thời trên dưới toàn gia đều cố gắng suy nghĩ nát óc tìm bao nhiêu cách cũng không có tác dụng, thậm chí cho dù bọn họ có biến thành tằm ngày đêm không ngừng nhả tơ, cuối cùng kiệt sức mà chết cũng tuyệt đối không thể ứng phó được mấy đơn đặt hàng lớn đó.

Cuối cùng dưới tình cảnh vạn bất đắc dĩ, Lưu lão gia quyết định, cả gia đình già trẻ lớn bé nhà bọn họ đành đến cầu xin Trương Anh, cũng mang theo con gái nàng là Vân nhi cùng đi.

Mới đầu Lưu Kiện vô cùng không muốn, nhưng sau khi Lưu lão gia tức giận mắng vài câu, hắn đành miễn cưỡng mà đi. Nhã di nương lại không vấn đề gì, dẫu gì từ trước tới nay da mặt nàng dày, vì vinh hoa phú quý mà có thể vô liêm sỉ bò lên giường Lưu Kiện, vì cuộc sống giàu sang có thể hãm hại ân nhân, hiện thời cùng lắm lại là một tuồng kịch, nàng tùy ý diễn một chút là được, dù sao từ đầu tới cuối Trương Anh đều không phải là đối thủ của nàng, ngay cả Trương Anh có quay về Lưu gia, nàng vẫn có thể nắm chắc khiến Trương Anh bị đuổi ra phủ.

Lưu gia tính toán thật hay! Nhưng bọn họ nghĩ nát óc cũng không ngờ, hiện thời người sau lưng Trương Anh chính là Mộ Dung Thư.

Ngày hôm đó

Mấy người Mộ Dung Thư đang ngồi trong đình uống trà bàn bạc hướng phát triển về sau thì nghe thấy tiếng cổng lớn bị ai đó gõ rất vang dội.

– Lúc này đến gõ cửa nhất định là người Lưu gia.

Trương Tuyền buông chén trà, nhìn về phía cửa, giọng nói lạnh lùng.

Trương Anh cũng nhìn về phía cổng lớn, lúc này lòng bàn tay nàng đẫm mồ hôi, vô cùng khẩn trương. Tuy rằng Mộ Dung Thư đã dạy nàng kế tiếp nên làm như thế nào, nhưng nàng vẫn rất hồi hộp, còn có chút sợ hãi.

Mộ Dung Thư hờ hững liếc nàng một cái, thanh thanh nói:

– Ta nghĩ tới nghĩ lui, năm lần giá có vẻ như rất tiện nghi cho họ. Trương Anh, để bọn họ dùng giá gấp tám lần mua về. Đây chính là con số may mắn đấy.

Trương Anh trừng trừng hai mắt nhìn về phía Mộ Dung Thư, thấy phu nhân cũng không phải nói đùa thì lập tức đứng lên, hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực thẳng lưng đi ra phía cổng lớn.

Thấy Trương Anh đã ra mở cửa, Mộ Dung Thư quay đầu nhìn về phía Trương Tuyền nói:

– Mấy thứ đó chuẩn bị xong chưa? Còn những người ta dặn ngươi có tìm được không?

Nghe vậy, Trương Tuyền cười hắc hắc ba tiếng, trả lời:

– Ta đã nhờ bằng hữu hành tẩu giang hồ giúp ta tìm chút chứng cớ. Nếu không phải mấy ngày trước đây ta nghe người ta nói chuyện của Nhã di nương, còn không biết ả tiện nhân này còn có quá khứ như vậy, phu nhân yên tâm.

Mộ Dung Thư gật gật đầu, ánh mắt sâu thẳm lập tức nhìn về phía cổng.

Người của Lưu gia vừa thấy Trương Anh mở cửa, lập tức ào ào bước tới, đặc biệt Lưu phu nhân, bà ta thân thiết nắm tay Trương Anh, yêu thương nói:

– Con dâu, mấy ngày nay con sống tốt chứ? Nhìn xem, đều gầy đi rất nhiều, mấy ngày trước đây Kiện Nhi tới đón con về nhà, sao con lại không về? Ở bên ngoài làm sao tốt bằng ở nhà. Con dâu, nghe lời mẫu thân, về nhà đi. Kiện Nhi cũng biết sai lầm rồi. Thiếu phu nhân của Lưu gia vẫn luôn là con.

– Đúng vậy. Kiện Nhi hắn làm việc hồ đồ, là hắn oan uổng con. Mấy ngày nay hắn cũng biết sai rồi, chỉ cần con dâu lại cho hắn một cơ hội, sau này hắn chắc chắn sẽ đối xử tốt với con.

Lưu lão gia cũng một mặt tươi cười, nhìn như vô cùng thành khẩn, nói.

Lưu lão gia vừa dứt lời liền quay đầu cho Lưu Kiện và Nhã di nương một ánh mắt, Lưu Kiện bất đắc dĩ mới bước về phía Trương Anh, thái độ thân mật như hồi mới cưới:

– Anh nhi, là vi phu sai lầm rồi. Mấy ngày nay ta mới phát hiện, bất luận nữ tử nào trong mắt vi phu đều chỉ là kẻ qua đường, chỉ có Anh nhi nàng mới là người quan trọng nhất. Vi phu còn nhớ rõ, lúc chúng ta vừa thành thân, nàng đã nói, muốn cùng vi phu bạc đầu chẳng xa nhau. Hiện thời, là mắt vi phu bị mù, hiểu lầm Anh nhi, mới có thể khiến nàng chịu khổ nhiều như vậy. Hiện thời vi phu tới đón Anh nhi quay về, sau này vi phu nhất định sẽ đối xử với Anh nhi nàng thật tốt. Tuyệt đối sẽ không lại tin người khác mà vu oan cho nàng.

(Nhà này diễn kịch hay ghê, bộp bộp bộp *tung hoa, vỗ tay* bà con. Mặt dày vô đối)

Hắn vươn tay muốn nắm tay Trương Anh, nàng lại lách người tránh đi, cũng nhân cơ hội rút tay ra khỏi Lưu phu nhân.

Lưu Kiện thấy Trương Anh bất vi sở động, lập tức quay đầu nhìn về phía Nhã di nương.

Nhã di nương thấy thế, lập tức trong mắt lệ chảy ròng ròng, bước mấy bước đến trước mặt Trương Anh, hai đầu gối quỳ xuống đất, dập đầu thỉnh tội nói:

– Tỷ tỷ, đều là lỗi của muội muội, nếu không phải muội muội tin lời gã sai vặt kia cũng sẽ không khiến tỷ tỷ rơi vào nông nỗi này. Là muội muội sai rồi. Chỉ cần tỷ tỷ chịu quay về Lưu gia, muội muội cam nguyện làm thiếp, vẫn như trước hầu hạ tỷ tỷ chu đáo. Tỷ tỷ đại nhân đại lượng, đừng giận muội nữa, nếu làm thương tổn thân mình, muội muội muôn lần chết cũng khó chối tội này.

– Vậy sao ngươi không chết đi? (Ố zè, hay quá!)

Trương Anh bỗng nhiên ngăn lời Nhã di nương lại, nàng đứng ở một bên, trên cao nhìn xuống Nhã di nương, giọng lạnh như băng nói. Nhã di nương bỗng chốc ngây ngẩn cả người, lời nói đang thao thao bất tuyệt bị nghẹn trong cổ họng không thốt ra được. Trước kia Trương Anh đều dịu dàng dễ ăn hiếp, đâu có thái độ lạnh như băng giống hôm nay. Biến cố bất ngờ như thế, những lời vừa rồi của bọn họ đều là vô ích? Căn bản không lay động được nàng ta sao!

Trương Anh dời mắt từ Nhã di nương nhìn về phía Lưu lão gia và Lưu Kiện, giọng nói không mang theo một tia cảm tình:

– Lưu lão gia, Lưu thiếu gia, nếu hai vị muốn nói chuyện làm ăn, muốn dựa vào ta mua tơ tằm vậy trực tiếp nói thẳng, không cần giả vờ giả vịt như thế, khiến người khác thật ghê tởm.

Lúc này, Trương Tuyền cũng bước qua, đứng phía sau Trương Anh.

– Tỷ tỷ nói rất đúng. Nói đi, các ngươi muốn dùng giá bao nhiêu mua tơ tằm của chúng ta?

Mộ Dung Thư ở trong đình nhàn nhạt nhìn một màn trước mắt. Vì phía trước nàng là một thân cây nên nếu người trước cổng không nhìn kỹ sẽ không phát hiện trong đình còn có người.

Trương Anh và Trương Tuyền nói trắng ra như thế thật sự khiến người của Lưu gia rất ngoài ý muốn. Hôm nay lúc đến đây họ đã tính thầm trong lòng, muốn không tốn xu nào cũng có thể mang tơ tằm về.

Lưu Kiện quay đầu đá Nhã di nương một cú, nổi giận mắng:

– Ngươi đồ đê tiện này! Nói bậy bạ gì đó! Ngậm miệng lại!

Hắn mặc kệ Nhã di nương bị một cú này đá choáng váng đầu hộc máu, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Trương Anh, trên mặt cười hì hì còn muốn nói tiếp gì đó. Nhưng Trương Anh chỉ cười lạnh, trực tiếp ngắt lời hắn muốn nói:

– Các ngươi đã không ra giá, như vậy ta nói thẳng. Số tơ tằm này nếu các ngươi muốn mua, cứ lấy tám lần giá đi.

Lời này vừa nói ra, người một nhà Lưu gia đều choáng váng.

Tám lần giá?!

Trương Anh khi nào học được cách hét giá cắt cổ ngọt như vậy?!

– Điều này sao có thể?! Trương Anh, ngươi là nữ nhân của ta! Hết thảy của ngươi đều là của ta. Số tơ tằm đó ta muốn lấy là lấy, ngươi còn dám đòi tiền?

Lưu Kiện lập tức mở miệng nói.

Lưu lão gia nhăn mày, hồ nghi nhìn về phía Trương Anh:

– Con dâu, đây không giống việc con sẽ làm, là có người ở phía sau chỉ đạo phải không?

– Lưu Kiện, có phải ngươi đã quên hay không. Là ngươi tự mình viết hưu thư bỏ vợ. Tỷ tỷ đã cùng ngươi không có bất cứ quan hệ nào. Nếu hôm nay nhà các ngươi là tới quấy rối, như vậy hiện tại xin mời cút cho ta! Nếu muốn mua tơ tằm thì lấy tám lần giá ra đây, nếu không hết thảy không bàn nữa!

Trương Tuyền tay cầm trường đao hoành ở trước ngực, đôi mắt mang theo sát khí nhìn Lưu Kiện, lạnh giọng nói.

Lưu Kiện vừa thấy trường đao trong tay Trương Tuyền hàn quang bức người, nhất thời lui về phía sau một bước dài.

– Con dâu, sao con có thể vô tình như thế?

Lưu phu nhân không thể tin nhìn về phía Trương Anh, mở miệng chỉ trích.

– Nói vô tình? Sợ là cả nhà Lưu gia các ngươi xứng đáng với hai chữ này hơn đấy.

Trong mắt Trương Anh đã có nước mắt nhưng nàng cố nén, cắn răng nói.

Trương Tuyền phẫn nộ quát:

– Các ngươi chẳng lẽ điếc sao? Nếu muốn mua tơ tằm thì lấy tám lần giá đến mua, cái khác bớt nói nhảm đi.

– Con dâu, là ai bày cho ngươi?

Lưu lão gia càng nghĩ càng không đúng, lạnh giọng hỏi.

– Là ngươi?! Người đàn bà xấu xí kia! Ngươi thật to gan, một kẻ xấu xí, không sợ chướng mắt người khác, cũng dám ở sau lưng đùa giỡn loại thủ đoạn này?! Ngươi không muốn sống yên ở trấn Thượng Chí nữa sao?

Bởi lui ra phía sau một bước dài nên trong lúc lơ đãng, Lưu Kiện phát hiện ra Mộ Dung Thư đang uống trà trong đình, lập tức mắt mở to, ngón tay chỉ về phía nàng nổi giận mắng.

– Vương phi, ta hối hận, muốn sạch bạc của hắn mới thỏa mãn.

Hồng Lăng hạ giọng nói bên tai Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư mím môi cười nhạt nói:

– Đi, chúng ta cũng đi xem da mặt những kẻ này dày cỡ nào.

Thế nhưng, khi nàng từ trên đình đi xuống, bỗng nhiên có một bóng người tốc độ nhanh như chớp tiến vào sân, chỉ nghe giọng nói người nọ trầm tĩnh, lại lộ ra lạnh như băng thấu xương:

– Lưu gia bất quá là gia nghiệp mấy thập niên, không ngờ khẩu khí cũng lớn như thế. (Đố mọi người là ai đấy?)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.