Hồng Lăng kinh hách,
hai tay che miệng ngăn chặn tiếng thét. Lý thị trơ mắt nhìn những con
vật lúc nhúc trên mặt đất, ánh mắt dại ra, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Mộ
Dung Thư cắn chặt răng, ráng chịu đựng cảm giác buồn nôn, bình tĩnh phân phó nói: “Hồng Lăng, mau cẩn thận kiểm tra tất cả quần áo của phu
nhân!” Hai mắt của nàng nhìn chằm chằm vào đám đỉa lúc nhúc kia, mỗi con còn lớn hơn cả một bàn tay, hèn gì sau khi ngủ trưa, sắc mặt Lý thị
càng thêm tái nhợt!
Thì ra… thì ra, đều là vật này gây ra!
Nàng không dám chắc trên người Lý thị còn đỉa hay không! Bản thân con vật
này cũng không quá đáng sợ, thậm chí nó còn có tác dụng chữa bệnh và có
giá trị dinh dưỡng cao nhưng mỗi ngày đều bị đỉa hút máu không ngừng như vậy, thân thể Lý thị vốn suy nhược sẽ vì mất máu càng thêm yếu, cho đến khi tử vong!
“Người đâu!” Mộ Dung Thư hướng ra ngoài cửa hét lớn một tiếng.
Vài tiếng đẩy cửa vang lên, hai đại nha hoàn bước vào.
“Nô tì tham kiến Vương phi.” Hai nha hoàn đứng ngoài rèm, cung kính nói.
“Chuẩn bị rượu mạnh cùng chè!” Mộ Dung Thư dứt khoát nói. Bây giờ, nàng không
có cách nào xác định thời gian số đỉa này đã nằm trong chăn là bao lâu
và trên người Lý thị có nhiều vết thương do đỉa hút máu, nếu không xử lý kịp thời có thể sẽ bị nhiễm trùng, bây giờ với tình hình sức khỏe của
Lý thị, không nghĩ cũng biết nhiễm trùng sẽ phiền toái đến cỡ nào!
Hai nha hoàn đứng ở ngoài rèm tuy rất kinh ngạc vì không biết Mộ Dung Thư
muốn rượu cùng chè làm gì, nhưng đây là mệnh lệnh của chủ tử, dù nghi
vấn nhưng nhất định phải làm! Sau khi hai nha hoàn lui ra, Mộ Dung Thư
hướng Hoa đại phu phân phó: “Xin Hoa đại phu khai một đơn thuốc bổ máu
cho mẫu thân của ta.”
“Vâng.” Hoa đại phu cung kính trả lời. Vừa
rồi, chỉ trong thời gian ngắn, Mộ Dung Thư đã có thể bình tĩnh đối mặt
với sự việc lại còn đưa ra phương pháp giải quyết chuẩn xác như vậy
khiến ông ta kinh ngạc đồng thời vô cùng kính nể, không thể tưởng được
một nữ nhân suốt ngày chỉ sống trong chốn nhà cao cửa rộng lại có những
kiến thức này!
Sau khi phân phó xong, Mộ Dung Thư liền dùng một
đôi đũa bạc, lần lượt gắp hết số đĩa kia bỏ vào trong bình rượu, sau đó
đậy nắp. Xong xuôi, nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nhìn về
phía Lý thị cùng Hồng Lăng.
“A…” Hồng Lăng kinh hô một tiếng. Trên người Lý thị có vài vết thương nhỏ, tuy rằng không rõ ràng, nhưng vẫn rơm rớm máu tươi.
“Khó trách, khó trách, mấy ngày nay tắm rửa lại thấy vết máu trên người.” Lý thị nhíu chặt mày, thanh âm nhu nhược nói, trên gương mặt tái nhợt khó
trách khỏi có chút kinh sợ.
Nhìn thấy những vết thương nhỏ rớm
máu trên người Lý thị, trong lòng Mộ Dung Thư lại thấy hoảng hốt, may mà phát hiện sớm, nếu lần này nàng không về phủ Tướng quân, chỉ sợ không
quá hai ngày nữa sẽ nhận được tin Lý thị qua đời! Bất quá… Những vết
thương này phải xử lý cẩn thận!
“Mẫu thân yên tâm, những vết
thương đã được xử lý. Nhưng mấy ngày này, mẫu thân cần nghỉ ngơi thật
tốt, uống thuốc của Hoa đại phu cho đúng giờ.” Mộ Dung Thư thấp giọng
dặn dò.
Rất nhanh sau đó, hai nha hoàn mang rượu mạnh và chè theo lệnh Mộ Dung Thư vào phòng. Hồng Lăng bước ra tiếp nhận hai thứ trên
rồi đi vào bên trong rèm, trước khi vào còn nói: “Thanh Bình, Vân Mai
các ngươi đi theo Hoa đại phu bốc thuốc.”
“Vâng ạ.”
Sau
khi Hoa đại phu rời khỏi, trong rèm truyền đến thanh âm rét lạnh của Mộ
Dung Thư: “Phân phó toàn bộ nhóm nha hoàn giúp việc trong Lệ Hoa viên
không được rời khỏi đây nửa bước! Lát nữa bản Vương phi có việc muốn
hỏi!”
“Vâng!” Hai nha hoàn kia lập tức lui ra ngoài.
Mộ
Dung Thư đón lấy chén chè trong tay Hồng Lăng đưa cho Lý thị, ôn nhu
nói: “Thỉnh mẫu thân uống hết chén chè này.” Hai nha hoàn này coi như
cũng có lòng, chè vẫn còn nóng.
Lý thị gật đầu, lập tức múc vài muỗng ăn.
Sau đó, Mộ Dung Thư dùng rượu mạnh bôi vào những vết thương do đỉa cắn để
sát trùng, Lý thị hơi nhíu mày, tuy những vết thương này không đau,
nhưng khi bôi rượu vào lại có cảm giác buôn buốt.
“Đến tột cùng
là ai dám làm như vậy với phu nhân chứ!” Trong lòng Hồng Lăng vẫn còn
chút sợ hãi, cắn răng, ôm hận nói. Trước kia nàng cũng từng nghe qua có
người lấy đỉa để giết người nhưng nàng không thể ngờ hôm nay chuyện đó
lại phát sinh trước mắt mình.
Mộ Dung Thư dè dặt cẩn trọng giúp Lý thị mặc quần áo vào, rồi đỡ bà dựa vào giường nhưng cũng không dám đắp chăn cho bà.
Nghe được câu mắng của Hồng Lăng, trong đôi mắt bình tĩnh của Mộ Dung Thư
bỗng hiện lên một tia huyết sắc, nhìn về phía Lý thị, thấp giọng hỏi:
“Mẫu thân, người phát hiện các vết thương trên người từ lúc nào?”
“Hai ngày nay. Ta chỉ nghĩ là lúc ngủ không cẩn thận đụng trúng, nên cũng
không để ý nhiều lắm.” Lý thị thở dài một hơi, nhẹ nhàng trả lời. Nếu
có người muốn hại nàng, thì chẳng cần phí tâm tư cũng có thể đoán ra thủ phạm, trong phủ Tướng quân này, người muốn bà chết cũng chỉ có Nhị di
nương, nhưng những việc này, bà thật sự không muốn Thư nhi biết.
Mộ Dung Thư gật đầu, trong đôi mắt lại hiện lên ánh sáng lạnh, “Xem ra
người trong phủ Tướng quân ngày càng lớn gan, hơn nữa cũng có vài phần
năng lực, có thể vươn tay đến tận Lệ Hoa viên!” Chỉ có đại nha hoàn và
nha hoàn bậc hai chuyên quét tước, dọn dẹp phòng ở mới có thể tiến vào
phòng trong của phu nhân, trong số này chắc chắn có kẻ đã bị mua chuộc!
“Vương phi, bây giờ nên làm gì?” Hồng Lăng lập tức hỏi.
“Đi, bản Vương phi muốn nhìn xem tên nào lại có gan lớn như thế!” Mộ Dung
Thư lạnh giọng nói. Nàng đứng dậy nhưng vẫn không quên an ủi Lý thị, dặn dò bà nghỉ ngơi cho thật tốt. Lý thị uống xong chén chè thì sắc mặt
không còn tái nhợt dọa người, nhưng thân thể vẫn suy yếu như trước, chỉ
có thể nằm nghỉ ngơi trên giường.
Sau khi phân phó Thu Cúc ở lại hầu hạ Lý thị, Mộ Dung Thư cùng Hồng Lăng liền rời khỏi phòng.
Bên ngoài, tất cả nha hoàn bà tử của Lệ Hoa viên đang bất an xếp thành hàng ở trong sân, đến khi nhìn thấy Mộ Dung Thư mới giãn ra, ai nấy đều im
lặng, cả thở cũng không dám thở mạnh. Mọi người đều không biết xảy ra
chuyện gì nhưng ai ở đây hơn ba năm đều biết tính tình Mộ Dung Thư, một
khi đã để nàng tìm được sai sót thì sẽ rất phiền!
Ánh mắt Mộ Dung Thư lạnh lùng nhìn mọi người. Tuy nàng không lên tiếng, nhưng có một
loại áp lực vô hình làm cho sự hoảng hốt trong lòng mọi người càng dần
dần tăng lên, không hiểu Mộ Dung Thư đang muốn gì!
“Đại nha hoàn
cùng nha hoàn bậc hai bước ra.” Vào lúc mọi người đang sắp không chịu
nổi cái nhìn lạnh như băng của Mộ Dung Thư thì giọng nói trong trẻo
nhưng lạnh lùng của nàng vang bên tai mọi người.
Nghe vậy, sáu nha hoàn phía trước đồng loạt bước ra.
Sáu người hầu hạ Lý thị này dĩ nhiên cũng có chút bản lĩnh, cả sáu người
thần sắc vô cùng bình tĩnh, họ tin tưởng chỉ cần không làm việc gì sai,
cho dù Mộ Dung Thư rảnh rỗi không có việc gì làm muốn kiếm chuyện thì
các nàng cũng không sợ.
Mộ Dung Thư thu phản ứng của sáu người
vào trong đáy mắt, thanh âm êm dịu hỏi: “Trong các ngươi, ai chịu trách
nhiệm dọn giường cho mẫu thân ta ?”
Trong sáu người không ai trả lời.
Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày.
Lúc này, sáu người nhìn nhau, một người từ giữa đi ra, cúi người thấp giọng trả lời: “Hồi Vương phi, người phụ trách dọn dẹp giường cho phu nhân là Vũ Lạc.”